Đạo Chu

Tiểu Vũ trở lại


trước sau

Đường Tam mặc dù nóng lòng đi cứu người, nhưng còn chưa đến mức mất đi lý trí, hắn hiểu rõ ràng, trước hết bản thân phải khôi phục mới có thể đem hồn hoàn Nhân diện ma chu trước mặt hấp thu. Lúc này, hắn cũng không quan tâm đến liệu có thể xuất hiện thêm nguy hiểm gì nữa hay không.

Ngồi tại chỗ thở dốc từng hơi, trước tiên miễn cưỡng làm cho tinh thần hồi phục một chút, sau đó mới tiến hành tu luyện để khôi phục hồn lực.

Đúng lúc này, sự lo lắng của Đường Tam đã xảy ra, theo hồn hoàn của Nhận diện ma chu chậm rãi ngưng tụ trên thi thể nó. Giơ tay phải lên, vũ hồn Lam ngân thảo mang theo quang mang màu lam chậm rãi xuất hiện trong lòng bàn tay Đường Tam. Hít một hơi thật sâu, Đường Tam hướng tới hồn hoàn Nhân diện ma chu triệu hoán.

Hắc sắc quang mang như bị đè nén đã lâu, rốt cục tìm được lỗ hổng để xâm nhập, vừa cảm nhận được vũ hồn của Đường Tam, nhất thời giống như trăm sông đổ về một biển hướng tới Đường Tam ùn ùn đổ vào. Đường Tam vừa mới ngồi xuống hấp thu hồn hoàn không bao lâu thì đám người Hồng Liên cũng tìm tới.

Lúc này, bọn họ mang theo Thiên Linh Hổ và Độc Cô Bác trực tiếp chạy tới. Đôi mắt họ nhìn về phía Đường Tam thấy được Đường Tam đang hấp thu hồn hoàn. Độc Cô Bác nhăn mày lẩm bẩm: “Nhân Diện Ma Chu. Thằng nhóc này... Ân, Hồn lực ba động thật mạnh mẽ, con Nhân diện ma chu này đến tột cùng là có bao nhiêu năm tu vi?"

Đôi mắt Nguyệt Thần nheo lại nhìn về phía con Nhân Diện Ma Chu này, đồng thuật được nàng sử dụng. Đôi mắt lấp lánh giống như ánh sao: “Hai nghìn một trăm năm!”

“Cái gì?” Độc Cô Bác hoảng hồn hô lên. Con mắt trợn trắng nhìn về phía Đường Tam: “Thằng nhóc này như thế nào liều lĩnh như vậy. Với đẳng cấp của nó làm sao có thể hấp thu cấp bậc hồn hoàn như thế này? Hô... hắn đã hấp thu rồi. Bây giờ chỉ có thể đứng nhìn ý chí lực của hắn. Hồn hoàn này chứa rất nhiều năng lượng, hẳn là hắn có thể hấp thu được. Chỉ là trạng thái thân thể hắn bây giờ không phải tốt nhất, mà năng lượng trong hồn hoàn của Nhân diện ma chu lại vô cùng bạo lệ, nên mới xảy ra tình huống này. Hy vọng Đường Tam có thể qua cửa, nếu không …".

Đường Tam lúc này đang phải chịu nỗi thống khổ mà chỉ mình hắn tự biết. Đối với năng lượng hồn hoàn của Nhân diện ma chu trước mặt, hắn cảm giác được toàn thân tựa hồ bị vô số lưỡi dao sắc bén cắt vào, lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không đau, năng lượng mạnh mẽ không ngừng xé toạc thân thể hắn ra, làm hắn thuỷ chung bị vây trong sự thống khổ đến cực độ.

