Bộ dạng nhún nhún vai nở nụ cười trong mắt đám người Hoàng Đấu mười phần thiếu đánh. Độc Cô Nhạn sau khi phụ trách giải độc cho Ngọc Thiên Hằng, ánh mắt của nàng cũng biến thành càng kiêng kị với Vũ Vô Cực. Lại nghe được Vũ Vô Cực mở miệng châm chọc nói: “Võ hồn của ta không sợ nhất chính là quần công. Trừ khi có hồn sư tăng phúc hoặc võ hồn dung hợp kỹ, hoặc hồn sư cường công có một hồn kỹ tấn công chí cường, cơ bản một hồn sư ba mươi chín cấp và mười hồn sư ba mươi chín cấp hầu như không khác biệt là bao nhiêu.”
Những giọng nói làm cho cả đám người Hoàng Đấu cảm giác được lành lạnh. Nếu như Vũ Vô Cực nói vậy thì chẳng phải họ không có cách nào chiến thắng đối phương hay sao? Chính lúc này, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ sau lưng Hoàng Đấu chiến đội vang lên: "Các ngươi còn chờ cái gì nữa, một thất bại cỏn con thế đã khiến các ngươi e ngại đối thủ hay sao?"
Ngọc Thiên Hằng vừa bị lời Vũ Vô Cực đả kích thì sau khi nghe sóng âm thanh thiếu nữ, sắc mặt và toàn thân nhìn qua đã trở nên khá hơn rất nhiều, trực tiếp siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Linh Linh nói rất đúng, chúng ta còn đang chờ cái gì nữa? Động thủ."
Ánh sáng lôi điện lại hiện ra, Ngọc Thiên Hằng công kích trước tiên, xà điện toàn thân kích động, ngay cả long tí mới bị rạn xương cũng lại một lần nữa giơ lên. Mắt nhìn thấy Ngọc Thiên Hằng tràn đầy sức sống lại vọt lên, Vũ Vô Cực ôm tay của mình, hắn lắc lắc đầu nói: “Vô dụng!” Theo đó ma hồn lại phát ra âm thanh nộ hống: “Hống!”
Hai gã Huyền vũ quy hồn sư theo sát sau lưng Ngọc Thiên Hằng, Hắc Báo hồn sư Áo Tư La thì vây quanh Vũ Vô Cực ý đồ hỗ trợ Ngọc Thiên Hằng. Mà từ miệng Độc Cô Nhạn vụ khí màu lục phiên nhiên phóng ra, bao phủ xung quanh toàn trường, lúc này, thành viên của Hoàng Đấu chiến đội, từng người nhét một vật gì đó vào trong miệng, đứng trong làn sương màu lục không có chút nào bị ảnh hưởng.
“Xem ra lần này xác thực không quá hữu dụng rồi!” Ma hồn theo đó lập tức ảm đạm và biến mất. Chỉ thấy Vũ Vô Cực ôm hai tay ngạo nghễ thở ra một hơi dài. Bất quá thân thể hắn lập tức lập loè ra tràn đầy lôi điện sấm sét. Giọng nói tràn đầu ngạo nghễ từ miệng Vũ Vô Cực phát ra: “Tiểu Ngọc, để ta dạy cho người biết như thế nào là sử dụng lôi độn.”
Mọi người thấy được Vũ Vô Cực bỏ qua ma hồn thì ngạc nhiên, ma hồn có tác dụng công phòng nhất thể có sự phòng ngự không kém chút nào hai võ hồn anh em Thạch gia vậy mà Vũ Vô Cực lại sử dụng thân thể muốn ngạnh kháng đòn tấn công của đám người Hoàng Đấu. Chẳng lẽ Vũ Vô Cực muốn chịu thua còn là tự tin bằng vào thân thể bình thường cũng có thể thắng được họ.
