Mấy ngày sau, Ninh Dã vẫn luôn ở biệt thự bên này.
Bà Ninh ngoài miệng không nói gì, nhưng Tô Đào cảm thấy, bà thật sự rất vui vẻ.
Thời gian trôi thật nhanh, nháy mắt đã đến giao thừa.
Ngày giao thừa, Tô Đào vừa rời giường liền gửi video chúc mừng năm mới cho ba ở nước ngoài, nói xong liền chạy xuống lầu, giúp bà Ninh và mọi người cùng nhau chuẩn bị cơm tất niên.
Bà Ninh hôm nay tràn đầy sức sống, vẻ mặt tươi cười không ngừng.
Ngược lại, Ninh Vi mang theo con trai về biệt thự bên này ăn tết, nhìn qua có vẻ không vui.
"Con nói anh hai cũng thật là, một hai phải n
hất định ra nước ngoài thực hiện dự án mới hai tháng đầu năm, bây giờ thì tốt rồi, lão Lưu của chúng ta phải cùng anh ấy đón giao thừa ở nước ngoài."
Anh hai trong lời Ninh Vi nói là ba của Ninh Dã, hiện tại cũng là chủ tịch của Ninh thị.
Chồng của Ninh Vi là quản lí của ba Ninh Dã, hai người năm đó chính thức kết hôn, cũng là do ông ấy giới thiệu.
Cho nên mấy năm nay đã thân thiết nay lại càng thân thiết hơn, ba Ninh đối với ông ấy cũng ngày càng tín nhiệm, công ty có bất cứ hạng mục lớn hoặc là đi công tác đều sẽ cử ông ấy đi theo.
Bà Ninh nghe con gái oán giận,cũng không quan tâm lắm.
"Chúng nó hằng năm đều ở nhà ăn tết, ngẫu nhiên ra ngoài một năm thì có sao chứ? Hơn nữa sao con không nhìn xem Lưu Bác, mấy năm Ninh Dã không ở đây, nó có vui vẻ được như thế này không?"
Ninh Vi thở dài, rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa.
Tô Đào vẫn luôn ngoan ngoãn bên cạnh giúp đỡ, nghe thấy bà Ninh nói, lúc sau kinh ngạc ngẩng đầu.
Cái gì mà mỗi năm Ninh Dã đều vắng mặt?
Mấy năm trước Ninh Dã đều không về nhà ăn tết sao?
Trong lòng Tô Đào hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, nhưng thấy bà Ninh và Ninh Vi đều không có ý muốn tiếp tục chủ đề này, cô cũng âm thầm đè nén lòng hiếu kỳ cùng kinh ngạc xuống, tiếp tục hỗ trợ.
-
Hơn ba giờ chiều, bữa cơm tất niên bắt đầu.
Bàn ăn dài trong phòng ăn của Ninh gia được bày lên toàn chén đĩa lớn nhỏ, nhìn sợ qua, cũng hơn 30 món.
TV trong phòng khách vẫn chưa tắt, để không khí sôi động hơn chút nữa, bà Ninh còn cố ý chỉnh âm thanh lớn hơn một ít.
Lời chúc mừng năm mới vui vẻ của chủ nhà phía bên kia tiếp tục truyền đến phòng ăn bên này, vô cùng náo nhiệt.
Lưu Bác đã sớm than đói, lúc này vào bàn không chút khách khí, liền cầm đũa gắp vài món yêu thích lên ăn rồi mới ngồi xuống.
Ninh Vi ghét bỏ nhìn con trai không lễ phép, tức giận đánh cậu bé hai cái, Lưu Bác bị đánh có chút ấm ức, ở bên cạnh lầm bầm khó chịu.
Tô Đào ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn cậu nhóc đổi diện, lại không nhịn được cười, mặt mày cong cong, cười tủm tỉm.
Lát sa, ghế bên cạnh bỗng nhiên bị kéo ra, Ninh Dã đĩnh đạc ngồi bên cô, cũng cầm đũa lên.
"Cũng không trách thằng nhóc được, đợi bữa cơm này cháu cũng đói bụng."
Lưu Bác vừa nghe anh họ nói thế, càng thêm tự tin, trực tiếp kêu lên: "Đúng thế!!! Sao anh không nói thẳng ra là mọi người nấu cơm quá chậm!"
