Thật ra Tô Quốc Vĩ băn khoăn về chuyện này không phải mới ngày một ngày hai.
Ông mới chuyển công tác từ nước ngoài về nên giai đoạn này vô cùng bận rộn.
Tuy bận là vậy nhưng kể từ khi biết bên cạnh con gái nhà mình xuất hiện một đứa con trai không rõ lai lịch thì ngày nào ông cũng cứ suy nghĩ miên man, lo sợ Đào Đào nhà mình sẽ bị lừa.
Công việc vẫn cứ làm mãi không xong, ông cũng từng hỏi qua con gái vài lần nhưng lần nào con bé cũng chỉ trả lời mập mờ, không nói rõ cho ông biết người bạn kia là ai.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải giải quyết chuyện này thế nào, rốt cuộc hôm nay Ninh lão phu nhân đã ghé đến đây nên ông cũng có thể nói ra với bà ấy.
Còn về phía lão phu nhân, sau khi nghe Tô Quốc Vĩ nói xong thì trước tiên bà liền âm thầm đưa ra kết luận cái tên ‘tra nam’ trong câu chuyện kia không ai khác chính là thằng cháu Ninh Dã nhà bà.
Liếc Ninh Dã một cái, lão phu nhân ccó chút xấu hổ mà cười cười.
"Chuyện này… Tôi cũng không rõ lắm. Đào Đào thường xuyên bị người bạn đó kêu ra ngoài sao? Ngoại trừ việc ‘bán thảm’ với con bé thì cậu ta có còn làm chuyện gì khác nữa không?"
Tô Quốc Vĩ lắc đầu, một lát sau nghĩ nghĩ lại nói:
"Nhưng mà dạo gần đây Đào Đào không còn gọi điện với cậu ta nữa, có thể là cậu ta đã làm gì đó chọc cho Đào Đào giận rồi."
Một lúc lâu sau Ninh lão phu nhân mới lại lên tiếng:
"Chuyện này không phải là khá tốt sao? Có khả năng là Đào Đào phát hiện ra cậu ta là một tên tra nam nên con bé đã tự mình rời xa cậu ta ra rồi!"
Nói xong bà lại trừng mắt nhìn Ninh Dã một cái.
Tô Quốc Vĩ lại lắc đầu, ông nói:
"Nhưng mà nếu nhìn ở góc độ khác, nhất định là nam sinh kia có ảnh hưởng rất lớn đối với Đào Đào. Nếu không… con bé là một đứa nhỏ lễ phép lịch sự, không có khả năng sẽ hành động như vậy…”
Lão phu nhân không biết nên nói gì, thật ra bà cũng hiểu vì sao Tô Quốc Vĩ lại lo lắng như vậy. Nếu trong lòng bà không biết rõ tên tra nam kia là ai thì nhất định bà cũng sẽ lo lắng cho Đào Đào như ông ấy thôi.
Tô Đào thật sự quá ngoan nên người lớn bọn họ lúc nào cũng lo lắng không biết cô gái nhỏ nhà mình có bị người khác bắt nạt hay không.
Bà vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ phía thư phòng, Tô Quốc Vĩ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tô Đào ra tới, ông nhanh chóng xua xua tay, ý bảo lão phu nhân đừng nói thêm về chuyện này nữa.
-
Trưa hôm nay hai bà cháu nhà họ Ninh ở lại Tô gia ăn cơm.
Tô Quốc Vĩ đang chuẩn bị tự mình ra chợ mua nguyên liệu về nấu, trước khi đi ông còn hỏi Tô Đào về khẩu vị của từng người.
Tô Đào nói Ninh lão phu nhân thích ăn hải sản, còn Ninh Dã, cô nghĩ nghĩ rồi nói:
"Anh Ninh Dã chắc là thích ăn đồ ngọt…"
Tô Quốc Vĩ cảm thấy hơi bất ngờ.
"Vậy thì cậu ấy giống với anh họ của con rồi, lúc trước cha ở nước ngoài có ghé qua nhà bọn họ, anh họ con vóc người cao to 1m85 nhưng lại đặc biệt thích ăn kẹo que. Đồ ăn ngọt thì cha cũng biết làm vài món đấy nhưng mà không biết có hợp với khẩu vị của cậu ấy hay không…"
Tô Đào thấy bộ dáng của cha lo lắng khó xử như vậy nên không nhịn được mà cười cười, do dự một lát rồi quyết định nói:
"Con đi chợ cùng với cha nhé, con sẽ phụ trách phần chọn nguyên liệu còn phần nấu thì cha sẽ là người phụ trách.”
Tô Quốc Vĩ thấy như vậy cũng tốt, Tô Đào hiểu rõ khẩu vị của hai bà cháu nhà họ Ninh nên có con bé đi theo sẽ đỡ hơn là ông đi một mình rồi chọn mua loạn.
Hai cha con nói với lão phu nhân một câu rồi đi ra ngoài, ở Tô gia chỉ còn lại hai bà cháu.
Ninh lão phu nhân cũng không có gì sốt ruột, trước tiên bà chậm rì rì đi ra ngoài ban công lặng lẽ nhìn xuống dưới xác nhận xem Tô Quốc Vĩ và Tô Đào đã thật sự đi xa hay chưa rồi sau đó mới quay về trong phòng khách.
Thấy Ninh Dã còn đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, bà liền tức giận đánh cho hắn một phát.
"Sao lại thành ra thế này! Chỉ vì muốn theo đuổi con bé mà cháu lại đi ‘bán thảm’ như này sao! Giờ thì hay rồi, để xem sau này cháu giải thích với cha của con bé thế nào!”
"Chuyện này không phải là do cháu chủ động nói với Tô Đào." Ninh Dã cũng thấy bất đắc dĩ.
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Ninh Dã không có biện pháp nào khác nên đành phải kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho lão phu nhân nghe.
Sau khi nghe xong thì tức giận trong lòng lão phu nhân cũng nguôi đi một ít, nghĩ nghĩ một lát bà lại hỏi:
"Vậy phải giải thích với cha của Đào Đào như thế nào đây? Cứ lừa gạt như vậy không phải là chuyện tốt.”
Thật ra Ninh Dã cũng không biết phải làm sao, nhưng hắn biết hiện tại không phải là thời điểm tốt nhất để nói ra mọi chuyện. Tô Đào còn chưa đồng ý chuyển hắn lên làm chính thức, Tô Quốc Vĩ lại có ấn tượng không tốt với ‘tra nam bán thảm’ nên nếu bây giờ thừa nhận mọi chuyện, cô gái nhỏ còn chưa ôm được tới tay thì đã phải đối mặt với vấn đề khó xử mang tên ‘trưởng bối trong nhà’.
Ninh lão phu nhân cũng nghĩ đến chuyện này, sau bà lại cảm thấy tốc độ theo đuổi Tô Đào của Ninh Dã quá chậm.
"Cháu có làm được hay không vậy, lúc trước ông cháu theo đuổi bà còn chưa tới hai tháng thì đã được. Còn cháu thì sao chứ, gần nửa năm rồi mà vẫn chẳng ra làm sao cả!”
"Hẳn là sắp rồi." Ninh Dã ngồi dựa vào sô pha, miễn cưỡng cười đáp lại
-
Hôm nay Tô Quốc Vĩ nấu không ít món, những nguyên liệu mà Tô Đào chọn đều là sở trưởng của ông ấy.
Biết Ninh lão phu nhân thích ăn hải sản nên ông ấy làm hai món với nguyên liệu là tôm càng xanh và cua cho bà ấy. Còn Ninh Dã…
Tô Quốc Vĩ lấy thân phận vừa là trưởng bối vừa là chủ nhà chiêu đãi khách, ông cười vô cùng ôn hòa rồi đẩy đĩa sườn heo xào chua ngọt về phía hắn.
"Nghe Đào Đào nói cháu thích ăn đồ ngọt? Vậy mau nếm thử món này này đi, đây là món sở trưởng của chú đó."
Ninh Dã: "..."
Ninh lão phu nhân ngồi bên cạnh cố ý nén cười, sau đó còn chủ động gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của hắn.
"Là chú Tô chuẩn bị riêng cho cháu đó, nhân lúc còn nóng thì nhanh ăn đi!"
Ninh Dã: "..."
Tô Đào cảm thấy không khí trên bàn cơm lúc này có chút gì đó kỳ lạ nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều.
Một bữa cơm kết thúc, hai vị trưởng bối vừa ăn vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ, cô gái nhỏ cũng ngẫu nhiên góp vào vài câu rồi cười cười. Chỉ có mỗi Ninh Dã là khác, sắc mặt hắn không
thể nói là khó coi, cũng không thể nói là tốt được. Nhưng hắn thay đổi sắc mặt cũng rất nhanh, không để cho Tô Quốc Vĩ nhìn ra được điểm nào khác thường.
Sau khi ăn xong, lão phu nhân cũng không vội trở về mà lại lôi kéo Tô Quốc Vĩ hàn huyên một lát.
Sau đó không biết như thế nào mà đề tài nói chuyện của hai người bọn họ sau đó lại dời đến bộ phim điện ảnh mới nhất, Tô Quốc Vĩ nói biên kịch của bộ phim kia từng đến chỗ công tác của ông ấy để lấy tài liệu cần thiết cho bộ phim.
Ninh lão phu nhân đối với mấy chuyện này không cảm thấy hứng thú lắm nhưng vừa nghe đến đây liền nói.
"Vậy chúng ta ra rạp xem phim đi, vừa lúc hôm nay mọi người đều rảnh rỗi, để tôi gọi tài xế đến chở cả nhà chúng ta ra rạp!"
Tính của lão phu nhân từ trước đến nay chính là kiểu một khi đã quyết định chuyện gì đó thì phải làm ngay lập tức. Tô Quốc Vĩ hôm nay cũng vừa vặn rảnh rỗi nên liền gật đầu đồng ý.
Lúc ra cửa, hai vị trưởng bối đi ở phía trước, Ninh Dã và Tô Đào đi theo phía sau.
Thừa dịp hai người phía trước người không chú ý đến, Ninh Dã len lén nói với Tô Đào:
"Bạn nhỏ à em phải chịu trách nhiệm với anh nha, anh là bởi vì em mà đã biến thành ‘tra nam’ trong miệng mọi người rồi."
Tô Đào không hiểu ý hắn là gì nên chỉ ngước mắt lên mơ hồ nhìn hắn, không trả lời lại.
-
Tài xế chở bọn họ đến rạp chiếu phim ở gần Tô gia, chỗ này có chút cũ, không thể so với rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố nhưng bọn họ cũng không kén chọn.
Sau khi vào rạp, hai vị trưởng bối đi đến khu vực ngồi chờ còn Ninh Dã dẫn theo Tô Đào đi mua vé, bắp và nước.
Trước chỗ mua vé có đặt một màn hình led, trên đó đang chiếu teaser của các bộ phim đang được công chiếu tại rạp.
Tô Đào đã tìm được bộ phim mà hai vị trưởng bối muốn xem, sau khi nói với nhân viên chọn phim và chỗ ngồi xong thì lại vô tình nhìn thấy trên màn hình hiện lên tên diễn viên chính của bộ phim mà cô vừa chọn.
‘Trịnh Điềm’
Ninh Dã tùy ý nhìn một chút, căn bản không nhớ nổi Trịnh Điềm là ai, còn quay qua hỏi cô gái nhỏ:
"Sao vậy? Em thích diễn viên chính này sao? Nếu thích thì anh tìm người lấy chữ ký giúp em nhé, nhà của Dương Phàm có người mở công ty giải trí đấy.”
"..."
Tô Đào nhìn Ninh Dã một chút, cuối cùng vẫn là chịu đựng cái gì cũng không nói ra.
Nhưng sau đó Ninh Dã cũng đã hiểu ra được biểu tình lúc đó của cô gái nhỏ là có ý tứ gì vì lúc bọn họ cầm vé xem phim và bắp rang đi đến khu vực ngồi chờ thì hắn đã nghe thấy Tô Quốc Vĩ nói.
"Cái cô Trịnh Điềm này tôi có biết đấy, bạn thân của Tô Đào cực kỳ thích người này. Hơn nữa hình như lúc trước cô này còn từng có tai tiếng với ai đó nữa… Đúng rồi, hình như cũng là họ Ninh!"
Ninh Dã: "..."
Lúc vào đến trong rạp, sau khi tìm được vị trí, ổn định chỗ ngồi xong thì Ninh Dã liền lấy điện thoại ra nhắn tin Wechat cho Tô Đào.
【 WeChat 】 Ninh Dã: Nếu có cơ hội thì em hãy nói cho chú biết về mấy chuyện tai tiếng trước kia đi. Ảnh chụp lén và video anh vẫn còn giữ lại đây, để anh gửi qua cho em.
Tô Đào rũ mắt nhìn tin nhắn, sau đó gõ gõ vài chữ trả lời lại.
【 WeChat 】 Tô Đào: Không cần đâu, tự nhiên làm vậy thì kỳ lắm.
【 WeChat 】 Ninh Dã:?. Em cảm thấy anh vẫn còn là thực tập sinh nên mới không thèm báo cáo lại bối cảnh tư liệu của anh cho cấp trên biết đúng không?
【 WeChat 】 Tô Đào: …
Tô Đào quyết định không nhắn nữa, thoát khỏi Wechat rồi cất luôn điện thoại vào túi, cũng không nhìn đến người đang ngồi bên cạnh.
Phim bắt đầu chiếu, lão phu nhân và Tô Quốc Vĩ nhanh chóng tập trung vào bộ phim nhưng Ninh Dã lại không tập trung được thấy cô gái nhỏ không thèm để ý đến mình nữa nên thỉnh thoảng lại đưa bắp rang sang cho cô ăn để chứng tỏ sự tồn tại của bản thân.
Sau đó Tô Đào thật sự chịu không nổi nữa nên vừa chỉ tay lên màn hình vừa nhỏ giọng nói với hắn:
"Em không muốn ăn nữa, chúng ta tập trung vào xem phim đi!"
Ninh Dã không còn biện pháp nào khác nên đành ngoan ngoãn ngồi im lại.
Sau khi bộ phim tiến vào giai đoạn cao trào thứ nhất, nữ chính phải rời khỏi nhà để tiến vào hang ổ ngầm lấy tin, đêm trước khi đi vừa đúng là sinh nhật của cô ấy nên người bạn trai đã tặng quà sinh nhật cho cô ấy rồi hai người còn cùng nhau thổi nến ăn bánh kem.
Ninh Dã cảm thấy có chút nhàm chán, thuận miệng nói:
"Quà sinh nhật mà người kia tặng không bằng thứ mà anh đã tặng cho em.”
Thật ra hắn nói không hề lớn nhưng trùng hợp là lúc này Tô Đào cũng đang nghĩ đến những chuyện xảy ra vào sinh nhật vừa rồi của mình. Vốn dĩ là đang thầm nghĩ nhưng lúc này lại nghe thấy Ninh Dã lên tiếng nên trong phút chốc phản ứng của cô chính là đỏ mặt rồi vươn tay che miệng hắn lại.
Tay nhỏ mềm mại mang theo ấm áp đè lại trên miệng hắn, ngay phía dưới chóp mũi. Cũng không biết là cô gái nhỏ dùng loại kem dưỡng da tay nào mà mùi hương thoang thoảng mang theo chút ngọt, đặc biệt dễ ngửi.
Ninh Dã nhận thấy được Tô Đào đang mất tự nhiên, trong nháy mắt cũng đại khái đoán ra được cô đang suy nghĩ đến chuyện gì nên hắn cũng không vội, trong bóng tối nhìn cô cười cười.
Nhiệt độ trên hai má Tô Đào càng lúc càng cao, sau đó cô chậm rì rì thu hồi tay lại, buồn bực lên tiếng:
"Mọi người đều đang xem phim, anh nói chuyện nhỏ tiếng một chút."
Hắn hơi nhướng nhướng mày, một lát sau liền nghiêng thân mình về phía cô gái nhỏ.
Khuôn mặt tuấn tú tiến sát đến bên tai cô, một lần nữa lên tiếng.
"Nhỏ như vậy là được rồi chứ?"