Thật ra, chuyện anh họ bị sắp xếp hôn thê, Lưu Bác tình cờ nghe thấy trong một lần ba mẹ cậu nói chuyện phiếm nhắc tới.
Bọn họ lúc ấy đang ở trong phòng khách nói không lớn, như thể sợ bị nghe lén, đặc biệt nhỏ giọng thảo luận.
Mẹ cậu nói hôn ước này là lúc trước ông ngoại còn sống đã đặt ra, để báo đáp ba của Tô Đào đã hiến thận cho mình.
Nhưng ba Tô Đào không đồng ý, hơn nữa lại cùng con gái dọn nhà đi nơi khác, bày tỏ quyết tâm cự tuyệt.
Cho nên những năm này, ngoại trừ bà Ninh thường xuyên nhắc tới thì cũng không có ai xem trọng.
Nhưng không biết vì sao chuyện này lại xảy ra, rất lâu sau, ba con Tô Đào bỗng nhiên xuất hiện, bà Ninh lại còn trực tiếp dắt người về nhà.
Lưu Bác không có nghĩ nhiều như vậy, cậu theo bản năng liền chắc chắn họ đến Ninh gia chỉ vì tiền.
Cho nên sau khi gặp mặt, cậu đối với Tô Đào cũng chưa từng có sắc mặt tốt.
Cậu không quan tâm đến tính cách của đối phương như thế nào, cậu chỉ là cảm thấy cuộc hôn nhân của anh họ được giải quyết qua loa, đối tượng còn không phải là người anh thấy.
Lưu Bác suy nghĩ một chút, liền cảm thấy xót xa cho anh họ.
Nhưng cậu cũng không nghĩ tới, khi mình nhắc đến hôn ước này, Tô Đào sẽ phản ứng như thế.
Cậu có chút kinh ngạc nhìn cô, nói: "Chị cùng anh họ có hôn ước? Chị không biết à? Sao có thể, chị tới bên này ở, còn không phải vì tốt nghiệp xong sẽ cùng anh tôi đính hôn sao?"
Tô Đào cả người vẫn hóa ngốc, Lưu Bác nói xong đã lâu, cô mới lắc đầu.
"Chị không biết."
"Ba chị không nói cho chị sao?"
Tô Đào mím môi, trầm mặc không trả lời.
Lưu Bác nhìn trạng thái cùng biểu tình của cổ, bỗng nhiên có chút tin lời cô nói, tưởng tượng đến thái độ của chính mình cảm thấy có chút hơi khó xử.
"Dù sao trong mắt trưởng bối thì chị và anh họ cũng sẽ đính hôn, tuy rằng lần này tôi không biết cậu hai và anh họ cãi nhau chuyện gì, nhưng tôi cảm thấy khoảng 80% là chuyện đính hôn của hai người."
"Chuyện này nếu chị thật sự không biết thì có thể cẩn thận suy nghĩ lại.
Nếu chị chủ động nói không muốn ở Ninh gia nữa thì thật tuyệt nha."
"Anh họ khả năng sẽ không bị làm phiền nữa."
-
Lúc Lưu Bác cùng Ninh Vi rời đi, đã là 9 giờ tối.
Tô Đào còn đang đắm chìm trong sự bàng hoàng, cũng không phản ứng lại.
Cô vừa gọi điện thoại cho ba, nhưng ông ấy đầu kia dường như đang bận, cũng không trực tiếp bắt máy.
Sau cô lại nhắn tin, hỏi về chuyện hôn ước.
Nửa giờ sau, Tô Quốc Vĩ bên kia rốt cuộc cũng gọi lại.
Hình như ông thấy cuộc gọi nhỡ, không trả lời Wechat, trực tiếp gọi lại.
Tô Đào bắt máy rất nhanh, thấp giọng nói trước "Ba".
Tô Quốc Vĩ có lẽ vẫn chưa đọc tin nhắn, cũng không vội vàng, sau khi nghe con gái nói, cười cười trả lời: "Đào Đào nhớ ba sao?"
Tô Đào mấp máy môi, trầm mặc một chút, bỗng nhiên không biết nên nói như thế nào.
"Ba..."
"Sao?"
"Con cùng anh Ninh Dã, là..."
Tô Quốc Vĩ cũng nghe ra một chút không thích hợp, ngữ khí trở nên nóng nảy.
"Đào Đào, con làm sao vậy?"
Tô Đào rũ mắt, hơn nửa ngày, mới nói tiếp: "Ba cùng bà Ninh đã thương lượng, chờ khi con tốt nghiệp xong, liền bắt anh Ninh Dã cùng con đính hôn sao?"
Tô Quốc Vĩ ở đầu bên kia sửng sốt, "Đào Đào, là người Ninh gia nói cho biết sao? Hay Ninh Dã nó...."
"Ba, ba trả lời vấn đề con hỏi trước được không?"
Tô Quốc Vĩ trầm mặc trong chốc lát, bình tĩnh lại rồi chậm rãi mở miệng.
"Chuyện này xác thật là có, bất quá ba chỉ là suy xét, cho hai đứa ở chung một chút, chứ chưa có thật sự đồng ý."
Tô Đào có chút khó chịu, trái tim nguyên bản đang ôm chặt, lúc này rơi xuống nặng nề, cô cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều trở nên ngột ngạt.
"Vậy tại sao ba không nói cho con?"
Tô Quốc Vĩ nghe giọng nói của con gái nhỏ dần, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Thật ra, lúc quyết định gửi Tô Đào ở Ninh gia cũng chỉ là tạm thời, cũng là do công việc của ông có chút thay đổi.
Ông bỗng nhiên bị điều đi công tác ở nước X, bên kia nội chiến liên tục, tuy có bảo hiểm, nhưng cũng khó đảm bảo 100% là không có chuyện ngoài ý muốn.
Ông cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái.
Ông khó có thể tưởng tượng được nếu mình xảy ra chuyện gì, tương lai của con gái không biết sẽ đi về đâu.
Khả năng là do nhất thời xúc động, cũng có thể là muốn chừa một đường lui, cho nên Tô Quốc Vĩ nghĩ tới Ninh gia, liên hệ với bà Ninh
Ông ngay lúc đó chỉ hi vọng Ninh gia có thể hỗ trợ chăm sóc con gái một chút, nhưng lại không nghĩ tới bà Ninh bỗng nhiên nhắc tới cái hôn ước kia.
Ông biết hai vị trưởng bối của Ninh gia đều đặc biệt mong muốn, nếu một khi ông đồng ý, chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tô Đào.
Chẳng qua Tô Quốc Vĩ vẫn còn băn khoăn về cảm xúc của Tô Đào, ông sợ quyết định của mình sẽ ảnh hưởng tới tương lai của con gái, cho nên đành đáp ứng, chỉ nói trước là cho hai đứa nhỏ ở chung một chút xem sao.
Ông vốn dĩ cho rằng có thể hoàn thành công việc, an toàn về nước, sẽ chủ động nói chuyện này với cô, nếu cô không thích, ông sẽ trực tiếp từ chối Ninh gia.
Nếu mình...!gặp tai nạn.
Với sự tồn tại của hợp đồng hôn nhân này, tương lai của con gái có thể tốt hơn một chút.
Nghĩ đến đến chuyện này, Tô Quốc