Ninh Dã lười biếng nhìn đứa em không biết xấu hổ, vừa định cho miếng gà sa tế vào miệng, bỗng nhiên trên tay lại thấy thêm một bát canh.
Canh trong bát không ngừng di chuyển, nước canh nóng hổi trong suốt đập vào thành bát, anh quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp đôi mắt trong veo của cô.
"Anh Ninh Dã nếu nói đói bụng, hãy uống canh trước đi, bằng không trực tiếp ăn cay thì dạ dày sẽ đau.
Cô gái nhỏ nói chuyện không lớn, nhìn giống như một con vật nhỏ ngốc nghếch.
Ninh Dã còn chưa kịp trả lời, liền nghe Ninh Vi bên kia tức giận mắng Lưu Bác.
"Con nhẹ nhàng một chút cho mẹ! Túi may mắn được bao bằng trứng*, lật qua lật lại hai lần sẽ vỡ mất!"
Lưu Bác bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu không lật qua thì làm sao biết được bên trong có kẹo hay không chứ."
Bà Ninh vui tươi hớn hở nói: "Tiểu tử thối này chắc chắn vẫn còn đang nghĩ tới cái giải thưởng mà anh họ nó giành được hồi đó rồi."
Túi may mắn là món ăn mà Ninh gia đều giữa lại mỗi dịp tết đến, bên ngoài là lớp vỏ bằng trứng, bên trong là nhân thịt cùng các loại rau dưa.
Bà Ninh vì muốn làm không khí náo nhiệt hơn, cho nên mỗi năm bà đều bỏ vào bên trong túi một viên kẹo đường, là dấu hiệu của việc sẽ có tiền.
Ninh Dã lúc còn học cấp ba, đã cắn trúng viên kẹo, bà Ninh liền lập tức tập cho anh một xe thể thao.
Lưu Bác bởi vì chuyện này mà cứ nhắc mãi, cho nên mỗi lần đều rất hăng hái.
Những túi này là do Tô Đào tự tay bao lại, bà Ninh trước đó cũng đưa viên kẹo cho cô, nên lúc đó cô cũng có ấn tượng nhỏ với việc này.
Chỉ là cô không ngờ nó lại trùng hợp đến vậy...!Chính mình ngẫu nhiên gắp một cái, không người lại là cái có đường kia.
Cô gái nhỏ như thể vừa tìm được kho báu, âm thầm lật lại hai lần, xác định đó là bao mình đã đánh dấu, nhân lúc mọi người không chú ý, gắp nó bỏ vào chén Ninh Dã.
Người đàn ông thấy đồ vật trong chén, lười nhác nhìn cô, không nói gì.
"Bên trong cái này có kẹo."
Thời điểm cô nói gương mặt đỏ bừng, cũng không nhìn anh, từ góc nhìn của anh chỉ có thể nhìn ánh sáng lốm đốm trên hàng lông mi run rẩy của cô.
Nhìn như một đứa trẻ chưa từng làm chuyện xấu, lần đầu tiên gian lận.
Mà đầu bên kia, bà Ninh thấy cháu ngoại đang chọn chọn nhặt nhặt, rốt cuộc cũng vừa lòng gắp đồ bỏ vào trong chén.
Chủ đề trò chuyện bỗng nhiên bị thay đổi.
"Năm nay điềm có tiền đều như cũ, chẳng qua mọi năm ô tô hay bao lì xì gì đó đều quá tầm thương, năm nay thay đổi một chút! Ai ăn trúng đường, ta sẽ tự vẽ chân dung cho người đó, thế nào?"
Bà vừa nói xong, không khí trong nháy mắt trở nên im lặng lạ thường.
Lưu Bác cũng không muốn động đũa nữa.
Động tác của Ninh Dã bỗng nhiên cứng lại.
Lát sau, liền đem đũa, gắp bao may mắn bỏ lại vào chén của cô.
Cô gái nhỏ còn không rõ nguyên do, mờ mịt nâng mắt nhìn anh.
Anh lười biếng nói với cô: "Về sau loại chuyện tốt này không cần đưa cho anh, chính mình giữ lại đi." -
Lúc sau, ở thư phòng cùng bà Ninh ngồi suốt một buổi tối, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời của Ninh Dã.
Bà Ninh trên mọi phương diện đều hoàn hảo, nhưng duy nhất ở mặt hội họa