Tài xế của Ninh Dã vẫn luôn chờ hắn ở bãi đỗ xe.
Anh ta đã nhìn thấy ông chủ nhà mình đang dắt theo một cô gái nhỏ đi về phía này, hơn nữa trên người cô gái còn đang mặc áo khoác của ông chủ, trong lòng bắt đầu cảm thấy kinh hãi.
Tài xế này không phải mới bắt đầu đi theo Ninh Dã dạo gần đây, tuy trước kia Ninh Dã thường xuyên tự mình lái xe, ít khi cần đến tài xế riêng nhưng nếu ngẫu nhiên uống rượu hoặc trong một ít trường hợp đặc biệt khác thì Ninh Dã sẽ gọi anh ta đến đón.
Đi theo vị tiểu Ninh gia này cũng được khoảng ba, bốn năm rồi, từng gặp qua rất nhiều cô gái chủ động bám lên người vị thiếu gia này nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy vị này chủ động dắt tay ai.
Không chỉ có vậy, hôm nay trong lúc lái xe đến nơi này, anh ta vẫn luôn bị Ninh Dã thúc giục chạy nhanh hơn một chút, cũng may là cả đường không gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Vốn dĩ anh ta còn tưởng công ty hoặc Ninh lão phu nhân xảy ra chuyện gì lớn bởi vì theo anh ta thấy, ngoại trừ hai việc nói trên thì sẽ không có việc nào khác khiến cho vị tiểu Ninh gia ngày thường đối với việc gì cũng hời hợt phải sốt ruột đến như vậy.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại... hình như lại nhiều thêm một việc rồi?
Trên đường trở về anh tài xế vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn không nhiều chuyện, cũng không dám nhìn trộm về phía sau thông qua kính chiếu hậu, chỉ yên tĩnh lái xe đưa hai người bọn họ an toàn về đến công ty.
Tuy nhiên vào thời điểm xe dừng lại vẫn là nhịn không được mà len lén nhìn về phía sau một chút.
Ninh Dã bước xuống xe trước, tiếp theo cúi người nhìn lại vào trong xe, sau khi xác nhận xong quần áo trên người cô gái nhỏ đã kín hết rồi mới vươn tay đỡ cô xuống.
Từ ngoài đường lộ cho đến lúc tiến vào cửa công ty, Ninh Dã vẫn luôn nắm chặt lấy cổ tay của cô gái nhỏ không hề buông.
Tài xế một lần nữa chạy xe vào bãi đỗ xe của công ty, trong lòng không khỏi tấm tắc hai tiếng, thầm nghĩ, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
-
Toà nhà công ty của Ninh Dã có tổng cộng tám tầng, ở chốn Bắc Thành này nơi nơi đều là công ty của các gia tộc nên quy mô chỗ này của Ninh Dã cũng không tính là lớn.
Ngoài cửa có một bảo vệ đang đứng gác đêm, ngoại trừ vị bảo vệ ở bên ngoài thì toàn bộ đại sảnh lầu một cũng chỉ có một vài người máy trí tuệ.
Dọc theo đường đi, mỗi chỗ đối với Tô Đào đều là vô cùng mới mẻ, khắp nơi đều tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật tiên tiến.
Lúc lên lầu, ngoài cửa phòng làm việc của Ninh Dã cũng có một người máy trí tuệ đang đứng đó.
Người máy cao khoảng một mét, trên thân mình có một màn hình cảm ứng. Vừa nãy vì ở đây không có ai nên nó vẫn đang ở trong trạng thái chờ, đôi mắt hiển thị trên màn hình vẫn đang nhắm lại.
Sau đó nó cảm ứng được có người đang đến gần nên lập tức vận hành, đôi mắt mở to nhấp nháy, chậm rãi di chuyển thân mình mập mạp đến trước mặt Tô Đào.
"A! Có chị gái nhỏ đến chơi này!"
Âm thanh của người máy này đã được manh hoá khiến ai nghe được cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Tô Đào không tự giác mà cười một cái, quay sang hỏi Ninh Dã.
"Nó tên là gì vậy ạ? Đáng yêu quá."
Ninh Dã lười nhác liếc mắt nhìn người máy một cái, phun ra bốn chữ.
"Tắc động mạch não."
Cô gái nhỏ ngẩn ra, còn tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại lần nữa.
"Sao ạ?"
Lần này không đợi Ninh Dã trả lời nữa, người máy kia tự mình lên tiếng.
"Chị gái nhỏ ơi, tên của em là【Tắc động mạch não】nha."
"..."
Tô Đào thật sự cạn lời, hai giây sau cô mới tiếp tục hỏi.
"Vì sao lại đặt tên như vậy?"
Ninh Dã tùy ý đáp lại.
"Không biết, không phải anh đặt."
Ninh Dã không muốn Tô Đào lại tiếp tục lãng phí thời gian lên người máy này nên hắn muốn lôi kéo cô gái nhỏ đi vào bên trong văn phòng.
Nhưng dường như【Tắc động mạch não】 luyến tiếc gương mặt mới gặp này nên nó vẫn luôn đi theo phía sau hai người bọn họ.
"Chị gái nhỏ ơi đừng đi nha, em có thể nói cho chị nghe tại sao lập trình viên ba ba lại đặt cho em cái tên này nè.
Bởi vì lúc mới vừa sinh ra em có bệnh một chút, nói chuyện ấp a ấp úng giống như bị tắc động mạch nên lập trình viên ba ba liền linh hoạt nghĩ ra cái tên này cho em.
Sau này Ninh Dã ba ba đã giúp em trị hết bệnh nên hiện tại em vẫn luôn ở lại nơi này của ba ba, dùng sức lao động của chính mình đổi lấy chi phí phẫu thuật!"
1
Tô Đào bị nó chọc cười, sờ sờ đầu nhỏ của nó như là để cổ vũ. Sau đó cô lại hỏi Ninh Dã.
"Vậy sao anh không đổi cho nó một cái tên mới?"
Ninh Dã đang định phun ra hai chữ "lười đổi" nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị【Tắc động mạch não】giành nói trước.
"Bởi vì Ninh Dã ba ba muốn thông qua em để cổ vũ cho các bạn nhỏ bị bệnh khác! Hẳn là ba ba muốn nói rằng, sinh bệnh không đáng sợ, chỉ cần kiên trì một chút thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp được một vị bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh cho mình!"
Ninh Dã: "..."
"Lại tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa nữa thì ngày mai ta sẽ đưa mi xuống dọn nhà vệ sinh ở lầu một."
Đôi mắt trong màn hình của người máy trong nháy mắt liền biến thành bộ dáng đáng thương, trông mong nhìn về phía Tô Đào.
"Ba ba hung dữ quá, chị gái nhỏ đừng ở cùng với ba ba nữa, chờ em tích góp đủ tiền rồi thì chị gả cho em nhé"
Tô Đào thật sự nhịn cười không nổi nữa, cô cong môi cười, mắt hạnh cong cong, lúm đồng tiền trên má ngày càng rõ ràng.
"Vậy hiện tại em đã tích góp được bao nhiêu tiền rồi?"
【Tắc động mạch não】bắt đầu nghiêm túc đếm.
"3, 2, 1, a? Tại sao vẫn là số âm vậy? Rõ ràng em đã khởi động chế độ tiết kiệm điện rồi mà!"
Tô Đào bị nó chọc đến cười ra tiếng, Ninh Dã cũng thật sự nhịn không nổi nữa nên nhanh chóng lôi kéo cô gái nhỏ đi vào văn phòng.
【Tắc động mạch não】ở bên ngoài đi qua đi lại, lại đụng vào cửa văn phòng một chút, sau đó nó ở bên ngoài lẩm bẩm.
"A, vậy mà còn khóa cửa nữa, ba ba đúng là ấu trĩ mà!"
Ninh Dã: "..."
So với hắn bị【Tắc động mạch não】 chọc tức nãy giờ thì ngược lại, cô gái nhỏ lại được nó chọc cười đến vui vẻ.
Ninh Dã thấy Tô Đào vui như vậy nên quay sang hỏi.
"Thích như vậy à? Vậy hôm nào anh làm cho em một con khác để em mang đến trường học nhé?"
"Không được đâu ạ. Ký túc xá của em không có chỗ để chứa đồ vậy lớn như vậy. Hơn nữa nếu mà nói làm thì... tự em cũng có thể làm được."
Ninh Dã sau đó mới nhớ ra chuyên ngành đại học của cô
là máy tính, hẳn là đã được học qua lý thuyết cùng với thực hành về phương diện này. Vì vậy nên đề tài này cứ như vậy mà bị bỏ qua, không ai nói tiếp nữa.
Lí do mà Ninh Dã dẫn theo Tô Đào tới công ty là vì nơi này cách nơi diễn ra buổi tụ hội vừa nãy gần nhất. Hắn sợ cô gái nhỏ vừa nãy đã bị dáng vẻ của hắn dọa sợ nên muốn dẫn cô đến đây để bình tĩnh một chút.
Nhưng lúc này Ninh Dã vừa đảo mắt qua ghế sô pha trong phòng liền thấy được chiếc laptop bị hắn tùy ý ném lại trên đó do lúc nãy đi vội quá, biểu tình trên mặt có chút khựng lại.
Lại nhìn qua Tô Đào một chút, sau đó hắn không dấu vết mà mở miệng.
"Có thể anh sẽ phải bận rộn một chút, nếu em thấy chán không có việc gì làm thì có thể giúp anh thử nghiệm trò chơi được không?"
"Trò chơi gì ạ?"
"Là một trò chơi công ty mới vừa nghiên cứu ra, độ khó không cao đâu, rất dễ chơi."
Thật ra Tô Đào đang có chút lo lắng, nếu cô trở về quá muộn mà không báo trước thì có thể sẽ khiến cho lão phu nhân phải lo lắng. Vậy nên sau khi nghe Ninh Dã nói xong, cô chần chờ hỏi một câu.
"Đại khái là tốn khoảng bao lâu ạ? Em có thể mang về nhà làm được không? Bây giờ cũng đã muộn rồi, nếu em còn chưa trở về nữa thì bà sẽ lo lắng cho em."
"Lúc vừa lên xe anh đã báo cho bà rồi, cũng đã nói với bà về việc xảy ra vừa nãy, bà còn bảo anh phải chăm sóc tốt cho em."
Cô gái nhỏ nghe xong liền gật gật đầu.
"Vậy được rồi, cứ giao việc này cho em đi."
Ninh Dã cầm laptop lên, sau khi khởi động máy, mở giao diện trò chơi xong liền trực tiếp đưa cho Tô Đào.
Chính giữa màn hình hiện ra một cái cửa, phía sau cửa là một cô gái nhỏ tóc ngắn đang ngượng ngùng nhìn về phía đối diện.
Trên đầu cô gái nhỏ hiện ra một khung đối thoại, bên trong viết【Tới chơi với mình nha?】
Phía dưới xuất hiện hai câu trả lời theo thứ tự là【Được】và【Tàn nhẫn từ chối】.
Tô Đào trước tiên là ngồi ổn định lại trên ghế rồi sau đó mới nhấp vào chữ【Được】.
Trò chơi này có cốt truyện đầy đủ, người chơi sẽ cùng với nhân vật cô gái nhỏ này đi học, mỗi cửa ải dừng chân sẽ phải làm một đề kiểm tra hoặc giải quyết vấn đề bất ngờ phát sinh.
Cũng may Tô Đào từ nhỏ đến lớn đều là học bá nên dù bên trong trò chơi có xuất hiện đề toán khó thì cô cũng có thể giải được một cách nhanh chóng.
Tô Đào nhanh chóng bị hấp dẫn bởi trò chơi này, mãi đến khi Ninh Dã ngồi xuống bên cạnh mới khiến cô ngẩn ngơ phân tâm một chút.
Phần ghế sô pha bên cạnh hơi bị lún xuống, bóng của hắn như bao trùm lên người cô, khoảng cách bỗng nhiên gần như vậy khiến Tô Đào có chút không được tự nhiên.
Ninh Dã cũng không nhìn cô, hai chân gác lên bàn trà, gõ gõ bàn phím laptop đặt trên chân, lười nhác mở miệng nói.
"Đừng phân tâm, tiếp tục đi đến cửa tiếp theo đi."
"... Vâng."
Lực chú ý của Tô Đào lần nữa đặt vào trong trò chơi. Nhân vật cô gái nhỏ thăng cấp lên cao, những đề phải giải cùng với những chuyện phải ứng phó cũng ngày càng khó hơn nên Tô Đào không còn tâm tư để nghĩ đến chuyện khác nữa.
Kim đồng hồ trên tường nhích từng chút từng chút, thời gian dần chuyển đến rạng sáng.
Lúc Tô Đào đang định tiến đến cửa ải tiếp theo thì bỗng nhiên cảm thấy bả vai bị đè xuống. Trong lòng cô hoảng hốt, quay sang nhìn thì phát hiện người ngồi cạnh lúc này đã nhắm chặt hai mắt lại, tựa đầu lên vai cô.
Phản ứng đầu tiên của Tô Đào chính là cảm thấy nhất định là Ninh Dã đang giả bộ. Vì vậy cô định động bả vai một chút, đem người đẩy ra. Nhưng sau đó tầm mắt cô lại dừng lại trên mu bàn tay của hắn, nhìn kĩ thì phát hiện có một chỗ nhỏ bị trầy da nên sau đó cô liền ngồi yên, không định động đậy nữa.
Giờ phút này trong đầu cô không ngừng nghĩ đến chuyện xảy ra ở buổi tụ hội vừa nãy, nghĩ đến hình ảnh Ninh Dã mất khống chế đánh người. Cô cũng không ngừng suy đoán xem rốt cuộc trước kia Ninh Dã đã trải qua những việc gì mà lại khiến cho hình tượng của hắn trong mắt người khác lại không tốt đến như vậy.
Thời gian từng chút trôi qua, kim giờ và kim phút như đã đều chỉ về số mười hai, chỉ còn kim giây vẫn đang nhích từng bước về phía trước. 5, 4, 3, 2, 1...
Rạng sáng mười hai giờ, tất cả đèn trong phòng đột nhiên đều tắt hết. Xung quanh tối đen, thậm chí không hiểu sao màn hình trước mặt cô cũng tối đi.
Tô Đào nghĩ là đứt cầu dao điện, lúc cô đang do dự không biết có nên đánh thức Ninh Dã dậy hay không thì đột nhiên màn hình trước mặt cô lại sáng lên, hiện ra hai ngọn nến màu hồng nhạt. Chính là loại nến hay được dùng trong sinh nhật, một cái số một và một cái số chín.
Tô Đào còn chưa kịp phản ứng lại thì nhân vật cô gái nhỏ lại xuất hiện lần nữa. Trong màn hình, cô gái nhỏ đang cầm theo một cái bánh sinh nhật tiến đến gần. Khung đối thoại trên đầu cô gái nhỏ hiện lên một dòng chữ.
【Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của cậu sao? Mình đã chuẩn bị bánh sinh nhật cho cậu rồi này, cậu có vui không?】
Trong nháy mắt Tô Đào liền hiểu rõ những việc đã xảy ra nãy giờ, cô còn đang định quay sang nhìn người đang tựa lên bả vai cô giả bộ ngủ kia thì đã nghe thấy hắn chậm rì rì lên tiếng.
Trong bóng tối, Ninh Dã vẫn nhắm mắt như cũ nhưng môi lại cong cong, trong giọng nói cũng hàm chứa ý cười.
"Bạn nhỏ à, sinh nhật vui vẻ nhé."