Đạo Chu

Chương 87: Cậu nhóc Yuukimaru


trước sau

“Thiếu gia...” Yuki Haku nhẹ giọng nhắc nhở.

“Có chuyện gì sao Haku?” Naruto chớp chớp đôi mắt quay sang dò hỏi Yuki Haku.

Yuki Haku thực sự cạn lời đối với Naruto. Khuôn mặt hắn cũng đỏ bừng vì xấu hổ. Hắn không nghĩ rằng mình có một người chủ nhân như vậy. Cái nhìn quái dị Haku làm cho Naruto không sờ được đầu óc. Khi Naruto quay ra thấy được Guren đỏ bừng mặt quay đầu đi. Bất đắc dĩ Naruto chỉ có thể gãi gãi đầu. Thấy Naruto như thế thì Haku vừa buồn cười vừa tức giận. Âm thanh ho nhẹ vang lên: “Thiếu gia, ngươi thử nhìn xuống phía dưới xem?”

Khi mà Naruto nhìn xuống phía dưới thì đã thấy d*ơng vật mình cẩng vót lên. Nó như muốn phá tan quần phóng ra ngoài. Cả chiếc quần cộm lên khá lớn cho thấy d*ơng vật Naruto cũng không nhỏ chút nào. Hai má Naruto đỏ bừng, hắn cười gượng nhún nhún vai: “Ách... xin lỗi! Bản năng nam nhân mà thôi đừng để ý...Haha...”

Guren khuôn mặt đỏ bừng như trái táo chín. Một cảm giác kỳ quái khi nàng nhìn về phía Naruto. Trong lòng nàng lại hơi mang chút mất mát khi mà Naruto ngừng lại. Nàng tự nhận mình cũng là khá xinh đẹp nhưng tại sao hắn lại không có đem nàng ngủ. Nhìn cây d*ơng vật đang cẩng vót kia thì chắc chắn hắn không phải bị liệt d*ơng.

“Tin tức mới đây? Tin tức mới đây?” Một tên người toàn thân màu trắng kỳ quái từ dưới đất chui lên. Hắn ngước đầu nhìn về phía một người mặc áo choàng màu đen với những đám mây đỏ in trên áo. Tuy nhiên đáp lại là vẻ lạnh lùng người nam nhân đeo mặt nạ. Không có một âm thanh đáp lại làm cho tên người toàn thân màu trắng hơi ngẩn ngơ: “Phương thức ra sân này không mới mẻ sao? Ta cứ nghĩ ra sân như vậy sẽ rất buồn cười kia?”

“Có tin thông tin gì mới sao, Zetsu?” Giọng nói nam nhân không mang theo chút cảm tình nào vang lên. Hắn quay ra nhìn về phía người toàn thân màu trắng mở miệng nói chuyện. Một con mắt màu đỏ với ba viên câu ngọc xoay tròn trong hốc mắt chiếc mặt nạ hình xoắn ốc.

“Hoshigaki Kisame cùng với Uchiha Itachi gặp mặt cửu vĩ không lâu lúc trước!” Zetsu dùng giọng nói bất nam bất nữ châm chọc: “Tựa hồ là thảm bại đây. Nghe đồn Hoshigaki Kisame còn đánh mất cái con quái vật mà hắn yêu quý nhất.” Con quái vật mà Hoshigaki Kisame yêu quý hiển nhiên là thanh Samehada.

“Hừm...” Đôi mắt màu đỏ khẽ nhăn lại, một âm thanh hừ nhẹ từ trong chiếc mắt nạ phát ra. Ở sâu trong đôi mắt như đang suy tư điều gì đó.

“A...” Zetsu không hiểu dùng giọng nói tò mò hỏi lại: “Ngươi thế nào không ngạc nhiên. Tin tức này không hữu dụng sao?”

“Ta đã biết!” người nam nhân đeo mặt nạ chỉ hộc ra một tiếng.

Zetsu đen lại dùng cái giọng bất nam bất nữ chỉ trích: “Hiện giờ cửu vĩ đã nắm giữ hoàn mỹ Mộc Độn cộng thêm hắn có thể sử dụng tiên thuật thực sự là khó đối phó. Ngoài ra hắn còn chiếm được thuật phong ấn mà gia tộc Uzumaki để lại. Hiện giờ trừ Pain ra khó có người đối phó được với hắn. Đồng thuật ngươi bị thuật phong ấn của hắn khắc chế gắt gao. Phải làm gì bây giờ, Tobi?”

