Nghe thấy Ninh Dã nói vậy thì cô có hơi sửng sốt. Trong đầu lại hiện lên những chuyện trước kia, nháy mắt nơi đáy lòng bỗng tuôn ra một suy nghĩ mông lung. Nhưng cái suy nghĩ đó quả thật là quá điên cuồng, cô căn bản không dám nghĩ tiếp nữa.
Ninh Dã vẫn luôn rũ mắt nhìn phản ứng của Tô Đào, ý tưởng trong lòng hắn đang dâng lên cuồn cuộn như sóng biển. Hắn nghĩ, chỉ cần cô gái nhỏ hỏi nhiều thêm một câu thôi thì hắn sẽ không chịu đựng thêm nữa.
Cái gì mà tiến hành theo tuần tự, cái gì mà nước ấm nấu ếch xanh chứ. Đều cút hết đi cho ông!!!
Chỉ cần Tô Đào đã có chút cảm giác thì hắn sẽ không cần phải tiếp tục lo lắng đến vấn đề liệu có thể doạ cô sợ đến chạy mất hay không. Nếu vậy hắn tiếp tục nhẫn nại cũng không có ý nghĩa nữa.
Hắn không rõ một khi tầng giấy mỏng manh này bị đâm thủng thì sẽ có hậu quả gì nhưng ít nhất là còn đỡ hơn hiện tại, mỗi ngày hắn đều bị tức giận đến sắp chết.
Lúc Ninh Dã đang miên man suy nghĩ thì tầm mắt vẫn luôn đặt trên khuôn mặt của Tô Đào. Nhưng đợi một hồi lâu Tô Đào cũng không nói gì. Thậm chí cô còn chậm rãi rũ mắt xuống, không tiếp tục nhìn hắn, mềm giọng nói một câu:
"Hẳn là mọi người đều đã ăn xong rồi... Anh Ninh Dã, chúng ta trở về thôi."
Tất cả suy nghĩ và cảm xúc của Ninh Dã đều kẹt lại trong lồng ngực, cảm giác nửa vời vô cùng khó chịu. Hắn nhìn hàng mi của cô có chút run rẩy, cuối cùng chuyện gì cũng không nhắc lại, chỉ nhàn nhạt đáp một câu.
"Ừ, đi thôi."
1
-
Đêm đó không hiểu vì sao Tô Đào lại mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Trong mơ cô quay lại thời điểm vừa mới bước chân vào Ninh gia, lúc đó cô vừa hoảng sợ vừa thấp thỏm đưa cho Ninh Dã một cái băng keo cá nhân.
Thế giới trong mơ và ngày đó giống nhau y đúc, tuyết rơi trắng xoá, ánh trăng treo cao giữa không trung. Ninh Dã đứng yên trước mặt cô, mí mắt hơi rũ xuống, một lúc lâu sau bỗng nhiên cúi người xuống cười như không cười nói với cô:
"Như thế nào? Thích tôi sao?"
Tuy là trong mơ nhưng cô vẫn vô cùng bối rối, thần thái mất tự nhiên đứng yên một chỗ, căn bản không biết nên phản ứng như thế nào. Một giây sau, khuôn mặt tuấn tú với đường cong rõ ràng của hắn ghé sát đến bên mặt cô, môi mỏng để sát vào bên tai cô. Lúc lên tiếng, thành âm như hàm chứa ý cười, ngữ khí cũng có chút hư hỏng.
"Tôi cũng thích em."
Lúc tỉnh lại, trái tim trong lồng ngực Tô Đào vẫn còn đập liên hồi.
Trong ký túc xá rất yên tĩnh, ba cô bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, cô ngẩn người nhìn lên trên trần nhà đến phát ngốc. Một lúc lâu sau cô bỗng nhiên đem chăn trùm lên đầu, trong bóng tối ấn mở điện thoại lên nhắn tin cho Chung Giai Giai
【WeChat】Giai Giai, cậu dậy chưa?
Hôm nay là cuối tuần, cô không biết là thời gian này Chung Giai Giai đã thức hay chưa vì lúc trước học ở cao trung, nếu có thể ngủ nhiều hơn một phút thì cô ấy nhất định sẽ ngủ thêm. Nhưng lúc này lại không thể ngờ là Chung Giai Giai ở đầu bên kia nhắn lại rất nhanh.
