Đầu tháng một, sinh viên đại học D được nghỉ đông, mọi người bắt đầu lục đục dọn đồ về nhà.
Bạn cùng phòng của Tô Đào đều là người địa phương ở thành phố S nên cũng không vội về nhà như những bạn học khác. Tô Đào có việc cần tìm giảng viên cố vấn hỗ trợ nên đã chậm trễ hai ngày.
Một ngày trước khi rời đi, cô ở ký túc xá bắt đầu thu dọn hành lý. Đồ cô muốn mang về cũng không nhiều lắm, nhưng cô mua không ít quà cho cha và mọi người trong Ninh gia nên sắp xếp một hồi cũng đã đầy một vali.
Đại Linh ở bên cạnh tấm tắc bảo lạ.
"Đào Đào à, cái này của cậu không được gọi là vali hành lí đâu mà gọi là vali thần kì đấy. Hơn nữa dọn nãy giờ cả nửa ngày mà cậu chỉ mang có hai bộ đồ về thôi sao?"
Tô Đào cười cười, không quá để ý nói.
"Đủ để tắm rửa là được rồi, hơn nữa ở nhà vẫn còn rất nhiều quần áo."
Mạnh Giai tay cầm quả táo, từ giường phía trên ló đầu xuống nhìn Tô Đào nói.
"Nhưng mà Đào Đào à, hình như cậu cao lên không ít đâu, quần áo trong nhà vẫn còn mặc vừa sao?"
3
Mạnh Giai nói không sai, sau khi Tô Đào vào đại học, có thể là lượng vận động nhiều hơn so với trước kia nên vóc dáng quả thật cao lên không ít.
1
Dáng người nhỏ gầy ngây ngô ngày xưa đã không còn nữa, bắt đầu trở nên phập phồng quyến rũ hơn. Nhưng gương mặt của cô vẫn vậy, vẫn mềm mại ngọt ngào như cũ, giống một quả đào mật tươi mát giữa ngày hè.
Tô Đào cảm thấy Mạnh Giai suy nghĩ quá khoa trương rồi, cô chỉ cao hơn vài centimet mà thôi, quần áo trước kia sao lại không thể mặc vừa được chứ.
1
Nhưng không đợi cô phản bác lại thì Đại Linh đã lên tiếng trước.
"Không vừa thì mua đồ mới thôi, cái vị kia nhà Tô Đào cũng không thể nào để cậu ấy bị lạnh vào mùa đông được."
"Đại Linh..." Cô gái nhỏ bất đắc dĩ, nhìn Đại Linh một cái.
"Tớ nói không sai mà! Lúc trước anh ấy không ở bên cạnh cậu nhưng chỉ cần đổi mùa một cái thì liền có người đem đến cho cậu một đống quần áo mới, bây giờ cậu trở về Bắc Thành rồi thì khẳng định anh ấy sẽ mua cho cậu càng nhiều quần áo hơn.
Tô Đào nghe cô ấy đột nhiên nhắc tới Ninh Dã thì ngẩn người một chút. Ngày đó đột nhiên hắn thổ lộ tình cảm với cô xong rồi sau đó liền không xuất hiện nữa. Hắn nói sẽ cho cô thời gian để thích ứng nên tạm thời không quấy rầy cô nữa.
Đêm đó trước khi đi, hắn đứng trước người cô gái nhỏ, khẽ cúi đầu, bóng đêm nặng nề phía sau cùng thanh âm của hắn cơ hồ đều đè nén.
"Sắp tới anh sẽ không quấy rầy em nữa, nhưng mà thời điểm anh không ở bên cạnh em, em cũng không được để cho người khác có cơ hội, biết chưa?"
Tô Đào lúc ấy đầu óc ngây ngốc, căn bản không suy nghĩ được gì sâu xa. Mãi đến hai ngày sau cô rốt cuộc mới minh bạch được tất cả những lời nói hôm đó của hắn.
1
Ninh Dã đã đặt đồ ăn sáng ở một nhà hàng năm sao tại thành phố S, mỗi ngày đều có nhân viên mang bữa sáng đến cho Tô Đào, thậm chí mấy cô bạn cùng phòng cũng có phần.
Lúc trời vừa vào đông, hắn còn cho người đem đến rất nhiều quần áo mùa đông cho cô. Quần, áo, váy, đầm, áo khoác... cái gì cũng có, hơn nữa toàn là kiểu dáng mà Tô Đào yêu thích, nhãn hiệu cũng đều là quốc tế.
