“Thiếu gia...” Yuki Haku nhìn về phía đám người Hiruko đã rời xa. Ở trong ánh mắt người thiếu niên mang theo vẻ khó hiểu: “Ngươi vì sao phải thả bọn họ đi.” Hiện giờ Haku cũng không còn ngầy thơ như trước kia nữa. Hắn mở miệng nói chuyện: “Đám người đó không giống như người tốt. Họ rất có thể sẽ tìm cậu gây phiền toái!”
“Tôi biết chứ!” Naruto nhàn nhạt nói chuyện. Hai tay hắn ôm ngực, đầu hắn hơi lắc lắc: “Tuy nhiên mọi việc cũng có giới hạn. Chúng ta cần hắn đi tìm huyết kế giới hạn chúng ta. Hai bên chẳng qua đang lợi dụng lẫn nhau thôi. Nếu như hắn dám có ý tưởng gì khác như vậy cũng đừng trách ta độc ác.”
“Vâng...” Người thanh niên xinh đẹp ngoan ngoãn cúi đầu: “Tôi đã hiểu!”
“Mà chuyến đi lần này cũng không tệ!” Naruto nắm trong tay một quyển trục dài và lớn. Bàn tay hắn khe khẽ nhẹ nhàng lắm lại rồi cười nói: “Ta không phủ nhận ý tưởng tuyệt với của thuật Chimera. Cậu biết không Haku, bằng loại thuật thức này, ta thực sự bắt được một ý tưởng. Một loại nhẫn thuật có thể chân chính làm người chết sống lại. Không cũng không hẳn là sống lại. Xét về uế thổ chuyển sinh triệu hồi người chết từ cõi âm. Người chết có bất tử thân, có vô hạn chakra nhưng đáng tiếc không có đau đớn cũng chẳng có cảm giác gì.”
“Tuy nhiên nếu dựa theo thuật Chimera...” Naruto cười một nụ cười tràn ngập tự tin: “Ta có thể tạo ra một thân thể cho người chết. Họ sẽ có thể ăn uống như bình thường có cảm giác giống như người thường. Họ cũng đau đớn, buồn bã, mệt nhọc, yêu thích v.v... Tất cả cảm xúc có thể cảm nhận được. Hơn nữa còn có thể vĩnh trú thanh xuân đồng thời kéo dài tuổi thọ. Không thể không nói Hiruko, hắn là một tên thiên tài.”
“Này...” Haku kinh ngạc hô lên. Sau đó hắn mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Naruto: “Thiếu gia, ngươi... ngươi thực sự có thể sống lại người chết!”
“Về lý luận là có thể thực hiên được!” Naruto lắc lắc đầu: “Tuy nhiên phải thử xem mới biết được. Hơn nữa, nhẫn thuật này cũng có khiếm khuyết. Người trở thành chimera có thể giữ thanh xuân cùng với trường thọ nhưng họ cũng mất đi khả năng làm cha mẹ. Bộ phận sinh dục họ không có cách nào sinh tinh trung và trứng. Tuy nhiên họ vẫn có thể đạt cực sướng khi tiến hành giao hợp. Tất nhiên đây chỉ là kết quả suy luận của ta. Ta còn cần thí nghiệm chứng minh!”
Đôi mắt Haku tràn ngập điểm sáng, hắn vui mừng ở trên mặt: “Thiếu gia, chỉ cần có thể sống lại người chết đã rất thần kỳ rồi!”
“Haku...” Naruto nhăn lại hàng lông mày: “Ta biết cậu muốn sống lại Zabuza. Tuy nhiên chúng ta còn cần thời gian chứng thực. Nếu như ta có thể thành công sống lại người chết vậy ta chắc chắn sẽ sống lại Zabuza!”
“Cảm... cảm ơn, cậu!” Haku hơi cúi đầu đối với Naruto: “Thiếu gia Naruto!” Vừa nói Haku vừa mở miệng cười: “Cậu thật sự là người tốt, thiếu gia Naruto!”
“Ngươi tốt sao?” Naruto đột nhiên tự lẩm bẩm một câu. Hai tay hắn ôm ngực của mình, đầu ngẩng lên nhìn bầu trời xa xăm. Từng áng mây trắng di chuyển nhẹ nhàng qua bầu trời xa xăm. Giọng nói Naruto cũng biến thành dạng châm chọc: “Ta là người tốt!? Hà...” Tiếng thở dài cùng với nụ cười tràn đầy giễu cợt xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Một đại điện khổng lồ to lớn mà lại u ám. Những cây cột to khổng lồ màu đỏ trống lên toà đại điện to lớn này. Nó to đến mức hoàn toàn có thể để một ngọn núi vào bên trong. Ở vị trí chiếc ghế ngồi cao nhất đang ngồi một con ếch to lớn khổng lồ màu nâu. Nó to đến mức bằng cả toà núi nhỏ. Trên đều nó đội một chiếc mũ màu đen như mũ cử nhân. Cổ đeo chuỗi tràng hạt và một viên hạt châu to tướng ở cổ. Trên đó có ghi chữ Dầu đặc điểm chung của núi Myōboku.
Người nam nhân tóc trắng dẫn theo một người thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp thắt hai bím ở sau lưng. Hắn lúc này quỳ xuống dưới đất hành lễ: “Ngài Cáp tiên nhân, ta đã mang Senju Tsunade đến đây gặp ngài.”
“Ai thế nhỉ?” Con cóc khổng lồ ngồi hai bên đột nhiên mở ra đôi mắt to lớn khổng lồ chớp chớp đôi mắt của mình.
“Là Jiraiya bé nhỏ đấy ạ?” một con cóc màu xanh lá cây với mái tóc trắng được tạo kiểu dựng đứng. Lông mày cùng với chòm râu dê cũng đều màu trắng. Quanh đôi mắt là một vòng màu đen. Bên ngoài mặc một chiếc áo choàng cao cổ đơn giản màu tối. Nó tiếp tục phát ra tiếng nói chuyện: “Jiraiya mang theo cô bé tóc vàng nhà Senju tên Senju Tsunade đến đây đấy ạ.”
“À... phải rồi!” Con cóc khổng lồ đưa lên vỗ vỗ đầu của mình. Nó mở to mắt nhìn về phía dưới hai người rồi tiếp tục mở miệng hỏi: “Mà hai người này là ai thế nhỉ?”
“Ôi trời ơi, già rồi lẩm cẩm quá đây mà!” Con cóc cái có mặt màu xanh lá tuy nhiên miệng lại có màu tím và đầu tính từ mắt trở nên cũng có màu tím. Bên ngoài cũng
mặc một chiếc áo choàng cao cổ tối màu và khá đơn giản. Nó lúc này ngoác cả miệng của mình ra nói: “Ông già, không phải chính ông gọi hai người đó tới đây sao?”
“Này, này...” Con cóc đực lớn tiếng quát nạt lại: “Sao bà dám nói như thế với ông ấy hả? Bà có biết như vậy là bất kính nắm không hả?” Jiraiya và Senju Tsunade dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía ba con cóc này. Họ thực sự không còn lời nào để nói.
“Thôi nào... thôi nào!” Con cóc khổng lồ vội vã mở miệng khuyên giải làm hoà: “Hai người đều là vợ chồng rồi. Bỏ qua cho nhau đi.” Con cóc cái lập tức hừ lạnh một cái xoay người rời đi. Nó không them để ý đến con cóc đực nữa. Con cóc khổng lồ lập tức mở miệng nói chuyện: “Phải rồi! Chính ta đã gọi hai cô cậu đến nơi này!” Đôi mắt to lớn nhìn thẳng về phía hai người ở dưới.
“Ngài Cáp tiên nhân!” Senju Tsunade dùng hai tay ôm ngực của mình. Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp quan sát cảnh này.Sau đó nàng lên tiếng hỏi: “Tôi nghe được Jiraiya nói ngài có tiên đoán về tôi?”
“À...” Con cóc khổng lồ lại vỗ vỗ đầu của mình. Hắn nheo mắt lại nhìn về phía Tsunade rồi nói: “Không phải... mà là về làng Lá. Trong giấc mơ của ta đều thấy có được cô bé nên ta mới đem cô bé gọi tới nơi này?”
“Về làng Lá!?” Senju Tsunade ngạc nhiên hô lên. Ngay cả Jiraiya ở bên cạnh cũng phải trở nên to mò nhìn về phía Cáp tiên nhân. Tsunade mở miệng nói chuyện tiếp với vẻ lo lắng: “Ngài Cáp tiên nhân, ông thấy được tương lai làng Lá?”
“Đúng vậy!” Con cóc khổng lồ khẽ chớp con mắt nồi to tướng của nó. Đến cuối cùng nó mở miệng nói: “Ta thấy được sự trở về của đứa con báo thù. Đến lúc đó làng Lá sẽ gặp tai hoa ngập đầu. Rất nhiều nhà cửa bị phá nát, rất nhiều người sẽ chết trong đợt kiếp nạn này.”
“Cái gì?” Senju Tsunade và Jiraiya không hẹn mà cùng nhau hô lên. Sau đó cả hai nhìn về phía nhau với ánh mắt cực kỳ quỷ dị. Đến lúc này Tsunade mở miệng nói: “Ông nói làng Lá sẽ bị phá huỷ trong tay đứa con báo thù?”
“Đúng vậy!” Con cóc khổng lồ mở miệng nói chuyện: “Ta thấy được sự trở lại của đứa con báo thù. Nó sẽ đem sự thù hận và giận dữ của nó chút xuống làng Lá vì những gì làng Lá gây ra cho nó trong lịch sử.” Càng nói thì đám người ở đây ngay cả hai con cóc đực và cóc cái cũng kinh hãi.
Jiraiya mở miệng nói chuyện: “Ngài Cáp tiên nhân, đây là những gì ngài thấy sẽ xảy ra trong tương lai sao? Này... chẳng lẽ làng Lá sẽ bị đứa con báo thù phá huỷ sao? Đứa con báo thù là ai? Chẳng lẽ không có cách nào thay đổi sao?”
“Ngài Cáp tiên nhân!” Senju Tsunade trở nên cực kỳ kích động. Nàng lớn tiếng nói chuyện, âm thanh vang dội cả toà đại điện: “Đứa con báo thù là ai? Còn nữa chẳng lẽ không có cách nào thay đổi việc này sao?”
“Rất mờ... ta thấy được tương lai không rõ!” Con cóc khổng lồ mở miệng nói chuyện: “Số phận làng Lá bị phá huỷ là khôn g có cách nào thay đổi. Tuy nhiên ở trong giấc mơ, ta thấy được cô bé tóc vàng. Cô sẽ là người ngăn cơn sóng giữ của làng Lá.”
“Ngài có thể nói rõ hơn được không?” Jiraiya tò mò hỏi lại. Ngay sau đó họ đã thấy được con cóc khổng lồ trực tiếp nhắm mắt lại bắt đầu xuất hiện tiếng ngáy khá to. Cả hai người Jiraiya và Tsunade đều cạn lời vì cái ngáy này.
“Này...” Senju Tsunade tức giận quát lên: “Ông nói rõ ra xem nào! Tại sao nói đến giữa trừng đột nhiên dừng lại. Rốt cuộc đứa con báo thù là ai? Còn nữa, tôi làm thế nào mới ngăn cản tai nạn này đối với làng Lá? Trả lời tôi đi chứ, ông cóc khổng lồ!”
“Dừng lại đi, Tsunade!” Jiraiya vội vã lắc đầu. Bàn tay hắn đưa lên nhẹ nhàng va chạm vào vai Tsunade. Theo sau Tsunade quay đầu nhìn về phía Jiraiya rồi không nói bất cứ thứ gì cả. Jiraiya tiếp tục khuyên nhủ: “Ngài Cáp tiên nhân một khi ngủ say chắc chắn sẽ không tỉnh dậy đâu.”
“Vậy ông ấy ngủ bao lâu?” Tsunade khó chịu hỏi lại.
“Cái này...” Jiraiya cũng không biết trả lời như thế nào.
Con cóc đực ở đó mở miệng nói chuyện: “Jiraiya... nếu như ngài Cáp tiên nhân đã nói như vậy. Vậy thì hai người hãy trở về chuẩn bị ứng đối có người tập kích làng Lá đi.”
“Này...” Senju Tsunade rõ ràng không vui vì không có nhận được câu trả lời thích hợp.