Thấy hình dáng Nguyệt Thần dẫn theo hai người Tiểu Linh và Tiểu Vũ đi tới, một trong bốn cô gái tiến lên mấy bước, hơi khom người, nói: "Ba vị, có cần phải trợ giúp gì không? "
Tiểu vũ: "Nơi này có phải là phòng đấu giá không? Chúng ta muốn vào xem. "
Cô gái có chút ngạc nhiên, nàng mặc dù cũng không bởi vì thấy Tiểu Linh cùng Tiểu Vũ tuổi nhỏ mà coi thường bọn họ, nhưng hai người khách như thế này lại là lần đầu tiên họ thấy. Nhưng nàng vẫn kiên nhẫn nói: "Xin lỗi, ba vị khách nhân có thể xin cho hỏi một chút, các ngươi có chứng nhận đấu giá không? "
Tiểu Vũ sửng sốt, "Chứng nhận đấu giá? Đó là vật gì vậy? "
Cô gái mỉm cười, nói: "Chỉ có khách nhân có chứng nhận đấu giá mới có thể tiến vào phòng đấu giá để tiến hành đấu giá. Chứng nhận tư cách chia làm mấy cấp độ khác nhau, trong đó thấp nhất là một vạn kim hồn tệ. Nói cách khác, cần phải có một vạn kim hồn tệ tư sản chứng minh, mới có thể tham dự đấu giá, đây là vì tránh có người ác ý đấu giá được rồi nhưng không có tiền trả, xin hai vị tha lỗi! "
Tiểu Vũ quay đầu nhìn về phía Tiểu Linh: "Tiểu Linh, ngươi có một vạn kim hồn tệ không? "
Tiểu Linh cảm giác được kỳ quái nhìn về phía bốn người thiếu nữ này. Nguyệt Thần nhíu mày nhìn về phía bốn thiếu nữ mở miệng hỏi: “Các cô mới làm ở nơi này sao?” Theo lý thì những người phòng đấu giá Thiên Đấu này không người nào không biết thân phận của nàng. Nếu như nàng đến phòng đấu giá này, cơ bản sẽ không có người hỏi điều như vậy.
Mấy cô gái nhìn về phía nhau nghi hoặc, ngay sau đó một trong bốn cô gái còn lại lên tiếng nói: “Đúng vậy, vị khách nhân này... bốn chị em chúng ta vẫn vừa tới nơi này. Nếu có gì sai sót mong quý khách hãy lượng thứ!”
Ba người này đều ăn mặc quần áo hơi quái dị một chút so với các nàng biết. Dường như một loại đồng phục của tông môn hoặc của một học viện nào đó. Các nàng mới đến nên cũng không quá rõ. Chỉ cảm thấy mấy người này có chút quen thuộc. Nguyệt Thần hơi chìa tay ra đối với mấy cô gái rồi mở miệng khẽ cười: “Việc này, các ngươi không làm chủ được. Chúng ta muốn đi gặp quản sự ở nơi này!”
“Cái này!?” Bốn cô gái nhất thời nhìn nhau. Dường như có sự ăn ý của bốn cô gái này. Một cô gái suy nghĩ hẳn thân phận ba người này không bình thường, nàng mới vội vàng khom người mời: "Ba vị xin vui lòng theo tôi. " Vừa nói xong, liền xoay bước, hướng bên trong phòng đấu giá đi đến.
Đi vào phòng đấu giá. Cũng không phải là huy hoàng, mặt đất là đá "Đại Lý" màu trắng nhũ, bốn phía vách tường có các loại phù điêu trang sức, màu sắc phù điêu cũng không nhiều lắm. Nhìn qua đơn giản nhưng cực kỳ trang nhã. Ngoài các bức tranh, phù điêu thì phòng còn xây thêm một số cửa sổ. Bên trong phòng có để một ít đồ sứ, khôi giáp, và một loạt các vật phẩm. Nếu không phải đã biết nơi này làm gì, sợ rằng Tiểu Linh cùng Tiểu Vũ lại tưởng rằng nơi này là một nhà bảo tàng. Cô gái dẫn đường là một người rất có tác phong nghề nghiệp, mỗi khi đi mười bước lại dừng lại một chút, đưa tay ra mời, chỉ dẫn đúng phương hướng, giúp ba người Nguyệt Thần, Tiểu Linh cùng Tiểu Vũ đi tới đại sảnh, hướng tới phòng quản sự đi đến.
“Mời vào...” Ở trên bàn đang ngồi nghị một nam nhân có vài phần béo tốt. Ở trên mặt hắn là một đống các loại văn thư.
Cạch! Cánh cửa bị mở ra, cô gái phụ trách dẫn đường tiến đến hơi khom người nói: “Quản sự, có ba vị khách nhân muốn gặp ngài. Họ nói có việc quan trọng nói chuyện với ngài!?”
“Ân...” Người nam nhân ục ịch trong lúc này thông qua cái kính tròn nhỏ trên mắt mở ra. Thấy được thân ảnh này nhất thời giật mình. Hắn nhảy trực tiếp xuống ghế của mình. Khuôn mặt theo đó lập tức xuất hiện vẻ tươi cười: “Nguyệt Thần đại nhân, ngài lần này tới phòng đấu giá Thiên Đấu, thật là vinh hạnh của phòng đấu giá chúng ta!”
Tiểu Vũ theo ánh mắt kỳ quái nhìn về phía người nam nhân ục ịch này. Nàng cảm giác được người nam nhân này giống như một con chó con đang thè lưỡi vẫy đuôi lấy lòng Tiểu Vũ cùng với với đám người Nguyệt Thần. Mà đối tượng hắn lấy lòng chính lại là Nguyệt Thần.
Ở bên cạnh, Tiểu Vũ khẽ nhỏ giọng hỏi Tiểu Linh: “Tiểu Linh, chị Tử Nguyệt đối với phòng đấu giá Thiên Đấu rất quen thuộc?”
“Cái này!?” Tiểu Linh cười khổ vài tiếng rồi nói: “Tất cả hồn đạo khí do Thiên Địa tông chế tạo ra đều được bán ở phòng đấu giá Thiên Đấu. Trong đó tiền tài khoản lá sinh mệnh cũng có một phần được bán ở phòng đấu giá này. Đối với phòng đấu giá Thiên Đấu, Thiên Địa tông là đối tác làm ăn rất lớn. Trên cả đại lục Đấu La này, hồn đạo khí vốn đã thất truyền, chỉ có Thiên Địa tông mới làm ra mà thôi. Đó là lý do vì sao phòng đấu giá Thiên Đấu thấy người Thiên Địa tông cũng như học viện Thiên Địa phản ứng lại mãnh liệt như vậy.”
Đám người Nguyệt Thần được mời vào một phòng khách cực kỳ trạng trọng. Họ được tiếp đãi những món trà thượng hạng. Trong đám người chỉ có Nguyệt Thần đang cùng với quản sự mở miệng nói chuyện. Tiểu Vũ ở bên cạnh Tiểu Linh thì tò mò hỏi chuyện. Tiểu Linh đối với phòng đấu giá cũng biết kha khá.
Là phòng đấu giá lớn nhất Thiên Đấu đế quốc cho nên nơi này có thể xuất hiện bất kể là vật đấu giá gì.
Quy tắc thứ nhất của phòng đấu giá là không được nghe chi tiết về người bán, càng không thể đem tình huống đấu giá bên trong phòng đấu tiết lộ ra bên ngoài. 24H giờ liên tục đấu giá, không có thời gian nghỉ ngơi.
Mỗi ngày ban đêm là lúc tiến hành đấu giá cực phẩm. Tại thời gian này, chỉ có cam đoan kim tệ vượt qua một trăm vạn kim hồn tệ mới có thể tham dự. Ngoài hắn lúc này, mọi người đi đấu giá đều có thể tham gia. Quy củ rất đơn giản nhưng Tiểu Vũ lại nhận ra loại đấu giá không gián
đoạn mang đến cho phòng đấu giá một số tiền lời không thể nghi ngờ là vô cùng lớn, một đồ vật trân quý thì phí và thuế là 10℅, từ một góc độ nào đó tuy người đến xem tựa hồ không nhiều lắm, nhưng trên thực tế, tài phú tổng cộng của bọn họ cũng là cực kỳ kinh khủng. Thậm chí tiền lời so với một tòa đại đấu hồn tràng còn muốn khổng lồ hơn nhiều.
Lần này đám người Nguyệt Thần đến nơi này là có mục đích của mình. Tiểu Vũ cũng có chút tò mò đối với việc này. Bất quá khi nghe được người nam nhân trung tuổi béo tốt kia mở miệng nói chuyện thì Tiểu Vũ hốt hoảng hô lên: “Nơi này là phòng đấu giá, ngay cả người cùng đấu giá?”
Người nam nhân trung tuổi nhìn về phía Tiểu Vũ. Tiểu Vũ khá nhỏ tuổi xem ra là học viên của học viện Thiên Địa hoặc là đệ tử Thiên Địa tông. Hắn hơi mỉm cười giải thích: " Những người bán hàng này thân mình đều là thuộc về phòng đấu giá, Kể cả tánh mạng của các nàng. Họ đều là cô gái bình dân được phòng đấu giá mua về từ nhỏ rồi sau đó được bồi dưỡng. Các nàng chẳng những là nhân viên phục vụ đồng thời cũng là một bộ phận để đấu giá. Nếu có người nguyện ý xuất tiền, thì các nàng sẽ được đem ra mua bán. "
"Vậy chẳng phải là biến thành nô đãi rồi sao? Chính là, hai đại đế quốc không phải cấm mua bán nô đãi hay sao? " Tiểu Vũ có chút kinh ngạc nói.
Người nam nhân trung tuổi thở ra một hơi dài: "Ở trên cái thế giới vốn là có rất nhiều bất đắc dĩ, nơi này là phòng đấu giá Thiên đấu. Đừng nói là nô đãi, nơi này sẽ không có chuyện không dám bán cái gì. Cô gái đó sở dĩ vẻ mặt bình thản, đó là bởi vì các nàng sớm không còn tâm hồn của chính mình nữa, càng không quyết định được vận mệnh chính mình. Đây chính là quy tắc thế giới này, mặc dù mọi người chưa thích nhìn thấy cảnh này nhưng nhìn nhiều sẽ quen thuộc thôi!"
"Các nàng bao nhiêu tiền một người? " Tiểu Vũ hỏi. Nghĩ đến thân thế đáng thương của các nàng, Tiểu Vũ theo đó động lòng chắc ẩn.
Người nam nhân trung tuổi đưa tay nắm nắm, hắn khẽ cười nói: “Không nhiều nắm chỉ mười vạn kim hồn tệ mà thôi. Bất quá, nếu Nguyệt Thần đại nhân đã muốn mua mấy chục người vậy ta giảm giá xuống 10% mỗi người như thế nào?” Con mắt Tiểu Vũ trợn tròn, không nghĩ tới tiền lại nhiều như vậy. Chỉ một người cũng đã có giá mười vạn kim tê. Như vậy chẳng phải nói, một người đủ một nhà bình dân ăn cả đời sao?
“Đừng nói nhiều nữa!” Nguyệt Thần lắc đầu, ánh mắt cũng trở nên lành lạnh hơn. Nàng không quá thích việc buôn bán người như thế này. Ngón tay chỉ thẳng về phía cửa nói: “Sắp xếp người đi, ông chỉ cần để họ tiến đến gặp ta là được. Chỉ cần đáp ứng đủ yêu cầu của ta, ta sẽ đem họ mua lại.”
“Vâng, vâng...” Ngươi nam nhân trung tuổi béo tốt liên tục gật đầu lia lia. Hắn lập tức theo đó trực tiếp đi ra ngoài nói với người bên ngoài vài câu sắp xếp mọi thứ. Quả không bao lâu thì mọi việc cũng đã được hắn xử lý tốt.
Một đám các cô gái đều đứng ở hành lang xếp hàng thành hàng tiến vào phía bên trong. Phòng tiếp khách khá là rộng rãi. Người nam nhân trung tuổi để các cô gái xếp thành hàng cứ mười người một sẽ tiến vào theo lượt. Hiện giờ là lượt đầu tiên của các nàng.
Cùng cô gái dẫn đường lúc trước so sánh với, nơi này quần áo các cô gái bị đưa đến đây không khỏi làm Tiểu Linh có chút mặt đỏ tới mang tai. Cũng là trang phục màu trắng, cũng quần áo giống như lúc trước, nhưng lại làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Tất cả đều là nữ nhân, chiều cao cùng cô gái dẫn đường lúc trước không sai biệt lắm, chỉ là vóc người lại càng thêm gợi cảm hơn. Quần áo trên người các nàng đều là màu trắng, ngực hở rộng, không có tay. Chiếc quần ngắn ngủn vừa qua khỏi bên hông bẩy tấc, lộ ra bắp đùi trắng nõn cùng với đôi chân dài càng hết sức hấp dẫn. Trước ngực nở nang, quần ngắn hở ra cặp mông tròn trịa khiến những kẻ nhìn đều phải nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Mặc dù Tiểu Linh tâm chí kiên định nhưng cũng không nhịn được liếc nhìn vài lần. Dù sao, hắn cũng là một nam nhân như bao nam nhân khác. Hắn nhớ hình như mình còn chưa phá xử nam bao giờ thì phải. Dù trước đây ở Âm Dương gia, hắn thấy được nhiều nữ nhân lộ liễu nhưng so với những nữ nhân này thì quả là kém xa.
Phía sau eo bỗng đau nhói, bên tai truyền đến âm thanh uy hiếp của Tiểu Vũ: "Nhìn cái gì mà nhìn? Không cho xem. " Tiểu Linh có chút xấu hổ ngượng ngùng nhìn Tiểu Vũ. Hắn có chút tránh né ánh mắt dò xét Tiểu Vũ.
Thông qua lớp khăn che mắt, Nguyệt Thần lẳng lặng quan sát những nữ nhân này. Không hổ là người của phòng đấu giá được dãy dỗ không quá tệ. Như vậy sau này các nàng ở học viện Thiên Địa phục vụ mọi việc cũng là hữu ích rất nhiều. Đỡ mất công nàng đi tìm người. Với Thiên Địa tông thì thứ không thiếu nhất chính là tiền.
“Phóng xuất võ hồn các ngươi ra!” Nguyệt Thần bình tĩnh lạnh lùng mở miệng nhắc nhở.