Gần đây có một vị võng hồng mới mở một cửa hàng đồ ngọt gọi là ‘Sao trời’ trong trung tâm thương mại. Mấy ngày nay Tô Đào ở lại nhà của Chung Giai Giai thì mỗi ngày đều nghe cô bạn nói muốn đến đó xem thử.
Ngày hôm nay cả một ngày đều rảnh rỗi nên giữa trưa cả hai cô gái đã cùng nhau đi đến đó. Chung Giai Giai gọi món bánh kem ‘sao trời’ nổi tiếng nhất trong tiệm, trên mặt bánh là màu xanh da trời loang nhạt dần, điểm thêm trên đó là một vài viên đường nhỏ li ti màu trắng. Nhìn qua quả thật là giống với một mảng nhỏ sao trời.
Tô Đào không giống với Chung Giai Giai, cô không ham thích những sản phẩm của mấy người võng hồng, nhưng bánh kem trong tiệm này đều được trang trí rất đáng yêu. Rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, Tô Đào nhìn một vòng rồi chọn một cái bánh kem nhỏ tạo hình kẹo bông gòn.
Sau đó hai cô gái chọn một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, Chung Giai Giai chờ không nổi nữa liền múc một miếng bánh của mình lên ăn thử, sau đó lại cực kỳ khoa trương mà nói với Tô Đào.
“Aaaa ăn ngon lắm đó Đào Đào à! Cậu mau nếm thử đi! Thật sự rất ngon!”
Tô Đào có chút bất đắc dĩ mà nghe theo lời cô bạn nói, ăn thử một miếng. Bánh kem quả thật ăn rất ngon, cốt bánh mềm mại, lớp kem bên ngoài có độ ngọt vừa phải, không khiến người ăn cảm thấy ngán nhưng vẫn lưu lại được hương vị trong miệng. Chẳng qua… cô cảm thấy lời của Chung Giai Giai nói có chút khoa trương.
Cũng may là sau đó Chung Giai Giai ăn được một nửa liền ăn không vô nữa, nhiệt tình cũng giảm xuống. Cô ấy vừa uống trà sữa vừa hỏi Tô Đào.
“Đào Đào này, cậu còn muốn trốn bao lâu nữa?”
Chung Giai Giai nói xong, lại sợ Tô Đào hiểu lầm là mình không muốn cho cô ấy ở lại trong nhà mình nữa nên liền nhanh chóng bổ sung thêm vài câu.
“Ý của tớ không phải là chê cậu phiền phức khi ở lại nhà của tớ đâu! Cậu nhìn cha mẹ tớ đi, mấy ngày nay có cậu ở đó, nét cười trên mặt họ vẫn luôn không phai. Bình thường một mình tớ ở nhà chơi điện thoại thì cứ cách một tiếng bọn họ lại đến phòng tớ càu nhàu một lần. Nhưng bây giờ có cậu đến ở, bọn họ cũng ít cằn nhằn tớ hơn. Nếu có thể, tớ vẫn muốn cậu ở lại nhà tớ!”
Tô Đào nhìn bộ dáng khẩn trương của cô bạn, nhịn không được mà cười một tiếng.
“Tớ biết mà, cậu suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy, nếu tớ mà biết cậu sẽ suy nghĩ lung tung như vậy thì lúc trước tớ sẽ không đến làm phiền cậu và cô chú đâu.”
Lời này của Tô Đào không phải là nói dối, từ nhỏ cô đã quen biết với Chung Giai Giai, Tô Quốc Vĩ cũng quen biết với cha mẹ của cô ấy, trước kia hai nhà vẫn thường xuyên lui tới với nhau, bằng không thì hai cô gái nhỏ cũng sẽ không thân thiết với nhau như vậy.
Chung Giai Giai thấy Tô Đào thật sự không nghĩ nhiều, trong lòng cũng nhẹ thở ra, tiếp theo lại nói.
“Tớ thấy cậu cứ trốn như vậy cũng không phải là biện pháp hay, hai tuần nữa là đến Tết Âm Lịch rồi, Ninh lão phu nhân nhất định sẽ không để cậu ở bên ngoài ăn tết đâu, đến lúc đó cậu nhất định là phải trở về.”
Thật ra Tô Đào cũng hiểu rõ chuyện này, nhưng vấn đề này là lần đầu tiên mà cô gặp phải, cô không biết phải dùng phương thức gì để có thể đối mặt giải quyết, cô chỉ muốn chạy thật nhanh để né tránh, có thể trốn một ngày liền tốt một ngày.
Vì vậy nên sau khi nghe Chung Giai Giai nói xong, cô rũ mắt nhìn xuống miếng bánh kem của mình.
“Thật ra tớ cũng biết là cần phải trở về, nhưng tớ chỉ cần tưởng tượng đến cảnh gặp nhau… liền cảm thấy có chút không được tự nhiên.”
Chung Giai Giai hiểu rất rõ cô bạn tốt này của mình, từ nhỏ đến lớn dường như Tô Đào chưa từng làm qua chuyện gì khác người, vẫn luôn ngoan ngoãn nhưng bỗng nhiên bây giờ lại xuất hiện sự kiện say rượu làm loạn như vậy nên nhất định là dù chỉ là một chi tiết nhỏ thôi thì cô ấy cũng sẽ phóng đại đến mức lớn nhất, vậy nên xấu hổ hay không được tự nhiên gì đó tất nhiên cũng sẽ kéo đến theo.
Nghĩ đến đây, cô cũng không biết phải khuyên như thế nào nên đành hỏi sang vấn đề khác.
“Vậy anh Ninh Dã nhà cậu đâu? Gần đây anh ấy có liên hệ với cậu không?”
Tô Đào gật đầu đáp.
“Có, anh ấy cũng có hỏi tớ khi nào trở về nhưng… tớ không đáp lại.”
“Thật ra thì tớ thấy như vậy cũng tốt.”
Chung Giai Giai lại múc một miếng bánh kem cho vào miệng, vừa ăn vừa nói.
“Ai bảo anh ta trước đây đối với cậu như vậy, suốt ngày hung dữ lạnh mặt, bây giờ lại quay sang muốn theo đuổi cậu. Hừ, cứ tiếp tục dày vò anh ta đi, để anh ta theo đuổi lâu một chút!”
Tô Đào nghe xong lời cô bạn nói, có chút bất đắc dĩ mà cười cười, không nói thêm gì nữa.
Trước khi ra về Chung Giai Giai mới nhớ ra là chưa có chụp được tấm ảnh nào nên lại lôi kéo Tô Đào ngồi lại thêm chút nữa. Cô ấy cầm lấy điện thoại của mình chụp mỗi góc trong tiệm một tấm, sau đó vừa xem lại ảnh vừa nói với Tô Đào.
“Tớ muốn đăng mấy tấm ảnh này lên Weibo, gần đây…”
Chung Giai Giai nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, dường như cô ấy thấy được gì đó trong tấm ảnh, ý cười trên mặt không còn nữa.
Tô Đào đang cúi đầu sửa sang lại ba lô của mình nên không thấy được vẻ mặt khác thường của cô bạn, chỉ thấy cô bạn đang nói được một nửa lại không nói gì nữa nên thuận thế hỏi.
“Sau đó thì sao? Gần đây thế nào?”
Chung Giai Giai căn bản không để ý, cô ấy đang phóng to tấm hình kia lên để xem kỹ, xác định bản thân mình có nhìn nhầm hay không.
Cảm thấy người đối diện bỗng yên tĩnh lạ thường, rốt cuộc Tô Đào đã nhận ra có gì đó không thích hợp nên hỏi cô bạn.
“Làm sao vậy?”
Tô Đào nói xong cũng theo tầm mắt của Chung Giai Giai mà nhìn ra ngoài, bỗng nhiên cô ấy lại hét lên.
“Đào Đào!!”
1
Tô Đào hoảng sợ, trong nháy mắt ngồi thẳng lưng lại, không dám nhúc nhích nữa.
“Sao… Làm sao vậy?”
Chung Giai Giai lại nhìn thoáng qua bên ngoài cửa số, sau đó nhanh chóng đứng dậy kéo Tô Đào đi ra cửa.
Thiết kế của cửa hàng này là hai mặt kính, vị trí mà hai người bọn họ vừa mới ngồi vừa vặn đối diện với cửa hàng khác nên lúc này sau khi đi ra ngoài là hoàn toàn ngăn cách với cửa hàng bên kia.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Chung Giai Giai mới nhẹ nhàng thở ra một cái, sau đó ngẩng đầu lại nhìn thấy Tô Đào đang không hiểu gì mà nhìn chính mình, cô ấy lại có chút luống cuống.
“Vừa nãy… vừa nãy tớ mới nhìn thấy một hình ảnh vô cùng đáng sợ, tớ sợ cậu nhát gan nên không muốn cho cậu nhìn thấy!”
Thật ra lời này ai nghe xong cũng đều biết là cô ấy đang nói dối, chưa kể Tô Đào lại là người hiểu rất rõ cô ấy. Chẳng qua là Tô Đào có suy nghĩ khác, cô đang nghĩ liệu có phải là vừa rồi Chung Giai Giai đã nhìn thấy Trần Niệm hay không.
Chung Giai Giai đã biết chuyện Tô Quốc Vĩ và Trần Niệm ly hôn. Trước kia khi mà Tô Quốc Vĩ còn giấu diếm chuyện này với Tô Đào thì Tô Đào vẫn thường xuyên đưa ảnh chụp của mẹ mình cho cô bạn thân xem.
Thường xuyên xem ảnh nên hẳn là Chung Giai Giai cũng có ấn tượng với Trần Niệm. Nhà của Sở Dương Dương cũng ở Bắc Thành này, Trần Niệm sau khi tái giá liền đến làm mẹ kế của Sở Dương Dương, Bắc Thành tuy là lớn nhưng vẫn sẽ có xác suất vô tình gặp được nhau.
Vì vậy nên sau khi nghĩ đến trường hợp này, lại thấy bộ dáng Chung Giai Giai cẩn thận lo sợ cho mình như vậy nên Tô Đào cũng thuận theo cô ấy, nhẹ nhàng gật đầu nói.
“Được rồi, tớ cũng không có hứng thú với loại hình ảnh này, chúng ta về nhà đi.”
-
Sau khi cùng Ninh Dã ra khỏi trung tâm thương mại, Dương Phàm thiếu chút nữa là bị làm cho tức chết.
“Này, sao cậu lại như thế hả? Cậu bảo tớ gọi người tới chỉ cậu cách để dỗ tiểu Tô Đào, kết quả thì sao, đồ người ta chọn giúp cậu thì cậu không thích xong rồi cậu lại tự đi chọn món khác? Vậy cậu bảo tớ gọi người ta đến đây làm gì? Để lãng phí tiền sao?”
Dương Phàm đang nói về việc trước đó bản thân đã giới thiệu cho Ninh Dã một vị quân sư tình yêu, chuyên môn của người đó là đưa ra biện pháp dỗ người vui vẻ dù là trai hay gái, giải quyết tất tần tật các kiểu mâu thuẫn trong tình yêu.
Trước đó Dương Phàm đã cẩn thận nói qua cho vị quân sư kia biết về tình huống hiện tại của Ninh Dã và Tô Đào, sau khi nghe xong cô ấy đã đưa ra kế hoạch và phương án rất chuyên nghiệp để có thể giải quyết vấn đề giữa hai người bọn họ.
Hôm nay tới trung tâm thương mại chọn quà chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch, kết quả là bước đầu tiên vừa mới tiến hành xong, Dương Phàm liền chịu không nổi cái tính khí dở dở ương ương của Ninh Dã nữa nên liền thanh toán tiền cho cô quân sư kia rồi nói là không cần tiếp tục nữa.
Tất cả đều là do thái độ của tên “cún” Ninh Dã này thật quá đáng! Người ta đề xuất cho hắn món đồ nào hắn cũng đều không đồng ý, sau đó hắn tự mình xem trong tiệm một vòng rồi cuối cùng tự chọn lấy cái mà hắn cho là thích hợp.
Liền kể về việc đi chọn mua món quà cuối cùng đi, bọn họ cùng đến một cửa hàng trang sức để chọn mua dây chuyền.
Quân sư chuyên nghiệp chọn cho hắn một sợi dây chuyền có mặt là hình vầng trăng khuyết vô cùng tinh xảo, xác thật là rất thích hợp với nữ sinh viên. Nhưng tên “cún” kia vừa nhìn thoáng qua liền nói không được, tiếp theo hắn không chút để ý mà quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng chỉ chỉ vào một cái mặt dây chuyền có hình một cái kẹo bông gòn.
“Lấy cái này đi.” Thanh âm lười biếng, một câu liền quyết định.
Dương Phàm cùng vị quân sư kia đứng bên cạnh xem đều cảm thấy bất đắc dĩ, Dương Phàm cũng thật sự không còn biện pháp nào khác, sợ tên “cún” này lại làm ra chuyện gì chọc cho vị quân sư kia nổi giận nên liền nhanh chóng thanh toán tiền để cho đối phương rời đi.
Nghĩ lại chuyện vừa nãy Dương Phàm vẫn còn cảm thấy tức giận. Hắn ngồi ở ghế lái xoay người qua nói với người bên cạnh.
“Tớ nói này, cậu đây không phải là cố ý chứ? Cố ý muốn đùa giỡn tớ?”
Ninh Dã còn đang chăm chú thưởng thức sợi dây chuyền vừa mới mua, tầm mắt dừng lại ở mặt dây hình kẹo bông gòn được phủ kín kim cương vụn, lười nhác đáp lại một câu.
“Tớ không phải là người rảnh rỗi như vậy.”
“……”
Dương Phàm nhẫn nhịn, không tiếp tục nói về chuyện này nữa, đổi sang một đề tài khác.
“Nhưng mà cậu nói tối nay sẽ đem cái này đến cho tiểu Tô Đào sao? Không phải con gái nhà người ta còn đang trốn cậu hả? Cậu biết cô gái nhỏ ở chỗ nào sao?”
“Lão phu nhân biết, lúc trước em ấy đã nói qua với bà.”
“Vậy tối nay cậu thật sự đến đó sao?”
Hắn đưa tay vuốt ve mặt dây chuyền, đôi môi nhấc lên ý cười nhợt nhat, nhẹ ừ một tiếng.
Cùng ngày hôm đó sau khi trở về nhà Chung Giai Giai vẫn luôn có chút không yên lòng. Ngay cả lúc ăn cơm tối cô ấy cũng thất thần, hai vị phụ huynh thấy như vậy còn cằn nhằn cô ấy hai câu.
Tô Đào cũng đã nhận ra Chung Giai Giai có gì đó không đúng, nghĩ thầm hay là cứ dứt khoát nói qua cho cô ấy biết chuyện chính mình đã gặp qua Trần Niệm.
Hai cô gái nhỏ ai cũng có tâm tư riêng của mình, sau khi ăn xong trở về phòng, Chung Giai Giai không nhịn được nữa, kêu Tô Đào một tiếng.
“Đào Đào.”
“Ơi?”
“À thì…”
Chung Giai Giai ấp úng hơn nửa ngày nhưng cũng chưa nói được gì.
Tô Đào nhịn không được nữa nên liền chủ động hỏi cô ấy.
“Có phải lúc ở trong tiệm đồ ngọt cậu đã nhìn thấy ai không?”
Chung Giai Giai có chút ngoài ý muốn, mở to mắt mà nhìn Tô Đào, một lúc sau mới phản ứng lại được. Cô bạn thân này của mình từ nhỏ đã thông minh, khả năng quan sát so với người khác cũng mạnh hơn. Lúc ở tiệm bánh ngọt cô phản ứng lớn như vậy, Đào Đào hẳn là đã sớm nhìn ra. Tính cách của Tô Đào lại là kiểu hay suy nghĩ cho người khác nên khi biết cô đang cố ý giấu giếm, cô ấy cũng thuận theo lời cô nói, không hỏi thêm gì nhiều.
Trong lòng Chung Giai Giai có chút khó chịu, nháy mắt lại không biết phải nói chuyện này với Tô Đào thế nào. Nghĩ một lát, cuối cùng cô ấy trực tiếp lấy điện thoại ra, mở bức ảnh mà mình chụp lúc trưa đưa qua cho Tô Đào xem.
“Cậu tự xem đi.”
Thật ra trong lòng Tô Đào đã có chuẩn bị, cô đoán Chung Giai Giai sẽ đưa ra bức ảnh có mặt của Trần Niệm trong đó nên cũng không quá để ý. Nhưng lúc cầm lấy điện thoại, tầm mắt vừa rơi xuống màn hình thì cô liền ngẩn ra.
Người đàn ông đã mấy ngày rồi cô chưa gặp xuất hiện trong ảnh, trong tay hắn xách theo rất nhiều túi mua sắm, bên cạnh còn có một cô gái. Khoảng cách giữa hai người rất gần, hẳn là đều đang nhìn vào trong tủ kính, như là đang thương lượng với nhau nên mua món trang sức nào.
2
Thật ra nếu nhìn kỹ thì trong cửa hàng trang sức đó vẫn còn mấy vị khách khác, Dương Phàm cũng ở trong đó, chẳng qua là lúc ấy hắn đang quay lưng lại với góc chụp, đang một lòng một dạ chọn quà cho bảo bối nhà mình.
Vì vậy nên dù là ai nhìn vào tấm ảnh này cũng đều cảm thấy đây là một đôi
nam nữ đang cùng nhau dạo phố mua sắm, mà người đàn ông kia còn rất quan tâm giúp bạn gái của mình cầm túi mua sắm.
Chung Giai Giai thấy Tô Đào nhìn ảnh chụp một lúc lâu cũng không có phản ứng gì, cô ấy còn tưởng rằng cô bạn của mình thật sự bị kích thích rồi nên liền lên tiếng hỏi.
“Đào Đào, cậu không sao chứ! Cậu đừng làm tớ sợ! Tớ chính vì sợ cậu nhìn thấy sẽ khó chịu nên mới vẫn luôn rối rắm không biết có nên nói hay không. Nhưng nếu tớ gạt cậu không nói chuyện này thì tớ có cảm giác đối với cậu càng không tốt…”
Chung Giai Giai quả thật rất do dự, thật ra mấy ngày nay khi cùng Tô Đào nói chuyện phiếm cô ấy đã nhìn ra được thái độ của Tô Đào đối với Ninh Dã đã dần mềm ra rồi.
Ban đầu lúc Tô Đào mới vừa tiến vào Ninh gia cô ấy đã nghĩ Tô Đào tín nhiệm Ninh Dã như vậy rất có thể là thích người ta mà không tự biết. Hiện tại tuy rằng Tô Đào vẫn là đang cự tuyệt, nhưng… Chung Giai Giai vẫn cảm thấy cô bạn tốt đã chậm rãi nhận ra được tâm tư của mình.
Tuy rằng ngoài miệng Chung Giai Giai nói muốn để cho Ninh Dã theo đuổi Đào Đào thêm lâu một chút nhưng thật ra trong lòng cô ấy lại cảm thấy Đào Đào sẽ không trụ được bao lâu nữa, có khả năng liền bị đối phương bắt vào tay.
Kết quả thì sao! Bây giờ bỗng nhiên lại nhảy ra một chuyện như vậy!
Chung Giai Giai tức giận!
“Tớ nói với cậu này Đào Đào! Chúng ta dù tức giận cũng không được làm tổn hại chính mình! Chuyện này là do tên đàn ông kia làm sai, nếu cậu đem sai lầm của người khác trừng phạt ở trên người mình, như vậy là quá ngốc! Nếu cậu thật sự tức quá thì tớ liền cùng cậu đi tìm hắn, nếu cậu còn muốn mắng muốn đánh hắn ta thì tớ cũng sẽ làm cùng cậu!”
Chung Giai Giai càng nói càng thấy tức, lẩm bẩm không ngừng.
“Tớ còn tưởng rằng hắn ta đã sửa đổi tính tình, tai tiếng không còn nữa, hot search cũng không lên… Aaa quả nhiên đa số đàn ông đều là cùng một dạng, đã ăn trong chén lại còn nhìn trong nồi!”
Tô Đào nghe Chung Giai Giai nói xong cũng không lập tức đáp lại.
Cô lại cẩn thận nhìn vào ảnh chụp trong điện thoại lần nữa, nháy mắt trong đầu lại hiện lên chút chuyện xưa.
Ninh Dã ngồi trong phòng riêng ở nhà hàng cùng một số cô gái nói lời tán tỉnh với nhau.
Ninh Dã đứng ở cửa hội sở vừa hút thuốc vừa bị một cô gái ôm lấy cánh tay.
Còn có những tai tiếng khác xuất hiện trên Weibo…
Trước kia cô chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa về những chuyện này, nhưng bây giờ trong đầu lại bỗng nhiên cứ xuất hiện từng chuyện từng chuyện một.
Cô không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì. Cô chỉ cảm thấy ngực mình như bị một khối đá nặng đè ép xuống, vô cùng khó chịu.
Lúc này bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Chung Giai Giai giúp Tô Đào nhìn thoáng qua, phát hiện trên màn hình hiện lên hai chữ ‘Ninh Dã’
“Đào Đào! Là tra nam! Chính là tên tra nam họ Ninh kia!”
Trong lòng Tô Đào đột nhiên nhảy dựng một cái, đưa mắt nhìn qua.
Chung Giai Giai vẫn đang vô cùng kích động, ồn ào muốn thay Tô Đào nhận điện thoại.
“Để tớ nghe giúp cho! Xem tớ có chửi chết hắn hay không!”
Tô Đào sợ cô bạn lại xúc động nói ra lời gì đó không hay nên nhanh chóng đoạt lấy điện thoại lại.
Vốn dĩ cô không định nghe máy nhưng trước đó Chung Giai Giai đã bấm nghe, giao diện điện thoại hiện đang trong cuộc trò chuyện, cô hít sâu một hơi, nhìn về phía Chung Giai Giai ý bảo cô ấy không cần lo lắng rồi mới chậm rãi đưa điện thoại tới bên tai.
“Alo.”
Ngữ khí của người đàn ông ở đầu bên kia vẫn là biếng nhác như ngày thường, dường như hắn đang ở bên ngoài, thanh âm của hắn truyền tới còn kèm theo một chút tiếng gió hỗn loạn.
“Xuống lầu, anh có cái này phải đưa cho em.”
Chung Giai Giai vẫn luôn ở bên cạnh dán tai vào điện thoại của Tô Đào, lúc này nghe thấy hắn nói xong cô ấy liền chạy tới ban công nhìn thoáng qua.
Trong bóng đêm tối tăm, cửa tiểu khu lúc này xuất hiện một chiếc xe, mà bên cạnh xe có một thân ảnh thon dài đang đứng ở đó.
Hắn không ngẩng đầu, một tay cầm điện thoại, tay kia như đang thưởng thức một vật gì đó
Chung Giai Giai nhanh chóng chạy lại vào phòng, không tiếng động chỉ chỉ cửa sổ, ý bảo Tô Đào là người kia đang đứng bên dưới.
Tô Đào cắn môi, một lúc lâu sau mới đáp lại.
“Không cần đâu, cái gì em cũng không thiếu.”
Ninh Dã không đem lời cự tuyệt của cô gái nhỏ để ở trong lòng, hắn lại lần nữa mở miệng, trong thanh âm còn hàm chứa ý cười.
“Xuống dưới đi, đã vài ngày không gặp rồi, không nhớ anh sao?”
Ý cười của hắn càng sâu, thậm chí Tô Đào còn có thể thông qua thanh âm của hắn mà liên tưởng ra bộ dáng lười biếng kèm theo ý cười khi đang nói chuyện của hắn.
Một lát sau, hắn lại nói.
“Anh nhớ em.”
Tô Đào cảm thấy thanh âm của hắn như là tiếng chuông, từng chữ từng chữ một tiến vào trong lỗ tai cô. Nhưng hôm nay cô lại không hề đỏ mặt hay cảm thấy không được tự nhiên gì, cô chỉ có cảm giác nỗi khó chịu trong lòng càng lúc càng tăng.
Giây tiếp theo, cô không nói thêm gì nữa, trực tiếp ngắt điện thoại. Hơn nữa còn không có chút do dự nào mà bấm luôn vào nút tắt nguồn.
-
Dưới lầu, Ninh Dã đột nhiên nghe thấy tiếng ‘tút’ liền sửng sốt một chút.
Đưa điện thoại xuống nhìn, sau khi xác nhận là cuộc gọi đã bị cắt đứt, hắn lại bấm gọi cho Tô Đào lần nữa, kết quả là sau khi đưa tới bên tai lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
-
Chung Giai Giai và Tô Đào gần như thức cả đêm.
Chung Giai Giai sợ Tô Đào nghĩ luẩn quẩn trong lòng nên vẫn luôn lôi kéo cô bạn cùng mắng chửi người kia, sau lại cảm thấy không ổn nên lại tìm mấy bộ phim hài để xem, cô muốn dời sự chú ý của Tô Đào sang việc khác. Nhưng Tô Đào ngồi xem mấy bộ phim đó cả tối cũng không cười một chút nào.
Trời bên ngoài tờ mờ ửng sáng, Chung Giai Giai cảm thấy nếu cứ tiếp tục làm ổ trong phòng như thế này thì cả hai người bọn họ sẽ phát điên lên mất. Nghĩ một lát cô ấy liền đề nghị cùng xuống lầu đi ăn sáng.
Tiểu khu của Chung gia không tính là mới, ở bên trong một khu phố cũ, khu vực bên này hầu như đều là những hộ gia đình lớn tuổi, xung quanh cũng đều là những cửa hiệu lâu đời.
Sau khi Chung Giai Giai túm Tô Đào xuống lầu, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm.
“Bánh quẩy và bánh bao của Hứa gia đặc biệt ngon! Tớ một chút cũng hề không khoa trương đâu! Lát nữa cậu ăn nhiều một chút nha! Tớ đãi cậu!”
Tô Đào thấy cô bạn vẫn đang nỗ lực giúp mình giải tỏa cảm xúc nên miễn cưỡng cười với cô ấy một chút.
“Được, chút nữa tớ sẽ ăn nhiều một chút.”
Chung Giai Giai thấy Tô Đào lên tiếng, cảm xúc lo lắng trong lòng cũng thoáng buông xuống một ít.
Hai cô gái nhỏ dắt tay nhau đi ra bên ngoài tiểu khu, nhưng lại không nghĩ tới là vừa mới ra đến cửa đã nhìn thấy người đàn ông bị Chung Giai Giai mắng cả đêm kia.
Ninh Dã đang đứng dựa vào thân xe, lúc này trên tay hắn đang kẹp một điếu thuốc, trên thùng rác cách đó không xa cũng rải rác rơi xuống rất nhiều tàn thuốc.
Không biết có phải là do đứng ngoài lạnh đã lâu hay không mà khuôn mặt hắn so với ngày thường nhìn còn trắng hơn.
Dường như hắn không ngờ được là vào thời gian này lại có thể gặp được cô gái nhỏ nên đáy mắt hắn xẹt qua một tia ngoài ý muốn, một lát sau hắn nhấn tắt điếu thuốc rồi đi thẳng về phía Tô Đào.
Chung Giai Giai đang định tiến lên thay mặt cô bạn mình nói với hắn hai câu thì lại bị Tô Đào ngăn cản.
“Giai Giai…”
Tô Đào thấy hắn càng lúc càng tiến tới gần bèn quay sang nói với cô bạn.
“Cậu đến cửa hàng chờ tớ trước đi, lát nữa tớ sẽ đến đó sau.”
“Nhưng…”
“Không có gì, loại chuyện này tớ phải tự mình đối mặt, cậu không giúp được gì đâu.”
Chung Giai Giai nghĩ nghĩ xong cũng cảm thấy Tô Đào nói đúng, chần chờ trong chốc lát cô ấy vẫn là nghe theo lời của Tô Đào, rời đi trước. Chẳng qua trước khi rời đi, cô ấy hung hăng mà trừng mắt nhìn Ninh Dã một cái.
Tất cả lực chú ý của Ninh Dã đều đặt lên người bạn nhỏ nhà mình, căn bản không để ý đến ánh mắt của Chung Giai Giai nên cũng không nhận thấy có gì khác thường.
Lúc Ninh Dã đi đến trước mặt Tô Đào, hắn trực tiếp móc từ trong túi áo khoác ra một đôi bao tay da dê, vừa chuẩn bị đeo lên cho Tô Đào vừa nói.
“Sao đi ra ngoài mà lại không mang theo bao tay với nón hả?”
Tô Đào không cho hắn cơ hội, hai tay nhỏ giấu ra phía sau.
“Em không lạnh…”
Cô nâng mắt lên nhìn hắn rồi hỏi.
“Anh… anh có chuyện gì sao?”
Nếu là trước kia, tối hôm qua hắn ở dưới lầu gọi điện thoại cho cô, sáng nay lại xuất hiện ở chỗ này sớm như vậy, Tô Đào nhất định sẽ cho rằng hắn là ở chỗ này đợi cô cả một đêm. Nhưng hiện tại thì… cô không thể xác định được.
Ninh Dã đã nhận ra cô gái nhỏ có điểm không thích hợp, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, lại hỏi cô.
“Tối hôm qua di động của em hết pin sao?”
Tô Đào lắc đầu. “Không phải, là em tắt máy.”
Ninh Dã nghe cô gái nhỏ nói xong có chút sửng sốt, sau đó liền nhanh chóng phản ứng lại, cười với cô một cái. Hắn giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô rồi nói.
“Không ngờ nha, bạn nhỏ nhà chúng ta tính tình càng lúc càng lớn.”
“…”
“Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là ngày hôm qua anh đi ngang qua trung tâm thương mại, nhìn thấy mấy món đồ vật liền cảm thấy rất thích hợp với em nên đã mua cho em này.”
Thật ra Ninh Dã vốn định nói là hắn cố ý mua để dỗ cô, nhưng lại nhớ đến trước đó cô gái nhỏ này là bởi vì thẹn thùng nên mới trốn hắn tới bây giờ, hắn sợ nếu mình nói thêm hai câu nữa thì lại chọc cho cô trốn mất cho nên mới làm bộ làm tịch một phen.
Hắn vừa nói vừa lấy sợi dây chuyền trong túi áo ra đưa đến trước mặt Tô Đào.
“Đưa cái này cho em đeo lên trước, mấy món còn lại đều ở trong xe.”
Hắn vươn tay định đeo lên cổ cho cô gái nhỏ nhưng giây tiếp theo lại thấy Tô Đào bước lùi về phía sau một bước. Sau đó, hắn liền nghe được cô hỏi một câu không rõ ràng.
“Cái này… là giống với người khác sao?”
Ninh Dã căn bản không có suy nghĩ sâu xa gì, còn tưởng rằng ý Tô Đào hỏi là sợi dây chuyền này có phải là sản phẩm được làm riêng hay không, chỉ có một cái duy nhất.
“Cửa hàng trang sức kia không có dịch vụ định chế, nhưng nếu em không muốn dùng đồ cùng kiểu với người khác thì sau này khi mua đồ cho em anh sẽ chú ý hơn.”
Hắn nói xong, lại tiến về phía trước một bước định đeo dây chuyền cho Tô Đào nhưng cô lại lần nữa lui về phía sau, cách xa hắn hai bước, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tô Đào cứ nhìn hắn như vậy, gằn từng chữ một, nói:
“Bỏ đi. Đồ mà người khác cũng có, em không muốn.”
_
Chỉ là hiểu lầm một chút nên bé Đào không dỗi được lâu đâu, mọi người đừng có lo, mai là anh Dã dỗ được ngay thôi=))))))))))))))