“Không nghĩ tới cửu vĩ lại phát triển nhanh như vậy!” người nam nhân đeo mặt nạ được gọi là Tobi lập tức lên tiếng nói chuyện. Trong ánh mắt hắn, ba viên câu ngọc nhẹ nhàng xoay xoay. Từ nơi đó phát ra khí tức khá âm trầm. Hắn mở miệng nói chuyện: “E rằng chỉ một hai năm nữa là hắn có thể đạt được sức mạnh ngang với Senju Hashirama. Đến lúc đó, sợ rằng ngay cả Pain cũng không có cách nào chiến thằng hắn.”

“Chúng ta có cần thông báo điều này với Pain hay không?” Zetsu trắng mở miệng nói chuyện.

Tobi trầm ngâm một chút sau đó mở miệng nói chuyện: “Không cần thiết vì sẽ có người giúp chúng ta nói ra chuyện này. Hy vọng, hắn không làm cho ta thất vọng.”

Ba người hai nam một nữ di chuyển trên những cành cây. Họ dừng lại trên một căn nhà lớn. Nơi này tuyết khá lớn, Naruto không nghĩ tới vòng đi vòng lại thực tế quay lại Thuỷ Quốc cũng không xa. Trong lòng Naruto khe khẽ thở dài một hơi ngẫm nghĩ: “Nếu không mình quay lại thăm Mei một chút...” Vừa nếm qua trái cấm hiện giờ lại bị cấm dục khiến cho Naruto không quen. Đặc biệt khi bị Guren khiêu khích lúc trước, hắn đã có cảm giá không nhẫn nhịn được.

Ở phía trước là một thiếu niên so với Naruto nhỏ tuổi hơn. Thiếu niên có đôi mắt màu đỏ tươi và mái tóc dài màu xanh nhạt. Khuôn mặt hơi tròn ra tuổi tác cũng chưa thành thục, mũi thon, miệng nhỏ. Xem ra sau khi lớn cũng là một anh chàng đẹp trai. Trang phục bên ngoài bao gồm một bộ kimono màu xám với áo bên trong màu xanh ngọc bích cùng với quần màu xanh da trời với băng quấn xuống mắt cá chân. Bàn chân đi một chiếc giầy ngắn và có màu tối.

Dường như thiếu niên đang dọn thứ gì đó. Khi thấy ba người xuất hiện thì thiếu niên vui mừng hô lên: “Chị Guren!”

“Yuukimaru!” Guren thấy được thiếu niên chạy tới thì đem hắn ôm vào trong ngực. Dường như khung cảnh chỉ còn của riêng hai người mà thôi.

“Chị Guren, hôm nay chị sẽ ở lại đây chứ?” Thiếu niên chớp chớp đôi mắt dùng khuôn mặt và nụ cười dễ thương nhìn về phía Guren làm cho nàng có cảm giác xúc động. Guren theo
đó muốn trả lời thì Yukimaru đã ngoảnh đầu qua nhìn về phía hai người nam nhân. Vẻ mặt Yukimaru mang theo sự tò mò, hắn mở miệng hỏi chuyện: “Chị Guren, họ là ai vậy? Họ là bạn của chị sao?”

“À...” Guren quay đầu ra nhìn về phía hai người rồi có chút ấp úng trả lời: “Ừm... Họ là bạn của chị.” Khi liếc qua Naruto, Guren lại vừa giận cũng mang theo cả xấu hổ.

“Lần đầu tiên gặp mặt...” người thiếu niên rất ngoan ngoãn hành lễ đối với hai người. Hắn tỏ ra mình là người cực kỳ lễ phép. Naruto cũng nhìn ra điều này nên cũng khẽ cười một tiếng đối với hắn và nghe được hắn nói: “Em là Yukimaru!”

“Anh là Dan...” Naruto cười đáp lời. Bộ dạng có vẻ tiêu sái và bất cần đời. Đây là ấn tượng mà Naruto mang lại cho Yukimaru.

Ở bên cạnh Naruto, Haku cười một cách dịu dạng: “Còn anh là Haku. Hân hạnh được biết em.” Người này da trắng và vô cùng xinh đẹp. Nụ cười người này làm cho Yukimaru cảm giác thật ấm áp và xinh đẹp. Hắn còn tưởng nàng là nữ mặc nam trang nữa kia nếu như đối phương không có hầu kết.

“Yuukimaru...” Guren lúc này từ tốn lên tiếng nói chuyện: “Em vào chuẩn bị đồ đi. Lần này chúng ta sẽ chuyển nơi ở?”

“A...” Thiếu niên có chút ngạc nhiên hô lên: “Lại chuyển nơi ở lần nữa sao?” Vẻ mặt hắn hơi mang theo chút buồn rầu nói: “Vâng, em vào chuẩn bị ngay đây!” Bộ dạng cậu nhóc khá thuần thục giống như thường làm việc như thế này. Không bao lâu thì hai người rời đi với một bọc nho nhỏ.

Naruto bình thản mở miệng nói: “Cậu vẫn chưa còn có ăn cơm đi?” Yukimaru nghe thế hơi ngẩn người. Trong lúc này Naruto lấy ra một cái bánh sau đó đưa cho Yukimaru rồi nói: “Ăn đi. Chúng ta đều đã ăn rồi. Trên đường đi khá lạnh, ta không hy vọng trên đường đi cậu sẽ té xỉu.”

Yuukimaru quay ra nhìn về phía Guren thấy được Guren khe khẽ gật đầu. Lúc này, hắn mới dám chìa tay ra tiếp nhận cái bánh: “Cảm ơn anh, anh Dan!” Hắn đem chiếc bánh xé ra một nửa. Ở bên trong chiếc bánh xuất hiện một cái nhân màu trắng nhưng Guren không để ý đến điều này khi mà Yuukimaru đưa bánh mời về phía cô. Thiếu niên khá ngoan ngoãn khi đưa ra lời mời: “Chị Guren, chị cũng ăn bánh cùng với em chứ?”

“Chị đã ăn rồi!” Guren cười một cách thân thiện: “Em ăn nó đi sau đó chúng ta sẽ khởi hành!”

“Vâng!” Thiếu niên ngoan ngoãn tiếp nhận lấy cái bánh bắt đầu ăn.

Trong lúc này, Guren để ý đến ám hiệu Naruto. Guren quay sang nhìn về phía Yuukimaru nói: “Chị muốn nói chuyện riêng với anh ấy một chút.”

“Chị cứ đi đi!” Thiếu niên vừa ăn từ tốn vừa trả lời.

Hai người ra một góc nói chuyện riêng, vẻ mặt Guren đã không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì?”

“Ta sẽ để Haku hộ tống hai người đến Thuỷ Quốc!” Naruto nhàn nhạt trả lời.

“Cái gì?” Vẻ mặt Guren theo đó dại ra.

“Yên tâm đi, các ngươi sẽ không gặp trở ngại nào đâu!” Naruto nhàn nhạt đáp lại: “Ta có quen biết với Mizukage đệ ngũ của Thuỷ Quốc. Thế nên đừng lo lắng.” Vừa nói Naruto lấy ra một bức thư rồi đưa cho Guren: “Bức thư này là ta viết trên đường đi. Bằng vào bức thư này, Mizukage đệ ngũ sẽ tiếp đón và an bài cho các ngươi. Ở nơi đó, các ngươi cũng không cần chạy trốn. Mizukage sẽ có an bài cho các ngươi.”

“Ta hiểu!” Guren cầm một bức thư sau đó mở miệng nói chuyện: “Ngươi không sợ chúng ta sẽ chạy trốn trên đường sao?”

“Ngươi có thể thử xem...” Naruto cười nhạo một tiếng: “Nếu như ngươi không quan tâm đến mạng sống của Yuukimaru.”

“Ngươi...” Guren khẽ nói một tiếng. Hàng lông mày xinh đẹp của nàng nhăn lại thật sâu sau đó nàng hô lên: “Ngươi bỏ độc vào chiếc bánh đó!”

“Không... không...” Naruto ôm ngực lắc lắc đầu, khoé miệng hắn nhếch lên: “Chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi. Một thuật Mộc Độn giống như ta đem một mộc phân thân đưa vào trong cơ thể thiếu niên đó. Nếu các ngươi đến Thuỷ Quốc bình yên như vậy hạt giống này tự sẽ ra ngoài cơ thể Yuukimaru theo đường tiêu hoá. Nếu không...” Naruto nhún nhún vai cũng không có nói tiếp.

“Ngươi...” Guren nắm chặt bàn tay sau đó mở miệng mắng: “Ngươi là tên khốn!” Naruto làm như không nghe thấy những lời này.

Không lâu sau, Naruto nhìn theo Haku đem theo hai người rời đi. Naruto cũng theo đó nhanh chóng rời đi. Hiện giờ chỉ có một mình ra ngoài, Naruto thực sự có cảm giác hơi kỳ quái. Vì thường ra ngoài, Naruto đều có bầu bạn. Miệng hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Vậy đi Lôi Quốc trước còn là... Di.. có ác ý với mình sao?”

Cách xa hàng chục dặm, bất cứ ai có ác ý với Naruto thì Naruto đều cảm nhận được. Khoé miệng hắn theo đó hơi kéo ra khe khẽ lẩm bẩm: “Thú vị!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện