Ánh sáng màu xanh ở trong một căn phòng thí nghiệm u ám chiếu xạ lên một cái lồng lớn. Chiếc lồng được làm bằng thuỷ tinh chắc chắn. Một người thiếu niên ở bên trong cả người giống như được làm bằng nước đang di động ở phía bên trong chiếc bể tràn ngập chất lỏng. Thi thoảng hắn muốn mở miệng thở ra một hơi dài thì miệng hắn chỉ phát ra những tiếng bọt khí. Hắn có thể di chuyển dưới nước một cách dễ dàng và không hề bị ngộp vì thiếu không khí.
Cạch!
Bất chợt theo cánh cửa mở ra hấp dẫn người thiếu niên quay đầu. Hắn thấy được người thanh niên tóc trắng đi về phía bên trong. Ngón tay người thanh niên đưa lên đẩy gọng kính của mình sau đó mở miệng nói chuyện: “Suigetsu, tôi cần một chút thực nghiệm thế nên tôi sẽ thả cậu ra. Hy vọng cậu sẽ không chạy trốn. Đến lúc đó, tôi sẽ rất khó ăn nói với ngài Orochimaru.”
“...” Đôi mắt Suigetsu khẽ nhăn mày lại. Đến cuối cùng hắn thấy được người thanh niên bắt đầu thao tác trên chiếc máy và nước bắt đầu rút đi. Thân thể hắn từ dạng chất lỏng cũng biến hoá thành người thường. Chỉ có chút khác biệt là toàn thân hắn loã lồ trong mặt đất.
Ngay sau đó với tốc độ cực nhanh, thân thể hắn trực tiếp quấn lấy người thanh niên tóc trắng. Hai ngón taychỏ và giữa chỉ thẳng về phía đầu người thanh niên tóc trắng. Trong miệng người thiếu niên mang theo giễu cợt: “Đừng tưởng anh là thủ hạ của Orochimaru, tôi không dám giết anh đấy nhé. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó!”
“Cậu làm vậy, tôi sẽ rất khó ăn nói với ngài Orochimaru.” Người thanh niên tóc trắng mở miệng bình đạm như không có gì. Ánh mắt hắn mang theo vài phần châm chọc nhìn về phía người thiếu niên rồi nói tiếp: “Nếu ánh mắt tôi làm cho cậu khó chịu thì cho tôi xin lỗi. Bây giờ, chúng ta có thể làm thực nghiệm rồi chứ?”
“Được rồi...” Hozuki Suigetsu hơi mở rộng ra hai tay của mình. Bộ dạng hắn mang theo bình thản giống như không có việc gì: “Tôi sẽ phối hợp với anh. Anh cần gì ở tôi nào?”
“Một chút màu...” Người thanh niên tóc trắng nói chuyện không làm cho Suigetsu ngạc nhiên. Dù sao thì tộc Suigetsu có thể hoá nước nên muốn lấy được máu họ chỉ có bọn họ tự nguyện mới có thể lấy được. Suigetsu để lộ ra chiếc răng nanh của mình, ánh mắt hắn hứng thú quan sát thanh niên thấy được người thanh niên này nói tiếp: “Và thêm tinh dịch của cậu nữa!”
“Cái gì?” Suigetsu trợn tròn mắt hô lên một tiếng.
“Đây là thứ ngài Orochimaru muốn!” Người thanh niên tóc trắng nói chuyện: “Tôi chỉ giúp ngài ấy mà thôi. Ngài ấy cần vật chất di truyền của cậu. Hy vọng có thể từ loại vật chất này nghiên cứu ra bí mật thuỷ hoá của gia tộc Hozuki!”
“Được rồi!” Suigetsu tặc lưỡi một cái. Ngay sau đó hắn mở miệng nói chuyện: “Vậy anh còn ở đây làm gì?”
“Tôi không ngại!” Người thanh niên tóc trắng cười đáp lời: “Cậu cứ việc tự nhiên. Ngài Orochimaru dặn dò tôi phải đảm bảo cậu cung cấp đủ lượng tinh dịch. Nếu như cậu không có biện pháp tôi có thể giúp cậu một tay!” Nói xong thì người thanh niên đưa cho Suigetsu một chiếc bình thuỷ tinh.
“Thật là một tên biến thái. Giống như Orochimaru, đều biến thái như nhau!” Thấy được người thanh niên tóc trắng nhấc kính theo thói quen, Suigetsu thầm nghĩ. Hắn đành phải nhận lấy chiếc bình thuỷ tinh. Bàn tay đưa lên vuốt mạnh cậy d*ơng vật của mình. Theo bản thân hắn bắt đầu xuất hiện cương cứng. Mười mấy phút sau một đám t*nh dịch màu trắng bắt đầu phún phát vào chiếc bình mà người thanh niên tóc trắng đã chuẩn bị trước.
Toàn thân người thiếu niên Suigetsu đã thở ra hổn hển. Mái tóc trắng hơi ướt át, đôi mắt màu tím hắn đỡ nặng trĩu. Người bị vắt t*nh rồi bản thân lại bị rút máu. Cả cơ thể hắn đã phờ phạc. Người thanh niên tóc trắng thấy vậy chỉ mỉm cười nhìn về phía hắn: “Cảm ơn cậu đã phối hợp!”
“...” Chiếc răng nanh hơi chìa ra và Suigetsu nhìn về phía người thanh niên tóc trắng. Hôm nay người thanh niên tóc trắng hơi khác biệt nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều. Bản thân mình lại tiến vào phòng giam và bị người thanh niên tóc trắng đem đóng lại và nước bắt đầu tràn vào bên trong. Hắn chỉ có thể thở dài một hơi nhìn người thanh niên tóc trắng rời khỏi sau đó ngẫm nghĩ: “Một đám biến thái. Mình bao giờ mới trốn thoát đây. Phải tìm cơ hội trốn thôi!”
Cạch!
Không bao lâu thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra. Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong mắt Suigetsu. Trong lòng hắn mang theo tò mò và đôi mắt cũng theo đó nhíu lại thật sâu: “Sao lại trở lại rồi? Không phải vừa mới tới sao?”
“Sugetsu?” Người thanh niên theo thói quen nâng lên mắt kính của mình rồi nói: “Ngài Orochimaru cần một chút máu cậu làm thí nghiệm.”
“Cái gì?” Người thiếu niên tóc trắng trợn tròn mắt nhìn về phía người thanh niên. Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi. Vừa rồi không phải bị lấy máu rồi sao như thế nào lại bị lấy thêm máu lần nữa. Hắn là người chứ có phải cái máy cung cấp máu đâu.
“Tế bào Mộc Độn cùng với máu và tinh dịch tộc Hozuki đã thu thập đủ!” Một người thiếu niên tóc vàng cầm trong tay vài thứ đồ này bắt đầu lẩm bẩm nói. Trong
ánh mắt hắn mang theo nghiền ngẫm: “Trước đó nên đi đâu đây? Vậy qua làng Lá đi rồi trở về làng Sương Mù một chuyến. Chậc... loại chakra này!” Nói đến đây hắn cũng không có nói tiếp mà trực tiếp đem đồ đạc thu hồi sau đó bản thân dung nhập vào mặt đất rồi biến mất.
Vụt!
Một thân ảnh xuất hiện, theo sau đó hắn mở miệng nói chuyện với giọng khàn khàn: “Mất dấu! Thật là thú vị... là ai đây? Khụ, khụ...” Vừa nói thì khoé miệng hắn nhếch lên cười nhưng theo sau là một tiếng ho khan vang lên: “Cơ thể này xem ra sắp không chịu nổi rồi. Phải nhanh chóng đổi cơ thể mới thôi. Sasuke, thực chờ mong cậu trưởng thành!”
Từng bông tuyết rơi xuống ngôi làng rộng lớn được bao bọc bởi những ngọn núi lớn. Trong một căn phòng sang trọng với cánh cửa sổ kính trong suốt có thể nhìn thấy được tuyết đang rơi dày bên ngoài. Ở nơi đó có một người thanh niên cùng một thiếu nữ và một thiếu niên đứng ở đó. Ba người phải đối mặt với người thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ váy màu xanh làm việc ở một chiếc bàn trung tâm và một người nam nhân lớn tuổi một mắt.
“Không nghĩ tới lần này, cậu lại mang đến hai người này?” người nam nhân lớn tuổi mở miệng nói chuyện: “Cô gái cùng với cậu nhóc này là ai? Có quan hệ gì với ngài Dan hay sao?”
“Dan... có quan hệ...” Thiếu nữ tóc đỏ hung lập tức mở miệng nói chuyện nho nhỏ khó mà ai nghe rõ. Ở sâu trong lòng nàng vang lên suy nghĩ: “Một cô gái... trẻ tuổi... ý hắn nói ta đã già không xứng với Dan. Tìm thiếu nữ trẻ hơn... bị chồng bỏ!” Sắc mặt thiếu nữ trở nên âm u và lạnh lẽo. Nàng lập tức đứng dậy đi về bên cạnh nam nhân lớn tuổi khẽ nói vào tai hắn: “Câm miệng, nếu không ta giết ngươi!”
Câu nói này làm cho người thanh niên lớn tuổi ngẩn ra. Người thiếu nữ tóc đen từ trong người lấy ra một phong thư đã chuẩn bị trước. Nàng đưa tay về phía trước rồi nói: “Đây là phong thứ hắn đưa tôi gửi cho cô, cô Mizukage!”
Lúc này, ở bên cạnh người thanh niên tóc đen ngắn xinh đẹp cũng mở miệng nói chuyện: “Lần này thiếu gia ra ngoài có chút việc. Cậu ấy để tôi trở lại làng Sương Mù có một vật muốn đưa cho cô, tiểu thư Mei. Đây là vật ngài ấy nhờ tôi đưa cho. Ngài ấy nói, cô chắc chắn sẽ rất thích nếu như cô nhận được!” Trong tay hắn đã lôi ra một quyền trục.
“Là vậy gì sao?” Người thiếu nữ lập tức xuất hiện nụ cười rạng rỡ. Nàng xoay một vòng sau đó đi đến bên cạnh người thanh niên vươn tay cầm lấyquyền trục. Sau đó vội vã trực tiếp mở quyển trục ra bên ngoài xem là thứ gì.
“Tiểu thư, cô mở ra thì sẽ biết!” Người thanh niên tóc đen khẽ mỉm cười. Điều này làm cho Mizukage đệ ngũ Terumi Mei càng trở nên tò mò hơn.
“Ngài Mizukage...” Người nam nhân lớn tuổi vội vàng đưa tay quát lên. Một Mizukage sao có thể dễ dàng bất cẩn nhận đồ người khác như vậy. Hắn vội vã hô lên: “Cẩn thận!”
Bùm!
Ao vừa dứt lời thì quyền trục phát ra một tiếng nổ nhỏ và một trận khói vang lên. Sau đó một vật đen to xù xì đầy gai xuất hiện. Nó lập tức rơi xuống đất sau đó phát ra tiếng kêu. Thân thể nó liên tục dãy dụa. Người nam nhân lớn tuổi Ao thấy vậy kinh ngạc hô lên: “Thanh Samehada, thanh kiếm mạnh nhất trong bảy thanh kiếm. Nó không phải trong tay phản nhẫn Hoshigaki Kisame sao? Ngài Dan làm thế nào lấy được thứ này trong tay hắn?”
“Đúng là nam nhân của ta, không tồi chút nào đấy!” Trên miệng Mei xuất hiện nụ cười nhè nhẹ. Nàng quay ra nhìn về phía Ao nói: “Ao thu thập nó!”
“Vâng!” Ao từ trong kinh hãi vội vã tỉnh lại nhanh chóng đi thu thập con cá kỳ quái này. Terumi Mei thì vọt tới nhận lấy bức thư của người thiếu nữ xinh đẹp đang đưa ra. Nàng mở ra sau đó đọc từng dòng. Càng đọc càng khiến cho nàng cảm giác được vui mừng. Đặc biệt câu cuối có nhắc đến hắn nhớ nàng như thế nào, Mei cảm giác được trong lòng thật ngọt ngào.
“Cô là Guren đi!?” Nhìn về phía thiếu nữ và cậu nhóc, Mei nở nụ cười hoà nhã rồi nói: “Em là Yuukimaru đúng không?”
“Vâng ạ!” Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu.
“Chào mừng đến với làng Sương Mù...” Mei nở nụ cười rạng rỡ: “Sau này hai người sẽ sống ở nơi này. Hãy coi như đây là nhà của các em!”