Kỳ thật Độc Cô Bác cũng nói sai một chút. Bởi vì số lượng của Nhân diện ma chu rất thưa thớt, cho dù là có đại sư ở đây, cũng khó có thể phán đoán tu vi chính thức của nó. Một hồn sư có thể hấp thu đệ tam hồn hoàn cao nhất là một ngàn bảy trăm năm tu vi, đệ tứ hồn hoàn mới có thể hấp thu hồn hoàn đạt tới năm ngàn năm tu vi. Đệ ngũ hồn hoàn tối đa có thể hấp thu một vạn hai ngàn năm, đệ lục hồn hoàn tối đa là hai vạn năm. Đệ thất hồn hoàn dao động trong khoảng ba vạn đến năm vạn năm tu vi,còn phụ thuộc vào thuộc tính bất đồng của hồn sư. Đến đệ bát hồn hoàn mới có thể hấp thu hồn hoàn ngoài năm vạn năm tu vi. Cuối cùng là đệ cửu hồn hoàn, có thể hấp thu hồn thú mười vạn năm tu vi.Tuy nhiên, trong giới hồn sư, chưa có ai có thể thu thập đựơc hồn thú có mười vạn năm tu vi làm hồn hoàn cuối cùng cho mình.

Đương nhiên đây là cách hấp thu thông thường. Nếu là hồn hoàn được chóc cách thì năm hạn có thể hấp thu cao hơn nhiều. Đường Tam giết chết con Nhân diện ma chu này, tu vi thật sự của nó đã hơn hai ngàn năm, mặc dù vừa mới vượt qua, nhưng như vậy là đã quá khả năng hấp thu cực hạn đối với đệ tam hồn hoàn. Đó cũng là lý do chủ yếu, tại sao đại sư mặc dù biết rõ Nhân diện ma chu đối với Lam ngân thảo của Đường Tam trợ giúp rất lớn, nhưng không tán thành việc hắn đi tìm kiếm loại hồn hoàn này.

Lúc chiến đấu, Đường Tam cũng đã đoán được gần chính xác tu vi của con Nhân diện ma chu này, nhưng hắn quên mất một điểm. Hắn không biết con Nhân Diện Ma Chu này đã bị thương khi mà Thái Thản Cự Viên mang theo Tiểu Vũ chạy đi. Thực lực của Thái Thản Cự Viên như thế nào? Tuỳ ý một dẫm đủ để con Nhân Diện Ma Chu này ăn đủ, thương thế của Nhân diện ma chu là do nó gây ra, đương nhiên mức độ ảnh hưởng đến thực lực của Nhân Diện Ma Chu là không hề ít.

Tình huống Đường Tam cùng đại đa số các hồn sư lại không giống nhau, bởi vì hắn là song sanh vũ hồn. Hơn nữa lại tu luyện Huyền Thiên công ghi trong Huyền Thiên bảo lục, trình độ cường đại của thân thể so với người bình thương không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Theo lý mà nói, nếu là hồn thú bình thường, vấn đề hấp thu hồn hoàn hai ngàn năm làm đệ tam hồn hoàn, đối với hắn cũng không phải là vấn đề quá lớn, dù sao,hắn cũng có ưu thế là thân thể. Nhưng con Nhân diện ma chu này lại không phải là một hồn thú bình thường, thân hình bạo lệ và cường hãn làm cho hồn hoàn của nó trở nên vô cùng bá đạo, hơn nữa,lúc này trạng thái thân thể Đường Tam cũng không phải ở trạng thái tốt nhất, nhất thời đã lâm vào nguy cơ cực lớn.

Nếu tình huống Đường Tam có thể tính toán mà nói, kết cục cuối cùng của hắn chỉ có thể là một. Thân thể không cách nào thừa nhận năng lượng của Nhân diện ma chu ồ ạt tiến vào đến bạo thể mà chết. Dù sao, cỗ năng lượng này cũng đã vượt quá khả năng hấp thu của hắn.

Nhưng có những thứ lại không cách nào tính toán được, thí dụ như: Ý chí cùng niềm tin.

Một người có ý chí đạt đến một trình độ kiên định nhất định, hoặc là sở hữu niềm tin cứng rắn, thì thường gặp phải kỳ tích.

Lúc này, Đường Tam mặc dù đang phải chịu nỗi thống khổ vô cùng, nhưng sâu trong nội tâm, hắn lại có một niềm tin cực kỳ cứng rắn, đó chính là đi cứu Tiểu Vũ. Chính nhờ niềm tin đó, mà hắn cường ngạnh, trụ vững chống chọi lại nỗi thống khổ đó. Sợ rằng trên người lúc này chẳng có chỗ nào không chảy ra máu tươi, nhưng hắn quyết đối kháng với cỗ năng lượng bá đạo từ hồn hoàn của Nhân diện ma chu. Từ góc độ khác mà nói, Tiểu Vũ bị Thái thản cự viên bắt đi, ngược lại lại thành toàn cho Đường Tam. Hấp thu hồn hoàn vượt quá khả năng cố nhiên mang đến nguy cơ rất lớn, nhưng khi thành công, tiền lời đồng dạng cũng lớn không
kém.

Năng lượng không ngừng ba động mạnh mẽ hơn, chung quanh Đường Tam, huyết vụ đã trở nên ngày càng rõ ràng. Trong màn huyết vụ, thậm chí còn có mùi tanh nhàn nhạt toát ra, không biết có phải là tạp chất vẫn còn trong cơ thể Đường Tam hay là độc tố của Nhân diện ma chu hay không nữa.

“Các ngươi ở đây giúp ta hộ pháp cho tên quỷ con này!” Độc Cô Bác phất tay nói: “Ta đi tìm thằng nhóc Tiểu Linh và con thỏ nhỏ kia. Nhân tiện tìm Thái Thản Cự Viên so so một chút xem thực lực chúng ta chênh lệch như thế nào! Hừ...” Bất quá hắn hơi dừng lại bước chân nhăn mày một cái.

“Tiền bối...” Một âm thanh giọng nam hơi vang lên. Tất cả mọi người quay ra thấy được Tiểu Vũ đang đỡ Tiểu Linh. Tiểu Linh thì cả người tràn ngập thương thế, quần áo rách nát, hắn phải dùng tay khoác lên vai Tiểu Vũ để cho nàng đỡ mình. Ở một bên, Tiểu Vũ nhìn qua vẻ như có chút chật vật, quần áo trên người nhiều chỗ bị tổn hại, búi tóc đuôi bọ cạp trên đầu trở nên rối loạn, nhưng sắc mặt lại thập phần hồng nhuận, nhìn qua tựa hồ so với trước kia thành thục hơn vài phần.

Hồng Liên kinh ngạc mở to mắt nói: “Con thỏ chết bầm không có chết!” Rồi nàng quay ra nhìn Nguyệt Thần nói: “Cô dự đoán không tồi. Không có chết a!”

Tiểu Vũ tức giận, nói: "Ngươi có phải rất mong ta chết đúng không?........ Đây là làm sao vậy? Sương mù này là…. trời ạ, Tiểu Tam hắn làm sao vậy?". Thấy rõ Đường Tam trong màn sương mù màu đỏ nhạt, con mắt Tiểu Vũ theo đó mở lớn hết cỡ.

“Tam ca...” Cát Tường lo lắng mở miệng nói chuyện. Lúc này, Cát Tường cũng thu một con hồn thú. Đó là một con thiên nga giống như phỉ thuý tạo nên. Đôi cánh của nó trông cực kỳ tuyệt mỹ. Nó chính là một hồn thú hơn chín vạn năm khá là xinh đẹp. Với cái tên Phỉ Thuý Thiên Nga. Cát Tường đang đứng ở bên cạnh nó nói: “Anh ấy đang hấp thu Đệ Tam hồn hoàn!”

Tiểu Vũ thất thanh nói: "Sao lại có thể như thế? Hấp thu đệ tam hồn hoàn như thế nào lại biến thành thế này?" Quay đầu nhìn về phía thi thể Nhân diện ma chu bên cạnh, nàng liền hiểu rõ ràng:. "Là Nhân diện ma chu, không hay rồi, con Nhân diện ma chu này tu vi đã vượt qua hai ngàn năm, đại sư đã từng nói,cực hạn để có thể hấp thu đệ tam hồn hoàn là một ngàn bảy trăm sáu mươi năm, Tiểu Tam hắn …."

Độc Cô Bác nhăn mày hỏi lại: "Ngươi như thế nào biết con Nhân diện ma chu này là hơn hai ngàn năm tu vi?"

Tiểu Vũ lúc này mới ý thức được chính mình đã nói sai, "Tu vi của Nhân diện ma chu muốn xem thì phải xem từ chiều dài chân. Các người nhìn xem, chân của con Nhân diện ma chu này đã dài hơn ba thước, đây là dấu hiệu của tu vi vượt qua hai ngàn năm. Chẳng lẽ các người không biết những hồn thú có tu vi ngàn năm, mỗi lần vượt qua một ngàn năm sẽ có một chút biến hoá rõ rệt ư? Giống như hồn thú có trăm năm tu vi thì cứ trăm năm lại biến hoá, mà hồn thú vạn năm tu vi cũng biến hoá như vậy."

“là như vậy sao?” Độc Cô Bác nhớ đến thân phận Tiểu Vũ bất quá ở đây có người như Cát Tường và Miêu Nữ, hắn không có vạch trần mà thôi: “Đại Sư sao? Cũng khó trách!”

Nguyệt Thần hơi thoáng gật đầu: “Tiểu Tam đã bắt đầu hấp thu cái hồn hoàn này, bây giờ không thể nào dừng lại được. Chúng ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào hắn đứng vững qua cửa ải khi bị năng lượng trong hồn hoàn đánh sâu vào. Phải rồi, Tiểu Vũ, Tiểu Linh, các người như thế nào thoát khỏi Thái Thản Cự Viên? Còn nữa, Tiểu Tam sao lại hấp thu hồn hoàn? Tiểu Linh, không phải ngươi đi cùng Tiểu Tam sao?…. Trước hết hãy nói cho chũng ta biết chuyện gì xảy ra đi."

“Cái này?” Tiểu Linh có vài phần ngượng ngùng không dám nói. Hắn chỉ có thể mở miệng đáp lời: “Chúng ta lên đường tìm được Tiểu Vũ. Chỉ là trên đường xảy ra chút chuyện, chúng ta gặp hai con hồn thú Phong Lôi Ảnh Báo hơn một vạn năm. Ta và Tiểu Tam thất lạc, sau đó ta gặp được Tiểu Vũ!”

Cảm giác chút áy náy những Tiểu Vũ sẽ không khai ra mối quan hệ với Thái Thản Cự Viên. Nàng cũng không có nói ra cho mọi người biết là bởi vì Thái thản cự viên cảm nhận được hơi thở của nàng mới cố ý đến đem nàng đi. Trước khi quay lại, Tiểu Vũ tự nhiên đã nghĩ ra cách giải thích tốt rồi. Một mặt lo lắng, ái ngại nhìn mọi ngườit, một mặt lập tức giải thích: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Con Thái thản cự viên đó túm lấy ta hướng vào sâm lâm chạy cũng không xa thì tựa hồ có một tiếng như tiếng bò rống từ một hướng truyền lại, con Thái Thản cự viên đó có vẻ rất khẩn trương, nhìn ta một chút, rồi đem ném ta sang một bên, sau đó bỏ chạy."

“là Thanh Thiên Mãng Ngưu sao?” Độc Cô Bác tự động não bổ: “Khó trách!”

Tiểu Vũ trong mắt toát ra quang mang sợ hãi: " con Thái Thản cự viên đó bỏ ta xuống, trước khi đi còn phát ra một tiếng hống. Ta chỉ cảm thấy một trận trời rung đất chuyển rồi hoa mặt chóng mày ngất đi. Khi ta tỉnh lại đã không thấy bóng dáng nó đâu nữa. Lúc ấy tình hình rất kinh khủng. Chung quanh ít nhất có vài chục con hồn thú bị chấn ngất, những con thực lực yếu thì trực tiếp bị chấn đến mũi miệng xuất huyết mà chết, không biết là vận khí ta tốt hay xâu nữa…, ta đột nhiên phát hiện, hồn lực của mình đã đột phá tới ba mươi cấp rồi. Hơn nữa may mắn hấp thu một con hồn thú thích hợp hơn một nghìn năm gần đó bị Thái Thản Cự Viên chấn ngất."

“Thật sự như vậy!?” Nguyệt Thần chất vấn lại.

Tiểu Vũ cảm giác được như bị Nguyệt Thần nhìn thấu, nàng hơi cúi đầu khẽ nói: “Thực sự!”

“Các ngươi trở về bình an là tốt rồi!” Hiểu Mộng này giờ im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Hồng Liên, phiền cô giúp Tiểu Linh trị liệu một chút!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện