Lúc Tô Đào quay lên nhà thì thấy Tô Quốc Vĩ đang ngồi trước TV xem chương trình xuân vãn phát lại.
Thật ra lúc này Tô Quốc Vĩ không có tâm tư để xem gì cả, trong đầu ông ấy đều là lời nói vừa nãy của ông lão hàng xóm. Cầm điều khiển trong tay bấm tới bấm lui một lúc, cuối cùng không có kiên nhẫn nữa nên cứ để ngưng ở đài này, trùng hợp lúc này đài đang phát lại xuân vãn.
Thấy con gái trở về, ông liền nhanh chóng đứng lên hỏi:
“Tiễn anh Ninh Dã đi rồi sao?”
Tô Đào đang cúi đầu đổi giày nên không nhìn thấy biểu hiện khác thường của cha, lên tiếng đáp lại:
“Vâng, đi rồi ạ.”
Sau khi đổi dép đi trong nhà xong, cô vừa đi về hướng phòng mình vừa nói:
“Cha, con vào phòng thu dọn một chút, sáng nay chăn trên giường vẫn còn chưa gấp gọn…”
“Ừ…”
Tô Quốc Vĩ đứng ở chỗ đó ậm ừ hai tiếng, cuối cùng vẫn là không nói thêm gì nữa, gật đầu bảo con gái cứ vào phòng trước đi.
-
Trước đây mỗi lần rời giường Tô Đào đều sẽ gấp gọn chăn mền, dọn dẹp phòng sạch sẽ rồi mới đi ra ngoài nhưng tình huống hôm nay lại quá đặc biệt, cô căn bản không có tâm tư cũng như thời gian để làm mấy chuyện đó.
Lúc gần làm xong mọi việc thì bỗng nhiên nghe được tiếng cha gõ cửa phòng cô.
+
“Đào Đào, ra ăn trái cây này. Cha đã chuẩn bị rất nhiều cherry và dâu tây cho con.”
Tô Đào chỉnh lại gối trên đầu giường ngay ngắn rồi mềm mại đáp lại một tiếng:
“Vâng, con ra liền đây.”
Lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài thì điện thoại lại vang lên một tiếng, là Ninh Dã gửi tin nhắn Wechat đến.
【 WeChat 】 Ninh Dã: Quên mất một việc.
【 WeChat 】 Ninh Dã: Khẩu lệnh bao lì xì: Hãy nhập ‘Chúc anh Ninh Dã năm mới vui vẻ’ để nhận bao lì xì.
Tô Đào chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nhắn câu kia qua.
【 WeChat 】 Tô Đào: Chúc anh Ninh Dã năm mới vui vẻ.
Vài giây sau, Ninh Dã ở đầu bên kia đã gửi đến một bao lì xì.
【 WeChat 】 Ninh Dã: Khẩu lệnh bao lì xì: Hãy nhập ‘Anh Ninh Dã là tốt nhất’ để nhận bao lì xì.
【 WeChat 】 Tô Đào: …
Tô Đào lại do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng gõ gõ bàn phím nhắn qua.
【 WeChat 】 Tô Đào: Anh Ninh Dã là tốt nhất.
Cô gái nhỏ nhắn xong liền không chờ bên kia nhắn lại mà đã bấm tắt điện thoại, mở cửa phòng đi ra ngoài phòng khách.
Tô Quốc Vĩ đã rửa sạch rất nhiều trái cây, ngoài hai loại cherry và dâu tây mà Tô Đào thích nhất thì ông ấy còn cắt sẵn táo và lê thành từng miếng vừa ăn rồi đặt trong đĩa đựng trái cây.
Tô Đào đi rửa sạch tay trước rồi mới đi đến sô pha ngồi xuống. Tô Quốc Vĩ trực tiếp đẩy đĩa trái cây về phía con gái.
“Nhanh ăn đi, đều là mấy loại mà con thích.”
“Cảm ơn cha ạ.” Tô Đào cười với ông một cái.
Tô Quốc Vĩ nhìn thấy con gái như vậy trong lòng liền mềm, một đống câu hỏi nghẹn trong bụng cũng không biết nên mở miệng hỏi ra như thế nào.
Vừa vặn lúc này điện thoại của cô gái nhỏ đặt trên bàn trà vang lên một tiếng, cô cầm lên xem, Tô Quốc Vĩ cũng thuận thế liếc mắt nhìn một cái.
Thấy trên màn hình hiện lên ba chữ ‘anh Ninh Dã’ thì tâm của Tô Quốc Vĩ lại thêm trầm xuống.
Người đàn ông ở đầu bên kia lại gửi đến một khẩu lệnh bao lì xì, lần này yêu cầu còn quá đáng hơn trước.
【 WeChat 】 Ninh Dã: Khẩu lệnh bao lì xì: Hãy nhập ‘Em thích anh Ninh Dã nhất thế giới’ để nhận bao lì xì.
Tô Đào đọc tin nhắn xong thì độ ấm hai bên má liền tăng lên, theo bản năng nhỏ giọng nói thầm một tiếng: “Không biết xấu hổ.”
Con gái nói quá nhỏ nên xác thật là Tô Quốc Vĩ không nghe rõ được gì. Ông cũng không thể lại không biết xấu hổ tiếp tục nhìn lén điện thoại của con gái nên chỉ có thể lên tiếng hỏi:
“Đào Đào à con vừa mới nói gì vậy? Cha không nghe rõ lắm.”
Tô Đào bấm tắt điện thoại, cũng không ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng đáp lại:
“Không có việc gì đâu ạ!”
Tô Quốc Vĩ vẫn không thay đổi sắc mặt mà quan sát phản ứng của con gái, trong chốc lát thấy con gái cũng không có ý định lên tiếng nữa nên ông lại hỏi:
“Cha vẫn luôn chưa có thời gian cẩn thận hỏi qua con, một năm qua con ở bên Ninh gia như thế nào? Có vui vẻ không?
Điện thoại trong tay cô gái nhỏ lại kêu lên một tiếng, cô có chút phân tâm mà đáp lại câu hỏi của cha:
“Vui vẻ ạ, bà đối với con tốt lắm.”
Cô vừa nói vừa lặng lẽ đưa mắt nhìn màn hình một cái, lại là tin nhắn Wechat của người đàn ông kia gửi đến.
【 WeChat 】 Ninh Dã: Nhanh nhận bao lì xì đi, sáng nay em không nghe thấy cha nói gì sao? Người lớn đã đưa bao lì xì thì không được từ chối, như vậy là không may mắn đâu.
Tô Đào: “...”
Cô không nghĩ sẽ phản ứng lại hắn nên cầm lấy một trái dâu trong đĩa lên cắn một miếng.
Ninh Dã ở đầu bên kia đợi một lúc vẫn không thấy cô gái nhỏ nhắn lại nên lại nhắn thêm một tin.
【 WeChat 】 Ninh Dã: Nếu còn không nhận là anh sẽ gọi điện mách với chú đó.
【 WeChat 】 Tô Đào: …
【 WeChat 】 Tô Đào: Em thích anh Ninh Dã nhất thế giới.
Ninh Dã đã thực hiện được ý đồ của mình nên liền nhắn lại mấy chữ.
【 WeChat 】 Ninh Dã: Ngoan lắm, anh cũng thích em nhất thế giới.
3
Cô gái nhỏ có thể tưởng tượng được biểu tình của người đàn ông ở đầu bên kia lúc nói những lời này trông như thế nào, mặt lại bắt đầu nóng lên, cô để điện thoại sang một bên, không tiếp tục nhắn với hắn nữa.
Tô Quốc Vĩ chỉ biết là con gái bảo bối nhà mình đang nhắn tin với Ninh Dã nhưng lại không biết được rốt cuộc hai đứa đang nhắn gì.
Trong lòng vẫn đang có chút lưỡng lự, dựa theo những gì mà ông quan sát được trong mấy ngày nay thì tuy rằng hai đứa nhỏ
rất thân thiết với nhau nhưng cũng sẽ không đến mức bị hiểu lầm thành một đôi trai gái.
Rốt cuộc là có nên tin tưởng vào lời nói của ông lão hàng xóm kia hay không đây…
Tô Quốc Vĩ lại chần chờ một hồi lâu, cuối cùng quyết định là cứ quan sát thêm mấy ngày nữa rồi tính tiếp.
- ????????????????????????????: GauStore
Mùng ba, Tô Quốc Vĩ vừa mới ra khỏi cửa đi làm thì Ninh Dã đã gọi điện đến bảo Tô Đào xuống lầu.
Cô không ngờ tới hắn sẽ đến sớm như vậy, lúc nhận được điện thoại còn sửng sốt một chút sau đó lại chạy ra ban công nhìn xuống phía dưới.
Ninh Dã thật sự đang đứng dưới lầu, hắn ngẩng đầu vẫy tay với cô, phía sau lưng hắn là một chiếc xe thể thao màu đỏ.
“Đừng nhìn anh nữa, mau chuẩn bị một chút rồi xuống đây đi.”
Tô Đào cũng không trì hoãn thời gian thêm nữa, hôm nay cô dậy sớm đã rửa mặt xong xuôi, bây giờ chỉ đơn giản thay một bộ quần áo rồi liền chạy xuống lầu.
Ninh Dã nhìn thoáng qua cô gái nhỏ một cái, vốn dĩ thân thể rất mảnh khảnh nhưng lúc này lại bị cô bao bọc thành một cục tròn tròn trông giống như một cây kẹo bông gòn.
Hắn tự nhiên nắm lấy tay nhỏ của cô rồi hỏi:
“Lạnh không em?”
“Không ạ” Tô Đào ngoan ngoãn lắc đầu.
Ninh Dã đưa tay mở cửa xe giúp cô, cô còn tưởng người ngồi ở ghế lái phía trước là tài xế mà cô vẫn thường thấy nhưng không ngờ vừa ngồi vào thì thấy người đang ngồi ở ghế lái không ai khác chính là Dương Phàm.
“Tiểu Tô Đào năm mới vui vẻ nha!”
“Anh Dương Phàm năm mới vui vẻ ạ.” Tô Đào thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép chào hỏi lại.
Ninh Dã lên xe từ phía bên kia, thấy cô gái nhỏ còn đang chào hỏi với người ngồi ở phía trước nên lười nhác mở miệng nói:
“Không cần phải chào hỏi với tài xế đâu.”
Vẻ mặt Tô Đào mê mang nghi hoặc mà nhìn hắn.
“...”
Dương Phàm không nhịn được nữa nên bắt đầu kể cho cô gái nhỏ nghe xem tên “cún” họ Ninh kia xấu xa như thế nào:
“Tiểu Tô Đào à, em không biết là anh Ninh Dã nhà em có bao nhiêu “cẩu” đâu. Cậu ta cá cược thắng liền không buông tha cho anh, Tết nhất rồi mà một hai phải lôi anh đến đảm nhận vị trí tài xế riêng của cậu ta!”
Dương Phàm vẫn tiếp tục nói, càng nói càng tức giận:
“Anh vốn định là sẽ đi theo Bắc Đông nhà anh ra nước ngoài chơi nhưng vì cậu ta mà kế hoạch hỏng hết cả rồi! Sáng nay anh còn thấy Bắc Đông đăng ảnh mặc áo tắm hai mảnh lên khoe nữa, cũng không biết là ở nước ngoài cô ấy có gặp phải tên dã nam nhân nào khác hay không…”
Vốn dĩ chuyến đi nước ngoài lần này Bắc Đông không quá muốn dẫn hắn đi theo, hắn phải vất vả lắm mới nài nỉ được cho đi cùng nhưng cuối cùng lại bị tên “cún” kia làm cho vỡ kế hoạch, như vậy sao có thể không tức giận được chứ!
Ninh Dã nghe xong lại lười biếng mở miệng đáp lai:
“Vị kia nhà cậu căn bản không có ý định dẫn cậu đi theo, đến tận bây giờ mà cậu vẫn còn chưa nhìn ra được hay sao? Tớ thắng cược cũng coi như là cấp cho cậu một cái bậc thang để bước xuống đấy.”
“Ai cần dùng cái bậc thang đó của cậu chứ!” Dương Phàm tức giận đáp lại.
Tô Đào nhịn không được muốn cười, ngồi sát lại bên cạnh Ninh Dã, nhỏ giọng hỏi:
“Các anh lại đánh cược chuyện gì vậy?”
Hắn nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, không chút để ý mà đáp lại:
“Không có gì, là do cậu ta tùy tiện đùa giỡn thôi, đáng đời.”
Nói xong hắn lại đạp nhẹ lên chỗ lưng ghế lái rồi nói:
“Nhanh lái xe đi.”
Dương Phàm: “...”
Mẹ nó, thật đúng là coi hắn như tài xế???
Sau khi xe thể thao chạy trên đường không được bao lâu thì Tô Đào cảm thấy bả vai mình bỗng nhiên trầm xuống.
Là Ninh Dã đang tựa đầu vào vai cô. Có chút ngượng ngùng, sợ bị Dương Phàm ngồi ở ghế lái phía trước phát hiện nên cô theo bản năng mà động đậy một chút, ý là muốn bảo hắn ngồi lại đàng hoàng.
Nhưng người đàn ông không những không nhúc nhích mà đầu còn đè nặng lên bả vai cô hơn. Tay hắn vẫn còn nắm chặt lấy tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhéo một chút, hai mắt hơi khép lại, bộ dáng trông rất hưởng thụ.
“Đừng nhúc nhích, anh say xe, để anh dựa vào một lát đi.”
2
Dương Phàm: "…”
Thật con mẹ nó say xe!
Dương Phàm lại chịu không nổi nữa, thừa dịp đang dừng đèn đỏ nên quay ra sau nhìn Tô Đào rồi hỏi:
“Không phải chứ tiểu Tô Đào à, cậu ta chính là dựa vào cái tinh thần không biết xấu hổ này mà theo đuổi được em sao?”
Tô Đào còn chưa kịp nói gì thì vị đại gia đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh đã chậm rì rì lên tiếng.
“Nếu không thì sao chứ?”
Dương Phàm: “…”