Đạo Chu

Trở về học viện


trước sau

“Hấp thu xong hồn hoàn là tốt rồi!” Triệu Vô Cực gật đầu mở miệng nói: “Thời gian không còn sớm. Chúng ta hãy tra khỏi Tinh Đấu Sâm Lâm trước khi trời tối!” Giọng nói mang theo kiên quyết không cho phép bất cứ từ chối nào.

“Nếu không...” Diễm Linh Cơ chống tay một eo nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Chồng yêu, chúng ta có thể sử dụng hồn đạo khí phi hành ở nơi này sao?”

“Được thì có thể!” Vũ Vô Cực không ngần ngại gật đầu xuống: “Ở nơi này cơ bản hồn thú cũng chỉ có mấy nghìn năm. Thời gian đầu chúng ta bảo hộ tốt phi hành hồn đạo khí không bị tấn công là được. Thời gian này chỉ khoảng vài chục giây thôi. Hẳn sẽ không có vấn đề gì xảy ra!”

“Nhanh như vậy!?” Triệu Vô Cực nhăn mày một cái. Hắn lập tức trầm tư suy nghĩ. Như lời Vũ Vô Cực nói thì chỉ cần vài giây là có thể khởi động phi hành hồn đạo khí. Đến lúc đó cũng không cần lo lắng sẽ bị hồn thú đả kích. Hắn còn đỡ trụ được mấy chục giây. Không ngần ngại, Triệu Vô Cực cũng gật đầu đồng ý: “Vậy sử dụng phi hành hồn đạo khí đi! Ta đã sớm muốn rời khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm này rồi!”

Mọi người reo lên hoan hô. Sau mấy lần trải qua thập tử nhất sanh, bây giờ mọi việc đã được giải quyết ổn thoả, rốt cục đã có thể trở về nhà. Bảy tên đệ tử nhìn nhau, vô hình trong lòng mọi người đều có một cảm giác ăn ý. Trải qua vụ Tinh đấu đại sâm lâm lần này, bất luận là có thu được hồn hoàn hay không, suy nghĩ duy nhất lúc này trong đầu mọi người là trở lại học viện, nằm trên giường ngủ một giấc thật thoải mái.

Mặc dù ở trong rừng có Tiểu Y quả thực so với khách sạn không kém là bao. Bất quá Tinh Đấu Sâm Lâm không phải là thành thị. Mỗi đêm có côn trùng kêu, thú hống. Mặc dù bọn họ muốn ngủ nhưng quả thực cũng không quá an giấc. Cho dù chính bọn hắn đã làm ra các kiểu thi thố phòng ngự.

Nếu nói, lúc đi, tám người còn có chút xa cách, thì bây giờ, quan hệ giữa bọn họ không thể nghi ngờ đã xích lại gần nhau rất nhiều. Lúc trước Ninh Vinh Vinh không được mọi người đón nhận, bằng hành động của mình đã chiếm được cảm tình của mọi người.Trong sanh tử, nàng cảm nhận rõ được hai từ "bạn bè" có hàm nghĩa như thế nào. Giữa một đám bạn bè so với mình còn xuất sắc hơn, thiên tài hơn đang đứng trước mặt, cảm giác cao hơn người khác của nàng đã biến đi đâu mất hết?

Mặc dù đã trải qua một đoạn thời gian, nhưng Triệu Vô Cực bởi vì đã sử dụng Vũ Hồn Chân Thân, thực lực so với lúc đỉnh phong chỉ còn năm phần, bởi vậy, mọi người trong quá trình khởi động phi hành hồn đạo khí hết sức cẩn thận, chẳng những mỗi người đều dùng một cái Khôi Phục hương tràng lẫn Ma cô tràng, mà còn duy trì đội hình phòng ngự một cách tốt nhất.

Tám người cùng với Triệu Vô Cực nhảy lên chiếc phi hành hồn đạo khí trông giống như một chiếc xe bay. Mập mạp Mã Hồng Tuấn vuốt ve thân xe mở miệng nói: “Vô Cực đại ca, phi hành hồn đạo khí này thật đẹp. Ta cũng hy vọng có được một chiếc như vậy thì tốt biết bao. Nếu không...” Mập mạp Mã Hồng Tuân chần chờ một chút cười khẽ nói: “Vô Cực đại ca, ngươi cho ta mượn thứ này mấy hôm lượn chơi như thế nào!”