Ngay lập tức Áo Tư La chớp thời cơ nhanh chóng này trực tiếp áp sát Vũ Vô Cực muốn tiến hành đánh lén hắn. Bình thường tốc độ của Hắc Báo hồn sư Áo Tư La so với Chu Trúc Thanh còn nhanh hơn, Hắc báo vũ hồn chính là tồn tại cực kỳ xuất sắc trong mẫn công hệ vũ hồn. Chỉ trong chớp mắt ấy, Áo Tư La thân ảnh như một cái bóng vờn quanh Vũ Vô Cực.
Vụt! Bất quá trước con mắt kinh hãi của đám người Hoàng Đấu, thân ảnh Vũ Vô Cực loé lên một cái. Trong tích tắc ấy, thân ảnh Vũ Vô Cực đã trực tiếp đuổi sát theo Áo Tư La. Tốc độ này làm cho đám người Ngọc Thiên Hằng cực kỳ sợ hãi. Họ muốn giúp Áo Tư La cũng đã không còn kịp rồi.
Phanh! Thân ảnh Áo Tư La lập tức bắn thẳng ra. Hắn cảm giác được mặt mình bị một cú đấm cực kỳ mạnh mẽ. Máu mũi theo đó phụt ra phía ngoài, thân hình bắn ngược về phía xa. Ngay lập tức vọt lên đem Áo Tư La tiếp lấy chính là Độc Cô Nhãn.
Lập tức hai anh em Thạch gia cũng theo đó cứu giúp với tốc độ nhanh chóng, Vũ Vô Cực thấy quy giáp thuẫn phá không mà bay tới. Quy giáp xoay tròn theo bốn hướng bất đồng nhằm về phía Vũ Vô Cực mà công kích.
Vũ Vô Cực không loạn chút nào, đôi tay đưa lên, miệng khẽ quát lên một tiếng: “Lôi Hổ thông sát!” Một tiếng gầm nhẹ của hai con hổ do lôi điện tạo thành. Chúng trực tiếp lách quá hai chiếc huyền quy thuấn tấn công thẳng anh em Thạch gia. Phòng ngự mạnh nhất của Huyền Vũ Quy hồn sư không thể nghi ngờ là quy giáp, mà lúc này quy giáp đã phát ra, vì vậy lực phòng ngự của bọn họ tự nhiên sẽ giảm đi rất nhiều.
Ngọc Thiên Hằng trực tiếp vọt lên thân thể của mình đứng trước hai người đừng chắn trước người anh em Thạch gia. Ngọc Thiên Hằng rống to một tiếng, hắn cũng không quản lôi hổ thông sát đang oanh kích, thân thể tại không trung mạnh mẽ thay đổi, quay mặt hướng đến Vũ Vô Cực chắn ngang đường đi lôi hổ với anh em Thạch gia, hét lớn một tiếng:" Lôi Đình Vạn Quân."
Vô số điện xà vốn đang bao phủ chung quanh thân thể hắn đồng thời phóng ra, một khắc sau đã hóa thành vô số lôi điện hướng bốn phương tám hướng bạo phát ra.
Đây mới chính là một kích toàn lực chính thức của Ngọc Thiên Hằng, với Lôi Đình Chi Nộ lôi điện tăng thêm một trăm phần trăm, đệ nhị hồn kĩ của hắn là Lôi Đình Vạn Quân bộc phát với lực công kích mạnh hơn vô cùng. Mà ngay khi bắt đầu, Ngọc Thiên Hằng xuất ra đệ tam hồn kĩ Lôi Đình Chi Nộ nhưng xem ra hiệu quả không như hắn mong muốn. Hắn muốn dùng thương đổi thương đem Ninh Vinh Vinh đả đảo xuống trước nhưng đám người Vũ Vô Cực lại trực tiếp để Vũ Vô Cực đi lên, quả thực làm cho kế hoạch của Hoàng Đấu hoàn toàn phá sản. Bất quá đám người có vẻ không biết được rằng dù hồn sư Ngự Phong có tấn công đi nữa cũng chưa chắc làm gì được Ninh Vinh Vinh khi mà nàng có được ngoại phụ hồn cốt.
Ầm... Ngay lập tức hai con lôi hổ lớn trực tiếp bị đám lôi điện Ngọc Thiên Hằng đánh ra điên cuồng tạn rã. Chỉ trong chốc
lát cũng đã tan ra biến thành lập loè ánh sáng mất đi trong không khí.
“Không tốt, Linh Linh!” Độc Cô Nhạn vừa bắt được Áo Tư La thì đột nhiên phát hiện ra điều gì đó. Nàng ngay lập tức quay đầu ra đối với Diệp Linh Linh hô một tiếng.
Đáng tiếc đã quá muộn khi mà Ngọc Thiên Hằng ra tay cứu trợ hai người đồng bạn. Kế hoạch giương đông kích tây Vũ Vô Cực hoàn toàn đã thành công. Hống! Một tiếng hống phát ra, ma thần theo đó trực tiếp xuất hiện sau lưng Vũ Vô Cực. Đồng thời Vũ Vô Cực quát nhẹ một tiếng: “Địa Ngục Đột Thứ Nhất Chỉ Quán Thủ!”
Ma hồn trực tiếp ngưng tụ ra một thanh kiếm phát sáng trong suốt như ẩn như hiện. Bàn tay vung ra, một vệt ánh sáng hình nửa trăng khuyết trực tiếp đánh về phía Diệp Linh Linh. Khi hai chiếc huyền vũ giáp tấn công về phía Vũ Vô Cực thì ngón tay Vũ Vô Cực trực tiếp dùng ra hai ngón chỏ. Lôi điện rít gào trên đỉnh đầu ngón tay chỏ Vũ Vô Cực và đôi mắt sáng quoắc nhìn vào điểm vị trí yếu ớt nhất trên huyền vũ thuẫn mà chọc tới.
Ầm! Vệt sáng trằng trực tiếp nện mạnh xuống phía dưới sàn nhà phát ra tiếng đinh tai nhức óc. Kèm theo đó là nó nổ tung tạo ra lực phản chấn đem Diệp Linh Linh trực tiếp đẩy bay xuống phía dưới sàn. Nàng chỉ kịp phát ra một tiếng: “A...” Sau đó thân hình ngã lùi về phía sau trực tiếp bay ra khỏi lôi đài chiến.
Mọi người Hoàng Đấu chiến đội không hẹn mà hét lên một tiếng: “Diệp Linh Linh!”
Diệp Linh Linh phụ trợ hệ hồn sư mạnh nhất trực tiếp chưa phát huy ra sức mạnh của mình trực tiếp xuống đài. Không có Diệp Linh Linh phụ trợ, Áo Tư La cơ bản không có bao nhiêu sức chiến đấu. Có ở thêm nơi này nữa cũng chỉ vướng chân vướng tay mà thôi.
“A...” Hai anh Thạch gia hét thảm một tiếng. Hai chiếc Huyền Vũ thuẫn bị hai ngón tay Vũ Vô Cực chọc vào cũng không sâu nhưng cúc chọc vào được một đốt ngón tay. Vết rạn theo huyền vũ quy trực tiếp lan tràn. Võ hồn bị tổn thương trực tiếp làm cho hồn sư bị tổn thương.
Bàn tay Vũ Vô Cực ném bay hai chiếc huyền vũ thuẫn, đem chúng trả lại cho anh em Thạch gia. Vũ Vô Cực cười nhạt mở miệng nhún vai nói: “Song thêm một đối thủ... à không...” Ánh mắt liếc nhìn về phía Áo Tư La vừa được Độc Cô Nhạn cứu giúp mà cười nói: “Không phải nói là hai người mới đúng. Mẫn công hồn sư của Hoàng Đấu có ở trên sân đấu cũng bất quá vướng chân tay mà thôi!”
“Ai nói lôi điện hồn sư không có cách nào trở thành mẫn công và phòng ngự chứ?” Vũ Vô Cực cười nhạt châm chọc cực kỳ: “Hồn sư có chứa lôi điện hết sức thích hợp cùng lúc đi ba con đường phòng ngự, mẫn công và cường công. Bằng cách sử dụng lôi điện hộ thể, ta có thể tăng khả năng phòng ngự cơ thể không kém gì phòng ngự hệ, đồng thời nó ra tăng sức sát thương ngang với cường công và khả năng hoạt hoá ngang với mẫn công hệ. Bằng loại hồn kỹ mô phỏng các loại võ hồn khiến cho ta dễ dàng sử dụng lôi điện.”
Vụt! Thân ảnh Vũ Vô Cực lại trực tiếp vọt lên lần nữa, hắn lần này trực tiếp cận chiến đối với Ngọc Thiên Hằng. Tức khắc Ngọc Thiên Hằng trực tiếp làm ra phản ứng, bàn tay đưa lên long trảo vươn ra trực tiếp đánh thẳng về phía Vũ Vô Cực, tuy nhiên lần này tốc độ Vũ Vô Cực nhanh hơn một chút lách người tránh thoát.
Mọi người hết sức bàng hoàng thầm nghĩ, Vũ Vô Cực bản thân là mẫn công hệ, cường công hệ còn là khống chế hệ. Rốt cuộc Vô Cực hắn thuộc loại nào. Phản ứng Ngọc Thiên Hằng trực tiếp không chậm, hắn lại lần nữa sử dụng ra Lôi Đình Vạn Quân. Thân thể hắn theo đó lập loè lôi điện, lôi điện lần nữa điên cuồng lan tràn. Hắn không quan tâm hồn lực tiêu hao như thế nào.
Phanh! Bụng Ngọc Thiên Hằng truyền đến như bị búa tạ đập bay đồng thời theo đó lôi điện lập loè không ngừng. Thân ảnh Ngọc Thiên Hằng theo đó bắn ngược ra sau, miệng trực tiếp ốc ra một ngụm máu tươi. Kèm theo đó lôi điện cũng thành công đánh lên người Vũ Vô Cực.
Xẹt, xẹt... Song những tia lôi điện đánh lên người của Vũ Vô Cực chẳng mang theo tổn thương quá nhiều. Nó chỉ khiến quần áo trên người Vũ Vô Cực rách nát và để lại trên làn da một lớp hơi đen nhám lại nhưng cơ bản Vũ Vô Cực không có chút thương tổn nào lớn.
“Đáng chết!” Độc Cô Nhạn lập tức cắn răng mở miệng quát lên. Miệng nàng trực tiếp há ra, một đám độc khói màu tím phun ra. Đám độc vụ trực tiếp vọt thẳng về phía Vũ Vô Cực. Trong khi đó đôi cánh vỗ mạnh làm yểm trợ cho cương phong màu đen xuyên qua độc vũ đánh về phía Vũ Vô Cực.
“Ta đã nói vô dụng cơ mà! Hồi Thiên!” Thân thể Vũ Vô Cực lập tức xoay tròn với tốc độ cực cao. Một vòm sáng nửa hình cầu xuất hiện liên tục xoay tròn khiến cho độc vụ bị đẩy lui. Đồng thời cương phòng trực tiếp đánh lên quả cầu phát ra từng tiếng đinh tai nhức óc.
Phanh, phanh... Độc vụ tản đi, Vũ Vô Cực cười nhạt đứng ở nơi đó: “Nhạn Tử, thế nào muốn đánh tiếp sao?”
“Chúng ta nhận thua!” Độc Cô Nhạn thở ra một hơi dài cắn răng mở miệng thấp đầu cúi xuống.