【WeChat】 Tớ dậy rồi! Lát nữa tớ định đi leo núi với đám bạn cùng phòng. Ôi, các cậu ấy từ nơi khác đến đây học nên đều muốn đi đến núi Cửu Long ở chỗ này của chúng ta, còn nhất định phải túm tớ đi theo!!!
Tô Đào nhìn tin nhắn này của cô, có chút do dự không biết có nên nhắn tiếp hay không.
【WeChat】 Sao vậy Đào Đào? Cậu có chuyện gì sao?
【WeChat】 Không có chuyện gì quan trọng đâu, cậu cứ đi leo núi trước đi, chờ khi nào rảnh rồi tớ sẽ tìm cậu nói chuyện sau.
Lần này Chung Giai Giai không nhắn lại nữa mà trực tiếp gọi điện thoại qua.
Tô Đào giật nảy mình, cô sợ sẽ làm phiền đến giấc ngủ của mọi người nên nhanh chóng nhấn nút từ chối cuộc gọi.
【WeChat】 Có chuyện gì vậy chứ? Cậu mau nói đi!!! Nếu không lúc đi leo núi tớ đều phải nghĩ xem rốt cuộc cậu muốn nói gì với tớ!!!
Tô Đào ở bên này mím mím môi, đầu ngón tay đặt trên màn hình điện thoại gõ gõ gửi qua một câu.
【WeChat】 Cậu nói thử xem... Một người trước kia không quá thích cậu, đột nhiên bây giờ lại đối xử tốt với cậu là ý gì đây?
【WeChat】 Vậy phải xem là lúc trước người đó không thích tớ đến mức nào, sau này lại đối xử tốt với tớ đến mức nào.
Thấy tin nhắn của Chung Giai Giai xong thì Tô Đào có chút khó xử. Cô cũng không biết nên hình dung thế nào về mối quan hệ của mình và Ninh Dã lúc trước và hiện tại. Lúc này trong lòng cô chỉ có một loại cảm giác mơ hồ thế nhưng một chút cũng không dám đi xác định.
Chung Giai Giai ở bên kia thấy Tô Đào mãi mà vẫn chưa trả lời lại nên tiếp tục nhắn qua hỏi thêm một câu.
【WeChat】 Cậu nói đi, người đó có phải là anh Ninh Dã nhà cậu không?
【WeChat】 Ừm...
Chung Giai Giai không nhịn được, giây tiếp theo liền gọi điện thoại qua. Tô Đào lại từ chối cuộc gọi, cô ấy lại tiếp tục gọi qua. Cô gái nhỏ không có biện pháp nào khác nên đành phải vội nhắn bảo cô bạn chờ một chút rồi sau đó lặng lẽ mặc áo khoác đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi điện thoại kết nối được, Tô Đào còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói của Chung Giai Giai ở đầu bên kia đã truyền đến.
"Tình huống là sao đây hả Đào Đào??? Anh Ninh Dã nhà cậu đã làm cái gì rồi!!!"
Tô Đào có chút ngượng ngùng, trong lòng cũng rất xoắn xuýt sợ là do cô hiểu lầm rồi nghĩ nhiều. Do dự một hồi lâu mới đem những chuyện phát sinh mấy ngày nay kể ra hết cho Chung Giai Giai nghe.
Cô chậm rãi kể chuyện, có thể nghe ra được trong câu chữ có chút do dự và mất tự nhiên.
"Tớ nghĩ là mình đã hiểu nhầm cái gì đó rồi, nhưng mà... tớ cũng cảm thấy có chút kì quái..."
Chung Giai Giai ở đầu bên kia còn xem như là bình tĩnh, sau khi phân tích vài giây xong liền hỏi Tô Đào:
"Lúc trước khi hai người chưa huỷ bỏ hôn ước, Ninh lão phu nhân bảo anh ấy chiếu cố cho cậu, lúc đó thái độ của anh ấy thế nào?"
Tô Đào nhớ lại những kí ức đó, trong nháy mắt hình ảnh mãnh liệt ùa về trong đầu cô.
"Không kiên nhẫn... lạnh nhạt... dường như còn muốn doạ cho tớ bỏ chạy."
"Vậy là đúng rồi! Cậu không có hiểu nhầm đâu, tớ cũng cảm thấy gần đây thái độ của anh ấy đối với cậu có chút vấn đề."
Tô Đào chần chừ không lên tiếng.
"Vậy cậu nghĩ sao? Tớ cảm thấy anh ấy hẳn là đã thích cậu rồi đó" Chung Giai Giai lại tiếp tục hỏi.
Trong lòng Tô Đào vẫn không tin tưởng lắm.
"Nhưng mà chính miệng anh ấy đã nói với lão phu nhân là sẽ không thích tớ mà."
*Nghiệp từ miệng mà ra nha anh Dã, dừa lắm????*
"Thì có gì khó hiểu đâu, cậu có biết cái gọi là định luật thích bị vả mặt không? Tuyến tình cảm của nam nữ đều sẽ phát triển đi lên từ cái định luật đó đó."
Chung Giai Giai ở bên kia nói một hồi liền đột nhiên chuyển chủ đề.
"Vậy còn cậu thì sao hả Đào Đào? Cậu đối với anh ấy có cảm giác gì không? Hay vẫn chỉ xem anh ấy như là ân nhân thôi?"
Tô Đào hơi sửng sốt, mãi đến sau khi cúp máy cô vẫn chưa thể trả lời được vấn đề mà Chung Giai Giai đặt ra.
Mấy ngày sau hầu như mỗi ngày Ninh Dã đều sẽ gọi một cuộc điện thoại đến cho Tô Đào. Từ thứ hai đến thứ sáu đều sẽ gọi sau khi cô vừa tan học còn cuối tuần thì sẽ gọi vào giữa trưa.
Hắn và Dương Phàm ở thành phố S đại khái khoảng một tuần, buổi tối trước ngày bay về Bắc Thành, hắn theo thường lệ gọi điện thoại qua cho Tô Đào.
"Kí túc xá tắt đèn rồi sao?"
"Chưa ạ."
Nghe tiếng hít thở ở đầu bên kia, dường như hắn đang hút thuốc.
"Tôi ngày mai anh sẽ bay về Bắc Thành, chuyện ở bên đây đều đã xử lý xong hết rồi."
Sau lần ăn cơm đó, Ninh Dã quả thật cũng không nhàn rỗi nữa, vốn định nói chuyện hợp tác với một công ty có một hạng mục khá thú vị, vừa vặn hắn đang ở thành phố S nên mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn với hạng mục mới này.
Còn về Dương Phàm, vốn dĩ ở Bắc Thành cũng không có công việc gì quan trọng lắm nên liền dứt khoát theo Ninh Dã ở lại bên này.
Tô Đào rũ mắt, không biết nói gì, chỉ có thể mềm mại vâng một tiếng.
"Chỉ vâng vậy thôi sao?"
Ninh Dã ở bên kia khẽ cười, ngữ khí uể oải.
"Ngày mai chẳng phải là cuối tuần sao? Tôi còn tưởng rằng sau khi em nghe tôi nói phải về Bắc Thành thì sẽ đáp lại rằng em sẽ
đi tiễn tôi chứ. Dù sao hiện tại em đang ở thành phố S, chẳng phải xem như là chủ nhà sao?"
Cô gái nhỏ ở bên này ngẩn ra, cũng không biết suy nghĩ gì mà chậm rãi đáp một câu.
"Ngày mai em và bạn cùng phòng hẹn nhau đi dạo phố rồi."
"Ừ, được rồi, mấy người bạn em mới quen biết được hai tháng so với tôi còn quan trọng hơn."
1
"... Không phải, em đã lỡ hẹn với bọn họ trước rồi."
Nghe thấy Tô Đào dường như là có chút ngượng ngùng nên hắn cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa, chỉ cười khẽ rồi nói.
"Đùa em tý thôi, tôi cũng không muốn em phải chạy đến đây đâu, đã là cuối tuần mà còn khiến em phải ngồi xe đi xa như vậy, tôi thật sự không nỡ."
Sau khi cúp máy, một lúc lâu sau Tô Đào mới hoàng hồn lại.
Sau khi nghe Ninh Dã nói câu kia xong thì kém chút nữa là cô đã đem những nghi hoặc chôn sâu dưới đáy lòng mấy ngày nay hỏi ra hết. Thế nhưng đến cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Tuy rằng hiện tại trạng thái quan hệ của cô và Ninh Dã đã phát triển đến hướng có chút kì lạ nhưng cô vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng vào những gì Chung Giai Giai phán đoán trước đó. Dù sao thì lời nói mà Ninh Dã nói với lão phu nhân lúc trước đến tận bây giờ vẫn còn vang vảng bên tai cô.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô có loại tâm sự thiếu nữ khó nói này, trong đầu loạn thành một đống.
- [Hãy đọc truyện tại Wattpad chính chủ @GauStore để ủng hộ cho editor và beta-er]
Ngày hôm sau Tô Đào và ba cô bạn cùng phòng thức dậy rất sớm.
Bởi vì từ lúc nhập học đến giờ, đầu tiên là tập quân sự, sau đó lại bận rộn tham gia buổi tiệc tối mừng tân sinh viên nên căn bản là không có chút thời gian rảnh rỗi nào. Hiện giờ thật vất vả mới có một ngày cuối tuần nhàn rỗi nên mọi người đã sớm hẹn nhau sẽ đi dạo trung tâm thành phố một vòng.
Thành phố S và Bắc Thành giống nhau, đều là đô thị loại một trong nước. Các toà nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau, phía đối diện có một cái hẻm phố cổ, du khách thành phố khác khi đến với thành phố S trước hết đều sẽ tới nơi này ngắm cảnh, mua đồ.
Thời điểm ngồi trên xe taxi, trạng thái của Tô Đào vẫn không tốt lắm.
"Đào Đào, hay là chúng ta trở về đi, chờ cậu dưỡng bệnh cho tốt rồi tuần sau chúng ta lại qua đây."
Đại Linh nói xong lại có chút lo lắng sờ sờ trán Tô Đào.
"Hình như lại sốt nữa rồi."
Có thể là do ngày hôm qua đứng ở ban công nói chuyện quá lâu, ban đêm gió lạnh thổi qua nên sáng nay hơi sốt một chút. Nhưng cũng may là không quá nghiêm trọng.
Lúc này thấy Tô Đào xuống xe mà vẫn không có tinh thần lắm nên mấy cô bạn cùng phòng liền có chút lo lắng.
Hứa Văn Tĩnh nghe Đại Linh nói xong cũng gật gật đầu.
"Tớ vừa mới tra trên mạng, bọn họ nói chỗ này cũng không có nhiều chỗ để đi dạo đâu, chỉ là một con phố ăn uống thôi, chúng ta tùy tiện chụp vài tấm hình rồi trở về đi."
Tô Đào lắc đầu, tận lực cố gắng để tinh thần tốt hơn, đáp:
"Không sao đâu, tớ thấy bây giờ so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều rồi, có thể lúc nãy là do thuốc phát huy tác dụng nên có chút mệt mà thôi. Các cậu đừng để ý đến tớ nữa, đều đã lập xong kế hoạch cho hôm nay rồi, đừng để vì tớ mà mọi người không vui chơi được."
Mấy cô bạn cùng phòng thấy Tô Đào kiên trì như vậy cũng thôi không nói nữa.
Hẻm phố cổ này dù là trong tuần hay cuối tuần gì cũng đều đông nghịt du khách ghé đến. Ba cô bạn chăm sóc Tô Đào rất kỹ, Mạnh Giai và Hứa Văn Tĩnh mỗi người khoác một bên tay cô, phòng có người chen đến cô. Đại Linh thì đi ở phía trước làm người mở đường. Tô Đào bị các cô ấy làm cho dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Con hẻm này không dài lắm, các cô vừa đi vừa ăn uống một hồi liền đi đến cuối, còn chưa mất tới một tiếng. Bọn họ tìm một cái ghế dài ở cuối phố để Tô Đào ngồi nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị chút nữa lại đi đến nơi tiếp theo.
Mạnh Giai dường như thấy ai đó quen quen, bỗng nhiên lên tiếng.
"Ơ nhìn kìa? Đằng kia không phải là Sở Dương Dương sao?"
Tô Đào nghe Mạnh Giai nói vậy nên lập tức nhìn qua. Quả thật là Sở Dương Dương, hơn nữa không phải chỉ có mình cô ta, bên cạnh còn có chị của cô ta cùng với... Trần Niệm.
Người ngoài nhìn vào,chắc hẳn sẽ nghĩ đây là ba mẹ con. Hai người con gái trẻ tuổi khoác tay đi với nhau, người mẹ đi cạnh còn giúp các cô xách đồ.
Trần Niệm trông vẫn giống như lúc trước, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập ôn nhu, khi nhìn Sở Dương Dương và Sở Xán Xán cũng là loại ánh mắt dịu dàng của người mẹ dành cho con cái.
Trong lòng Tô Đào có chút buồn bực, vừa định chuyển tầm mắt thì Trần Niệm ở bên kia đột nhiên quay đầu lại. Hai người cách một dòng người, bốn mắt nhìn nhau. Ý cười bên miệng Trần Niệm bỗng nhiên cứng đờ.
Mấy cô bạn cùng phòng hoàn toàn không biết giữa Tô Đào và Trần Niệm có chuyện gì nên lúc này đang lặng lẽ thảo luận với nhau, cũng không kiêng dè gì
Mạnh Giai: "Sở Dương Dương này nhìn kiêu ngạo ương ngạnh nhưng mẹ của cậu ta thì trông vô cùng ôn nhu nha."
Đại Linh: "Ai biết tính cách thật sự là cái dạng gì chứ? Chẳng qua lần trước khi bà ấy đến nhà hàng tìm Sở Dương Dương thì quả thật là một người hòa ái dễ gần. Ôi, thật không giống mẹ tớ mà..."
Mạnh Giai: "Người đi bên cạnh Sở Dương Dương là chị của cậu ta sao? Tớ nghe nói hình như là một võng hồng* nổi tiếng?"
*võng hồng: hot girl nổi tiếng trên mạng xã hội.
Đại Linh: "Ừm, chuyện này Sở Dương Dương đã khoe rất nhiều lần rồi! Nhưng tớ cũng đã tra thử rồi, chỉ là một tiểu võng hồng thôi, lúc trước hình như còn cùng một nam minh tinh nào đó truyền ra tai tiếng thì có nổi lên một chút, nhưng sau đó marketing không được nên cũng chìm rồi. Mấy hôm trước tớ vào xem Weibo của chị ta thì thấy lượt share còn chưa đến 500."
Mạnh Giai: "Ha, vậy mà Sở Dương Dương lại còn suốt ngày đi khoe chị của cậu ta như này như kia! Làm như chị của cậu ta là đại minh tinh không bằng!"
Đại Linh: "Ai biết cậu ta."
Hứa Văn Tĩnh không có hứng thú với Sở Dương Dương và Sở Xán Xán nên không tham dự vào cuộc thảo luận giữa hai cô bạn.
Cô ấy còn đang lo lắng cho trạng thái của Tô Đào nên lúc này liền nhìn thoáng qua một chút, thấy thần sắc cô bạn không đúng lắm, vội vàng quan tâm hỏi.
"Đào Đào, cậu làm sao vậy? Vẫn không thoải mái sao?"
Mạnh Giai và Đại Linh đồng thời lấy lại tinh thần, đem lực chú ý đều đặt trên người Tô Đào.
"Không thì chúng ta trở về đi, cũng không phải chỉ có hôm nay mới có thời gian."
"Đúng rồi, tuần sau đi cũng được mà!"
Tô Đào nhìn thấy người cách đó không xa sớm đã hoảng loạn quay đầu đi, cô cũng không tiếp tục nhìn về hướng đó nữa, miễn cưỡng cười với mọi người.
"Không sao đâu, chúng ta đi tiếp thôi."