“Mập mạp chết bầm...” Đại Mộc Bạch cười khẽ vỗ vào ót Mã Hồng Tuấn nói: “Ngươi biết một chiếc hồn đạo khí như vậy có giá bao nhiêu không hả?”

“Rất đắt sao?” Mã Hồng Tuấn ngồi vuốt ve thân xe. Chiếc xe đang lơ lửng trong không trung và từ từ bay lên trời. Nó chuyển động vô cùng nhẹ không mang theo chút âm thanh ồn ào nào cả. Vẻ mặt Mã Hồng Tuấn tò mò, rốt cuộc chiếc xe này hoạt động như thế nào, rõ ràng không có cánh lại có thể bay lên trời.

“Đâu chỉ đắt thôi đâu!” Đái Mộc Bạch tặc lưỡi mở miệng nói: “Hồn đạo khí phi hành loại này, nó có giá trên trời. Tổng cộng chỉ có mười chiếc xe được Thiên Địa tông đem ra ngoài. Không phải bán mà là tặng cho ba thế lực lớn bao gồm Tinh La đế quốc, Thiên Đấu đế quốc, Võ Hồn điện, Lam Điện Bá Vương Long tông cùng với Thất Bảo Lưu Ly tông. Trong đó Võ Hồn điện đạt được ba cái, Tinh La và Thiên Đấu mỗi người đạt được hai cái. Thất Bảo Lưu Ly tông và Lam Điện Bá Vương Long tông mỗi người chỉ có một cái. Riêng phần một cái thì được trực tiếp bán đấu giá.”

“Nghe đồn chiếc phi hành hồn đạo khí này được bán với giá bằng một thu thập của toà thành lớn trong vòng một năm.” Đái Mộc Bạch tặc lưỡi thở ra một hơi dài nói: “Ngươi nói xem, ngươi có đủ mua được nó sao?”

“Này....” Con mắt Mã Hồng Tuấn theo đó trợn trắng hít mà một hơi.

“Ngồi chắc!” Vũ Vô Cực nhàn nhạt mở miệng nói. Ngay sau khi hắn sử dụng hồn đạo khí, nhất thời phù văn loé sáng. Những phù văn này trực tiếp mở ra một phòng hộ tráo bao bọc lấy phi hành hồn đạo khí. Mọi người chỉ thấy được khủng cảnh xung quanh vặn vẹo biến hình. Thời gian chỉ đủ đám người nói chuyện
vài câu.

Diễm Linh Cơ tò mò quay về phía Ninh Vinh Vinh: “Vinh Vinh, chị có chút tò mò không biết hồn cốt kỹ năng của ngươi là gì?"

“Ta còn tưởng mọi người quên không hỏi đấy!” Nãy giờ không có người hỏi đến đương nhiên Ninh Vinh Vinh có vài phần khó hiểu: “Hồn cốt cánh Tử Tinh Xà mang cho ta một loại kỹ năng đặc biệt. Đôi cánh có thể trực tiếp biến hình thành tử tinh thạch bao bọc cơ thể ta tạo ra một lớp phòng ngự rắn chắc. Hồn sư bình thường đồng cấp cơ bản rất khó phá vỡ. Cơ hồ có thể so sánh được với phòng ngự hệ hồn sư cùng cấp!”

“Thật tốt quá!” Áo Tư Tạp vậy mà mở miệng cười nói: “Vậy sau này Vinh Vinh cũng sẽ không bị thương nếu như gặp phải cường công chiến hồn sư nữa rồi!”

“Đến rồi!” Áo Tư Tạp vừa nói hết không đến bao lâu thì Vũ Vô Cực đã mở miệng nói. Hình ảnh xuất hiện rõ nét trong mắt đám người bọn họ. Khung cảnh thành Tác Thác ở không xa. Phía dưới Phi Hành Hồn Đạo Khí là một ngôi làng nho nhỏ. Ngôi làng này chính là học viện Sử Lai Khắc toạ lạc.

Đoàn người tìm một khu vực không có người đem phi hành hồn đạo khí đáp lên trên đó. Sau đó đem phi hành hồn đạo khí cất đi mới đi bộ về học viện Sử Lai Khắc. Trở lại học viện, toàn bộ đám người trở lại phòng nghỉ ngơi riêng của mình.