Sau đó Tô Đào thật sự chịu không nổi nên đã chủ động gọi điện thoại cho hắn.
Giọng nói của người đàn ông từ bên kia truyền đến, vẫn giống như bình thường, là kiểu lười biếng một chút cũng không thèm để ý.
Nghe cô ấp úng nói xong, hắn có chút buồn cười đáp lại.
"Vậy em cho rằng anh nói muốn theo đuổi em là tùy tiện nói đùa sao?"
Một câu muốn theo đuổi cô, cơ hồ đã chặn lại hết thảy những lời cô định phản bác.
Nghĩ lại đến chuyện đó, Tô Đào không khỏi thở dài trong lòng. Cô vừa định mở miệng nói gì đó thì cửa ký túc xá lại có người gõ.
Người đứng ngoài cửa là một bạn nữ ở phòng bên cạnh, sau khi cửa mở ra cô ấy cũng không vào mà chỉ hướng vào bên trong nhìn nhìn.
"Tô Đào, dưới lầu có người tìm cậu."
Nói xong còn ái muội nháy mắt vài cái.
"Là Trì học trưởng nha."
Trì Huy ở trường cũng có chút danh tiếng, tuy không đến mức gọi là giáo thảo nhưng cũng được xem là nhân vật phong vân của hệ tài chính.
Anh ta đơn độc lại đây tìm Tô Đào cũng đủ khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Tô Đào cắn môi, không để ý tới ánh mắt trêu chọc của bạn nữ kia, nói với mấy cô bạn cùng phòng một tiếng rồi đi xuống lầu.
Sau khi Tô Đào ra khỏi cửa, mấy cô bạn cùng phòng đều chạy đến ban công nhìn xuống nghe ngóng tình hình.
Trì Huy đứng dưới cây đại thụ đối diện ký túc xá, cái cây này mùa hè thì cành lá tươi tốt xanh mát nhưng bây giờ lại khô khốc trơ trọi. Anh ta đứng đó, trên người mặc một cái áo lông vũ màu trắng, tổng thể trông rất đối lập.
Mạnh Giai chậc chậc hai tiếng.
"Vị học trưởng này quả thật rất biết sáo lộ* đấy, lâu như vậy rồi mà vẫn không nói lời thổ lộ nhưng hễ không có việc gì là lại chạy tới trước mặt Tô Đào xoát cảm giác tồn tại. Biết trước nếu hẹn Tô Đào thì kiểu gì cũng sẽ bị cự tuyệt nên liền chạy đến đây tạo ra một màn chờ đợi dưới ký túc xá như vậy."
*sáo lộ - 套路: nguyên bản là một thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng sử dụng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương.
Đại Linh gật đầu tán thành.
"Đúng vậy, cũng may là định lực của Đào Đào không tồi, bằng không nếu là tớ phỏng chừng đã sớm luân hãm."
Mạnh Giai lại góp lời.
"Thôi bỏ đi, vị Trì học trưởng này nhìn thế nào cũng kém hơn so với vị họ Ninh kia, các cậu đã ở cùng với Đào Đào lâu như vậy, lẽ nào không thấy được vị kia đã sủng Đào Đào của chúng ta thành cái dạng gì rồi sao? Hừ, ngày hôm qua tớ vừa cân xong, béo lên 3 cân đấy. Tớ cảm thấy tất cả đều là do bữa sáng mỗi ngày của vị kia gây ra.
Thời điểm các cô ấy đứng trên ban công nói nói cười cười, Tô Đào đã đi đến trước mặt Trì Huy.
Trì Huy nhìn thấy cô liền cười, ánh mắt cũng vô cùng ôn nhu, lên tiếng chào.
"Học muội."
Tô Đào nhìn anh ta gật đầu, nhẹ giọng chào lại sau đó hỏi.
"Học trưởng tìm em có chuyện gì sao?"
"Cũng không phải là việc gì lớn, chỉ là hôm nay trùng hợp đi ngang qua ký túc xá của em liền nhớ đến em cũng là người Bắc Thành, anh muốn hỏi em một chút là kì nghỉ này có muốn cùng nhau trở về hay không."
Tô Đào một chút cũng không do dự, trực tiếp lên tiếng từ chối.
"Không cần đâu, em đã hẹn cùng đi với người khác rồi ạ."
Ý cười ở đáy mắt Trì Huy đình trệ, lát sau liền khôi phục như bình thường, anh ta tỏ vẻ không để ý, cười nói.
"Phải không? Quả thật là không khéo."
Kỳ thật anh ta nhìn ra được Tô Đào cũng chỉ là đang lấy cớ từ chối anh ta mà thôi.
Cô gái nhỏ tới đại học D cũng mới được nửa học kì, ngày thường đi cùng cô đều là mấy cô bạn cùng phòng, mà anh ta cũng đã sớm hỏi qua, mấy cô bạn cùng phòng ấy đều là người địa phương ở thành phố S.
Trong lòng Trì Huy có chút buồn, anh ta lớn như vậy, đây là lần đầu tiên thật lòng thích một cô gái, vậy mà không nghĩ tới sẽ bị đối phương ghét bỏ. Nhưng mà cũng may là anh ta vẫn còn thời gian, không vội.
Khi Tô Đào quay về kí túc xá, mấy cô bạn cùng phòng đều tiến lên hỏi học trưởng tìm cô có việc gì.
Tô Đào thành thật nói lại mọi chuyện, cuối cùng, cô nói một câu.
"Nhưng mà tớ đã cự tuyệt rồi, nói là có hẹn với người khác, không tiện đi cùng."
Đại Linh nghe xong liền nhéo nhéo má của Tô Đào, nói.
"Mới vào đại học được nửa học kì, tiểu khả ái Đào Đào của chúng ta vậy mà cũng đã biết nói dối không chớp mắt rồi! Được đấy, chị đây cũng thật vui mừng!"
Tô Đào cười đẩy cô ấy một cái, không để ý.
Bên kia, Mạnh Giai cũng nói.
"Dù cho không nói dối thì cậu ấy cũng sẽ cự tuyệt thôi! Nghĩ mà xem, ở Bắc Thành còn có vị họ Ninh kia, chắc chắn lúc Đào Đào trở về vị kia sẽ đến đón, lúc đó vị kia mà nhìn thấy Đào Đào trở về cùng nam sinh khác thì quả là..."
Hứa Văn Tĩnh trải qua mấy tháng ở chung cũng đã hiểu được cách nói chuyện của mấy người bạn cùng phòng, lúc này sau khi nghe Mạnh Giai nói xong, lặng lẽ nhỏ giọng bổ sung.
"Tình tiết Tu La tràng*."
*Tu La tràng - 修罗场: nghĩa gốc là nơi diễn ra cuộc chiến khốc liệt không ngừng giữa quỷ thần Atula (Asura) và Đế Thích Thiên (Sakra) đứng đầu một cõi trời (những nhân vật trong tín ngưỡng Ấn Độ và xuất hiện nhiều trong Phật Giáo). Sau được hiểu là cảnh chiến đấu ác liệt hoặc chiến trường đổ máu.
Trong ngôn ngữ hiện nay hoặc cụ thể là trong mối quan hệ tình cảm thì nó ám chỉ tình huống có 3 người trở lên tạo thành mối quan hệ phức tạp, rắc rối. (Cre: tổng hợp từ nhiều nguồn)
Mạnh Giai: "Đúng đúng! Nhìn xem, tiểu thục nữ của phòng chúng ta còn có thể đoán ra được kết quả!"
Tô Đào: "..."
Giữa trưa hôm nay, Tô Đào lên máy bay trở về Bắc Thành.
Lúc xuống sân bay, ở lối ra cô thấy được Ninh lão phu nhân, cô Ninh Vi cùng Lưu Bác đang đứng đợi mình.
Mấy tháng không gặp, cô gái nhỏ biết bọn họ
đã sớm đến sân bay chờ cô, trong lòng vô cùng xúc động.
Ninh lão phu nhân nhìn thấy cô, mới đầu còn có chút không nhận ra, sau đó lại thấy cô gái nhỏ cười với mình bà mới nhiệt tình tiến lên ôm chầm lấy cô.
"Đào Đào nhà chúng ta thật sự trưởng thành rồi, mới mấy tháng không gặp mà thiếu chút nữa bà đã không nhận ra cháu!"
Ninh Vi ở một bên chủ động cầm lấy hành lý của Tô Đào, cười cười trêu chọc.
"Thì chẳng phải mọi người vẫn thường nói mấy đứa nhỏ lên đại học liền sẽ thay đổi sao?"
Nói xong, quay qua đánh Lưu Bác đang đứng bên cạnh một cái.
"Con sao vậy? Không nhìn thấy chị sao? Sao còn chưa mở miệng chào hỏi nữa? Con có thể lễ phép một chút không?"
Cậu nhóc vẫn là bộ dáng đẹp trai như trước kia, lại cao lên không ít, tính cách hình như cũng lạnh lùng hơn.
Cậu nhóc vốn dĩ đã không quá tình nguyện đi cùng bà và mẹ đến sân bay đón Tô Đào rồi, lúc này lại bị mẹ nói như thế nên trên mặt càng hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Chào hỏi cũng không thèm nói liền xoay người rời đi.
Ninh Vi tức giận muốn giữ cậu nhóc lại, Tô Đào thấy vậy nhanh chóng ngăn cản.
"Không sao đâu cô à, tính tình của tiểu Bác cháu hiểu mà, lần này em ấy có thể cùng mọi người đến đây đón cháu đã là rất tốt rồi!"
Sau khi lên xe trở về nhà, Ninh Vi vẫn luôn càm ràm Lưu Bác.
Tô Đào đã lâu không gặp đôi mẹ con này nhưng vẫn có chút hoài niệm hình thức ở chung của bọn họ.
Khoảng hơn một tiếng sau, xe đã vững vàng tiến vào trong sân biệt thự Ninh gia. Tô Đào cùng bà xuống xe, ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua bên cạnh.
Trong góc sân lúc này có một trên chiếc xe thể thao màu đen đang đậu, chiếc xe này cô đã từng ngồi nhiều lần nên liếc mắt một cái liền biết đó là xe của Ninh Dã.
Trong lòng cô có chút căng thẳng, theo bản năng hỏi một câu.
"Anh Ninh Dã... cũng đang ở nhà ạ?"
"Nó vẫn còn đang đi công tác ở nước ngoài!"
Ninh lão phu nhân vừa nói vừa nhìn theo tầm mắt của Tô Đào, khi nhìn đến chiếc xe thể thao ở góc sân kia bà liền hiểu ra tại sao cô gái nhỏ lại đột nhiên nhắc đến Ninh Dã nên cười cười giải thích một chút.
"Bằng lái xe của nó đã bị trừ hết điểm rồi nhưng nó vẫn chưa có thời gian đi thi lấy bằng mới nên liền đem xe về đây để, không động đến nữa."
*Trung Quốc áp dụng hệ thống 12 điểm cho bằng lái xe và sẽ được làm mới lại vào ngày 1/1 hằng năm. Nếu vi phạm mất 12 điểm trong 1 năm thì sẽ bị treo bằng. Nếu muốn lấy lại bằng thì phải đi học lại, nộp phạt rồi thi lấy bằng mới.
"Bằng lái bị trừ hết điểm ạ?"
"Đúng vậy, cũng không biết lần đó nó đi thành phố S bên kia có chuyện gì gấp gáp mà nghe nói vượt mấy cái đèn đỏ liền nên bị trừ hết điểm. Theo ta thấy nếu nó không có bằng lái nữa thì lại càng tốt, bằng không nó cứ tiếp tục chạy như vậy, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra."
Ninh lão phu nhân đi vào biệt thự, trong miệng vẫn còn ở lẩm bẩm.
"Thật tình, không biết là chuyện gì mà so với mạng nó còn quan trọng hơn."
Tô Đào đứng ngẩn ra ở tại chỗ.
Thành phố S...
Vượt đèn đỏ...
Chẳng lẽ là do lần trước anh ấy đến nhà hàng tìm mình sao?
-
Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên Ninh lão phu nhân làm chính là lôi kéo Tô Đào hàn huyên về chuyện sinh hoạt ở đại học của cô.
Bà hỏi từ việc học đến giảng viên rồi lại hỏi đến bạn cùng phòng, thậm chí còn hỏi có ai đang theo đuổi cô hay không.
Lưu Bác trở về nhà liền tìm lý do lên lầu ngủ nên Ninh Vi lúc này cũng vô cùng nhàn nhã ngồi nghe hai bà cháu trò chuyện. Lúc nghe đến chỗ lão phu nhân hỏi có ai theo đuổi Tô Đào hay không thì cô ấy liền nhanh chóng nói vào.
"Tiểu Tô Đào của chúng ta xinh đẹp như vậy sao có thể không có ai theo đuổi được chứ!"
Ninh Vi đã biết được chuyện Tô Đào chủ động hủy bỏ hôn ước với Ninh Dã nên lúc này hoàn toàn coi cô như đứa cháu trong nhà, nói chuyện cũng không có bận tâm gì.
"Cô nói với cháu này, cháu còn trẻ, hẳn là sẽ thích chọn những cậu nhóc lớn lên vừa đẹp trai vừa cao ráo. Nhưng mà cô là người từng trải, hiểu biết nhiều hơn cháu, nên cháu nghe cô này, chọn bạn trai thì phải chọn những thằng nhóc biết chăm sóc, biết đau cho cháu chứ đừng chỉ nhìn vào khuôn mặt, cái đó không làm được gì đâu!"
Ninh lão phu nhân vốn dĩ hỏi chuyện này là vì muốn thay thằng cháu nhà mình tìm hiểu thử xem thế nào, ai ngờ lại bị Ninh Vi xen vào nói thành như vậy. Bà ngồi đó tức giận trừng mắt nhìn Ninh Vi một cái, cô ấy không hiểu vì sao mẹ mình lại như vậy, vừa định mở miệng hỏi thì cửa biệt thự vang lên một tiếng "tích", có người mở cửa bước vào.
Người đàn ông gần ba tháng chưa gặp, bây giờ lại xuất hiện trước mắt Tô Đào.
Hắn mặc một thân màu đen, nhìn qua so với lúc trước gầy hơn một chút nhưng lại thêm rắn chắc, đĩnh bạt. Tóc ngắn đi không ít, cả khuôn mặt góc cạnh, đường nét càng thêm rõ ràng.
Đôi mắt hẹp dài thâm thúy, lúc hắn nhìn qua phía bên này, Tô Đào có chút mất tự nhiên mà tránh đi ánh mắt của hắn.
Cô gái nhỏ không dám nhìn nữa nhưng lại nghe được tiếng bước chân từ xa tiến đến gần vô cùng rõ ràng.
Hắn đi về phía bên này, mở miệng hỏi.
"Mọi người nói gì mà náo nhiệt thế?"
Hỏi xong liền ngồi xuống vị trí bên cạnh Tô Đào, cô cảm nhận được rõ ràng ghế sô pha lún xuống một chút, tâm bỗng trở nên loạn.
Ninh Vi nhìn thấy hắn ngoài ý muốn trở về liền hỏi.
"Không phải cháu nói hôm nay có khả năng không về được sao?"
So với Ninh Vi thì Ninh lão phu nhân lại hiểu rất rõ ý đồ của thằng cháu nhà mình, vì thế bà cười tủm tỉm rồi nói lời ám chỉ.
"Lúc trước không nóng không lạnh, bây giờ bỗng nhiên lại trở nên sốt ruột."
Hắn nghe xong chỉ cười một tiếng, không đáp lại.
Ninh lão phu nhân sau khi nói xong liền trực tiếp lôi kéo Ninh Vi đứng dậy.
"Vừa lúc mấy đứa nhỏ đều đã trở về, con cùng mẹ vào bếp đi, hôm nay dì giúp việc nghỉ rồi, chúng ta phải tự nấu cơm thôi."
Ninh Vi còn chưa kịp phản ứng lại đã bị kéo vào phòng bếp.
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại Tô Đào và Ninh Dã, không khí trong nháy mắt trở nên đình trệ.
Tô Đào vẫn luôn cúi đầu nhìn bàn trà, cả người đều không được tự nhiên. Cô có thể cảm giác được khí thế áp bách của người đang ngồi cạnh mình, cũng cảm giác được ánh mắt của đối phương từ nãy đến giờ vẫn luôn đặt trên người mình.
Một lúc sau, trong tầm mắt cô xuất hiện một bàn tay hướng trên bàn trà gõ gõ. Tiếp theo, giọng điệu lười nhác của hắn vang lên.
"Bạn nhỏ à, hơn hai tháng không gặp liền tỏ ra không quen biết sao? Vừa nãy thấy anh bước vào vì sao lại không chào hỏi hả?"
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Anh cũng không nói chuyện với em mà..."
Hắn cười một tiếng, một lát sau, thân mình nghiêng về phía cô, đầu trực tiếp tựa trên vai cô.
Tô Đào ngẩn người ra, sau khi phản ứng lại liền bắt đầu giãy giụa. Nhưng hắn trực tiếp bắt lấy cánh tay cô, nói.
"Đừng động, để anh dựa một lát thôi. Vì để hôm nay có thể trở về được mà đã hai ngày rồi anh chưa nghỉ ngơi tốt đấy."
1
Động tác giãy giụa của Tô Đào ngừng lại, lúc lâu sau cô mới rầu rĩ nói.
"Cũng không phải chuyện gì quan trọng, không cần phải gấp gáp trở về như vậy..."
"Sao lại không quan trọng?"
Ngữ khí không quá để ý nhưng từng câu từng chữ đều rót vào tai cô, vô cùng rõ ràng.
"Về để gặp em, đặc biệt quan trọng."