Sự xuất hiện của anh là cho Tô Đào vô cùng hoảng sợ.
Cô biết Ninh Dã ở cùng phòng chờ với mình, cơ hồ cũng đoán được anh sẽ tới thành phố S.
Nhưng cô vẫn không thể nghĩ tới, lại có thể gặp anh ở đây.
Trần An Bắc cũng thấy người đối diện đang đi tới đây, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy trạng thái của Tô Đào không thích hợp lắm, liền lo lắng tiếng lên.
"Tô Đào, cậu làm sao vậy?"
Tô Đào vẫn bất động, cũng không để ý tới Trần An Bắc, ngẩn ngơ nhìn Ninh Dã đang đi về phía mình.
Biểu cảm của cô gái nhỏ lúc nãy và bây giờ hoàn toàn khác nhau, ý cười thẹn thùng trên khuôn mặt nhỏ bé một chút cũng không còn.
Ninh Dã cũng không biết vì sao lại như thế này, thấy cô như vậy, tia bực bội trong lòng càng ngày càng lớn hơn.
Đôi mắt đào hoa không hề mang theo một chút ý cười, xung quanh mang theo một khí thế bức người.
Trần An Bắc thấy Tô Đào một tiếng cũng không nói, cũng không hề quan tâm tới mình, không khỏi nhìn theo tầm mắt của cô.
Thời điểm nhìn thấy Ninh Dã, cậu có chút sửng sốt.
Trí nhớ của cậu vẫn luôn rất tốt, cậu rất ấn tượng với người đàn ông gặp trên máy bay hôm qua này, như thế nào hôm nay lại tiếp tục gặp lại?
Hơn nữa...!
Trần An Bắc trầm mặc đánh giá Tô Đào một chút, lại nhìn thoáng qua Ninh Dã, lát sau, trong lòng nhất thời hơi chùng xuống, khẽ nhíu mày.
Đoán không nhầm, hẳn là đi về phía Tô Đào đi?
Bước chân của Ninh Dã rất dài, mấy giây sau đã đúng trước mặt Tô Đào.
Anh không có biểu cảm gì, mí mắt rũ xuống, tầm mắt dừng lại trên người Tô Đào, sau lại nhìn qua Trần An Bắc.
Không lâu sau, giọng điệu nhàn nhạt nói với cô:
"Ra ngoài với anh."
Tô Đào không cử động, Trần An Bắc bên cạnh liền cảm thấy đối phương không phải dạng tốt đẹp gì.
Suy nghĩ một lát, cũng không lo lắng gì, trực tiếp chắn trước mặt Tô Đào.
"Vị tiên sinh này, anh có chuyện muốn nói với bạn tôi thì cứ nói thẳng ra đây.
Chúng tôi là học sinh cấp ba tới tham gia thi đấu, cô giáo trước khi đi cũng đã nhắc nhở về vấn đề an toàn, cô ấy lại là con gái, một mình cùng anh ra ngoài nói..."
Ninh Dã không thể kiên nhẫn tiếp tục nghe cậu nhóc này nói chuyện vô nghĩa, sắc mặt càng lạnh hơn, tầm mắt vòng qua Trần An Bắc nhìn qua Tô Đào, giọng điệu có một tia lười nhác.
"Có đi hay là không?"
Cô gái nhỏ phía sau nhẹ nhàng đầy Trần An Bắc một chút, đôi mắt cụp xuống, nói với cậu ta.
"Không sao đâu, đây là người quen của tớ."
Cô nói xong, Trần An Bắc cũng không còn lý do nào để ngăn cản nữa, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, bước qua một bên.
Ninh Dã không có kiên nhẫn, đôi chân dài dẫn đầu đi ra khỏi nhà hàng, Tô Đào chậm rì rì đi theo sau, cũng không ngẩng đầu, nên anh cũng không nhìn ra biểu cảm của cô.
Khí hậu ở thành phố S tương đối ôn hòa, so với Bắc Thành cũng vào xuân sớm hơn, chẳng qua hai ngày nay có một trận mưa xuân, nên nhiệt độ cũng có giảm xuống đôi chút.
Tô Đào không mặc áo khoác, trên người chỉ có một chiếc hoodie mỏng, lúc này đột nhiên ra ngoài, gió thổi lạnh buốt, cô không khỏi rùng mình một cái.
Cô theo bản năng nhìn thoáng qua bóng dáng người đàn ông phía trước, cũng không biết là bản thân có bị ảo giác hay không, cô cảm thấy người này so với lúc ở sân bay, có phần lạnh lẽo hơn.
(Bống Bống Bang Bang: Ăn giấm chứ lạnh lẽo cái gì:v)
Có chuyện gì sao? Cô có làm sai gì đâu chứ?
Cô gái nhỏ vẫn luôn suy nghĩ, cũng không ngừng hồi tưởng về chuyện phát sinh lúc nãy, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thông suốt.
Ninh Dã dừng lại chỗ một góc khuất.
Sau khi đứng yên, anh đầu tiên là dựa vào tường châm thuốc, ngọn khói bay lên tạo thành một tầng mỏng xung quanh, anh rũ mắt, biểu cảm không rõ ràng.
Tô Đào trong lòng càng thêm khẩn trương, thật ra cô không sợ Ninh Dã, chỉ là không biết bản thân đã làm sai điều gì.
Chỗ cô đứng cách anh vài bước chân, anh ngẩng đầu lên vẫn thấy cô chưa tới gần, hơi nhíu mày, giơ tay chỉ về phía trước.
"Lại đây."
Tô Đào vô cùng căng thẳng, bất an đi qua, khuôn mặt nhỏ nhìn anh, đôi mắt to tròn ngập nước, làm người ta nhìn thấy liền tưởng bị khi dễ.
Ninh Dã kẹp điếu thuốc gạt tàn vào thùng rác bên cạnh, tâm tình so với lúc nãy mà nói cũng đã bình tĩnh hơi không ít, tầm mắt nhàn nhạt liếc cô.
Đột nhiên lại nói.
"Yêu sớm sao?"
Tô Đào có chút không hiểu nổi, chớp mắt, chần chừ hỏi: "...!Gì chứ?"
"Anh nói cậu nhóc lúc nãy đứng với em là người yêu của em sao?"
Tô Đào nghe xong, trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đầu nhỏ vội vàng lắc lắc, "Không có, không có, em có có yêu sớm, cậu ấy chỉ là bạn học đi thi đấu với em mà thôi!"
Đáp án này Ninh Dã tựa hồ cũng không tính là ngoài ý muốn, lát sau, anh hút thuốc nhẹ nhàng nói tiếp ----
"Cậu ấy thích em."
Giọng điệu của Ninh Dã không hề có chút nghi vấn gì, hoàn toàn là một câu khẳng định, Tô Đào nghe xong lại sửng sốt một chút.
Hai giây sau, cô cười cười: "Bọn em hiện tại thật sự chỉ là quan hệ bạn học, trong lòng cậu ấy nghĩ gì thì em không thể đoán được, như em có cảm giác..."
Nói, cô có chút hơi mất tự nhiên rũ mắt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em có cảm giác như anh đang suy nghĩ quá nhiều."
Ninh Dã nhìn lại bộ dáng này của cô, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, cười như không cười hừ một tiếng.
"Tóm lại là không được yêu sớm."
Anh giữ yên điếu thuốc, sắc mặt nhàn nhạt đứng trước mắt cô, không hiểu sao lại có chút hơi giống trưởng bối nhà cô.
"Bà rất quan tâm tới em, cũng rất quan tâm tới thành tích, không còn mấy tháng nữa là phải đi đại học, anh không muốn một học sinh cấp ba như em vẫn còn chưa trưởng thành lại dính vào mấy vấn đề yêu sớm này làm bà nhọc lòng đâu."
Tô Đào mấp máy môi, buồn rầu: "Vâng, em đã rõ."
Tiếp theo lại nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Em đã qua sinh nhật 18 tuổi rồi, cũng không còn là trẻ vị thành niên nữa..."
Ninh Dã nghe không rõ, nhíu mày hỏi cô: "Em vừa nói cái gì?"
Tô Đào phản ứng, nhanh chóng lắc đầu, "Không có gì! Em chỉ là đang hỏi..."
Nghĩ đi nghĩ lại, cô nói tiếp, "Em chỉ hỏi...!anh Ninh Dã kêu em ra đây chỉ vì chuyện này thôi sao?"
"Hơn nữa, bà nội nghe nói anh tới thành phố S, kêu anh lúc trở về liền phải chiếu cố em."
Ninh Dã lần này không nói dối, bà Ninh ngày đó thấy anh không về nhà cũ, liền gọi điện hỏi lý do.
Sau khi nghe anh nói tạm thời phải đi công tác ở thành phố S bên này, trực tiếp giao cho anh nhiệm vụ chiếu cố Tô Đào.
Thật ra thì chuyện này Ninh Dã căn bản không để trong lòng, trước đó cũng không có ý định liên lạc với Tô Đào, nhưng lúc này nghe tiểu cô nương hỏi tới, anh không thể tìm ra lý do hợp lý hơn, liền đơn giản nói tới cái này.
Tô Đào nghe anh nói cũng cảm thấy như lời bà Ninh nói, vì thế liền gật đầu.
Nghĩ một chút, cô lại nói: "Anh Ninh Dã, chờ lúc trở về em liền nói với bà Ninh hủy bỏ chuyện hôn ước của chúng ta.
Đến lúc đó bà Ninh sẽ không bắt anh chiếu cố em nữa, em cũng sẽ không làm phiền