Phòng làm việc của Viện trưởng.

Phất Lan Đức tràn ngập kinh ngạc, ngồi nghe Triệu Vô Cực kể lại tình hình chuyến đi đến Tinh Đấu đại sâm lâm lần này, sắc mặt vài lần thay đổi. Cuối cùng, nghe nói mọi người bình an trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra, chúng ta vẫn còn quá sơ suất."

Phất Lan Đức thở dài một tiếng, trong lòng vẫn còn sợ hãi. "Lần sau nếu còn đi liệp sát hồn thú, ta và ngươi sẽ dẫn đội đi, đồng thời mang thêm hai gã giáo viên nữa. Lũ nhỏ này đều là thiên chi kiêu tử, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, sẽ mất đi một thiên tài."

“Cơ bản hai vị Long công và Xà bà kiêng kị thân phận đám nhóc này mới không ra tay!” Triệu Vô Cực cười khổ mở miệng nói: “Hơn nữa, thật may thằng nhóc Vũ Vô Cực nhanh chí biết dùng lá sinh mệnh quay lại đoạn phim này. Với lại, lần này cũng coi như nhân hoạ đắc phúc. Vinh Vinh không những đột phá đại hồn sư tiến vào hồn tôn mà còn có thể đạt được ngoại phụ hồn kỹ. Chỉ là...”

“Có chuyện gì...” Vẻ mặt Triệu Vô Cực càng làm cho lòng Phất Lan Đức biến hoá thành tò mò vô cùng: “Ngươi cứ bà bà mẹ mẹ không giống ngươi chút nào, lão Triệu. Ngươi không nói được dứt khoát được sao?”

“Ta không biết có cảm giác đúng hay không?” Triệu Vô Cực nhăn mày, một tay đưa lên sờ ót mình mà gãi gãi vài cái: “Ngoại phụ hồn cốt Ninh Vinh Vinh, ta cảm giác được như có một tay thằng nhóc Vũ Vô Cực mới khiến cho Ninh Vinh Vinh đạt được ngoại phụ hồn cốt!”

“Này...” Lập tức Phất Lan Đức khó hiểu nhìn về phía Triệu Vô Cực hỏi lại: “Lão Triệu, ý ngươi muốn nói Ninh Vinh Vinh có thể đạt được ngoại phụ hồn cốt là do Vũ Vô Cực tạo nên?” Triệu Vô Cực ngờ nghệch một cách vô ý thức gật đầu. Phất Lan Đức cười lắc đầu nói: “Lão Triệu, đừng nói đùa như vậy. Ta chưa từng bao giờ nghe được có người nói, hồn cốt có thể có người làm cho nó phải rơi ra cả. Như vậy chẳng phải đại lục Đấu La đem loạn sao?”

“Viện trưởng...” Triệu Vô Cực nghe thấy vậy khẽ cười ngây ngô nói: “Ngài nói đúng! Thằng nhóc làm sao có thể chỉ cần với mấy cây châm đâm vào cơ thể Tử Tinh Xà sau đó để Ninh Vinh Vinh giết Tử Tinh Xà là có thể làm cho hồn cốt rơi ra ngoài được! Cơ bản không thể nào... Là lão Triệu ta suy nghĩ nhiều rồi!”

“Gì...” Phất Lan Đức mở miệng hỏi: “Dùng châm đâm vào cơ thể Tử Tinh Xà. Ngươi nói Vũ Vô Cực dùng châm đâm vào Tử Tinh Xà, chuyện này là thế nào!?” Triệu Vô Cực tò mò không hiểu tại sao Phất Lan Đức lại hỏi như vậy. Hắn chỉ có thể đem toàn bộ quá trình săn giết Tử Tinh Xà kể cho Phất Lan Đức nghe.

Ngón tay Phất Lan Đức theo đó gõ bàn liên tục: “Lão Triệu, việc này ngươi đừng kể cho bất cứ ai nghe. Cho dù giáo viên trong học viện chúng ta cũng không được!”

“Tại sao a?” Con mắt Triệu Vô Cực chớp chớp mắt.

“Không tại sao cả!” Phất Lan Đức mở miệng nhắc nhở: “Đây là mệnh lệnh của viện trưởng ta! Lão Triệu ngươi chỉ cần chấp hành là được.”

“Ây... đươc rồi!” Triệu Vô Cực không quá hiểu nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện