Đào Đào Ô Long

Đừng sợ, có anh ở đây


trước sau

Tô Quốc Vĩ nổi giận đùng đùng đi phía trước, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn xem hai người bọn họ có đuổi theo kịp hay không.

Vừa nãy cha đột nhiên lớn tiếng như vậy nên Tô Đào còn chưa kịp phản ứng lại, mãi đến khi đi gần đến trước cửa nhà cô mới lo lắng mà túm chặt lấy ống tay áo của Ninh Dã.

Ánh đèn ở hành lang không sáng lắm, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ lưỡng lự và lo lắng.

So với Tô Đào thì Ninh Dã bình tĩnh hơn, hắn nắm lấy tay cô nhéo nhéo hai cái như là để trấn an, khuôn mặt tuấn tú đưa sát lại gần, thấp giọng nói:

"Đừng sợ, có anh ở đây."

Tô Quốc Vĩ đi ở phía trước bất ngờ xoay người lại thì vừa vặn bắt gặp được cảnh này, cơn giận trong lòng ông lại bừng lên, chỉ tay vào Ninh Dã lớn tiếng quát:

"Cậu buông tay ra ngay cho tôi!"

Tô Quốc Vĩ thật sự là tức sắp chết rồi. Trước kia sao ông lại không phát hiện ra tên này có điểm khác thường chứ? Ông lại còn cảm thấy hắn là một tiểu bối lễ phép lịch sự, sau khi về nước còn chủ động tiếp cận hắn, cùng hắn chơi cờ, cùng hắn uống rượu. Hiện tại nghĩ lại liền thấy cực kỳ hối hận!

Sau khi ba người cùng nhau vào nhà, sắc mặt Tô Quốc Vĩ vô cùng không tốt. Ông tự rót cho mình một ly trà, uống cạn để áp chế cơn giận trong người. Sau đó vừa ngước mắt lên lại nhìn thấy con gái nhà mình vẫn còn ngây ngốc đứng bên cạnh Ninh Dã nên cơn giận lại muốn bùng lên lần nữa.

Nhưng ông không thể hung dữ với con gái bảo bối nhà mình được nên đành nhẫn nhịn, cố gắng nhẹ giọng nói chuyện với con gái như bình thường:

"Đào Đào, con qua bên này ngồi với cha."

Sau khi nói với con gái xong ông lập tức thay đổi sắc mặt, vô cùng không kiên nhẫn mà chỉ vào sô pha đối diện, nói với Ninh Dã:

"Cậu ngồi chỗ đó."

Lúc này Tô Đào không dám làm gì khác, cô sợ một hành động vô tình nào đó của bản thân mình sẽ khiến cho ấn tượng của cha đối với Ninh Dã càng thêm không tốt nên đành ngoan ngoãn nghe lời đi qua ngồi bên cạnh cha.

Sau khi thấy Ninh Dã cũng đã ngồi vào chỗ, Tô Quốc Vĩ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, ông hỏi:

"Ở bên nhau được bao lâu rồi?"

Vấn đề này rõ ràng là hỏi Ninh Dã nhưng Tô Đào ngồi cạnh ông có chút nóng nảy, lập tức mở miệng đáp lời trước:

“Là vào đêm Trừ tịch ạ"

Trong nháy mắt cô lại nhớ đến cảnh tượng ở sân bay hôm đó, nhớ đến chính mình chủ động nói ra việc ‘chuyển lên chính thức’ nên lại nhỏ giọng bổ sung thêm:

"Là do con tự chủ động..."

Tô Quốc Vĩ vô cùng tức giận, có đánh chết ông cũng không tin những gì Tô Đào nói là sự thật.

Cũng may Ninh Dã ngồi ở phía đối diện sau khi nghe cô gái nhỏ nói xong liền nghiêm túc lên tiếng phủ nhận:

"Không phải ạ. Chú Tô, là cháu chủ động theo đuổi Đào Đào. Em ấy đã từng từ chối cháu nhiều lần nhưng do cháu vẫn cứ luôn xin em ấy cho cháu thêm cơ hội tiếp tục theo đuổi."

Thấy thái độ của Ninh Dã như vậy nên trong lòng Tô Quốc Vĩ cũng cảm thấy thông thuận hơn một chút nhưng ánh mắt ông nhìn hắn vẫn không tốt như cũ, ông hỏi:

"Nói vậy có nghĩa là con gái tôi đã từ chối cậu nhưng cậu vẫn luôn mặt dày quấn lấy con bé, sau đó liền chậm rãi dụ được con bé đồng ý hẹn hò với cậu?"

Tô Quốc Vĩ vì tức giận nên mới nói ra những lời như vậy, Tô Đào ngồi bên cạnh có chút nghe không vào. Cô nhìn Ninh Dã một cái, sau đó lại chạm chạm vào cánh tay của Tô Quốc Vĩ, nói:

"Cha… đừng nói như vậy mà."

"Cái gì mà đừng nói như vậy! Đây không phải là do chính miệng cậu ta tự thừa nhận sao?"

Tô Quốc Vĩ thấy con gái mình bao che cho Ninh Dã như vậy nên trong lòng lại càng thêm giận.

Bây giờ nghĩ lại, lúc trước Tô Đào bảo là muốn bổ sung tuổi thơ cho một người bạn, đối tượng hẳn là cái tên đang ngồi trước mặt này?

Sao ông lại có thể hồ đồ như vậy chứ! Con bé đã từng hỏi ông về chuyện trong nhà của Ninh Dã, sao trước đó ông lại không liên tưởng đến chuyện này! Sau đó ông lại cho rằng Đào Đào gặp phải tra nam nên còn cố ý lặng lẽ nói ra cho hắn nghe, muốn hắn lưu ý giúp ông một chút. Nghĩ lại mới thấy mình thật đúng là đồ ngốc!

Lúc này Tô Quốc Vĩ liền muốn đem toàn bộ liên tưởng của mình hỏi ra hết xem Ninh Dã sẽ trả lời như thế nào nhưng mà nghĩ lại thì vừa nãy ông còn chưa hỏi gì quá đáng mà Tô Đào đã vội vàng bảo vệ hắn như vậy, nếu bây giờ lại tiếp tục hỏi thì chắc chắn là con bé sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Hiện tại không phải là thời gian tốt nhất để tra khảo Ninh Dã. Sau khi ý thức được vấn đề này, cảm xúc của ông đã ổn định hơn không ít, thái độ cũng không còn nóng nảy như vừa nãy nữa.

"Được rồi, tình huống lúc này tôi cũng đã hiểu, bây giờ thời gian cũng đã trễ rồi, cậu về trước đi."

Tô Đào nhìn ra bên ngoài, sắc trời vẫn còn chưa tối...

So với cô gái nhỏ thì Ninh Dã hiểu rõ tình huống lúc này hơn, hắn biết trong lòng Tô Quốc Vĩ nhất định là có vô số vấn đề muốn hỏi nhưng chẳng qua là ngại có Tô Đào ở đây nên ông ấy mới không nói ra.

Hiểu được ý tứ đó của ông ấy nên hắn cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đứng dậy, nói:

"Vâng, vậy hôm nay cháu xin phép về trước, hôm khác cháu lại đến nói chuyện với chú sau."

Vẻ mặt Tô Quốc Vĩ không kiên nhẫn, ông không nhìn hắn, vẫy vẫy tay ý bảo hãy nhanh chóng rời đi.

Tô Đào thấy Ninh Dã phải đi nên muốn đứng lên đi ra tiễn. Nhưng chân còn chưa kịp bước thì Tô Quốc Vĩ ở bên cạnh đã lên tiếng:

"Đào Đào, con đi đâu thế?"

"... Con đi tiễn anh Ninh Dã."

Tô Quốc Vĩ thật sự nhịn không được nữa, lại một lần nữa hóa thân thành người cha già hung dữ:

"Cậu ta không phải không có chân, tiễn cái gì mà tiễn!"

Tô Đào: "..."

-

Ninh Dã rời đi một mình, cô gái nhỏ không có cơ hội xuống lầu cùng hắn.

Sau khi hắn ra khỏi cửa, Tô Quốc Vĩ liền hỏi con gái:

"Đào Đào này, con nói chuyện cùng cha một chút, sao bỗng nhiên con lại ở bên cạnh cậu ta vậy?”

Tuy là Tô Quốc Vĩ từng có dự định cho con gái nhà mình đính hôn với Ninh Dã nhưng tại thời điểm đó, đó chính là phương án cuối cùng. Ông công tác ở nước ngoài, bên đó trong ngoài bạo loạn không ngừng, ông thực sự sợ rằng nếu bản thân mình sơ ý một chút thì sẽ bỏ mạng ở nơi đất khách quê người nên khi đó mới nghĩ đến việc tìm cho con gái mình một nơi để dựa vào.

Nhưng hiện tại không giống với lúc trước nữa, ông đã về nước, có ông ở bên cạnh thì Tô Đào không cần phải quá gấp gáp tìm người phó thác nửa đời sau. Chính vì vậy nên ông cũng có yêu cầu cao hơn với đối tượng tương lai của con
gái. Ông thừa nhận bản thân mình ích kỷ, nhưng đối với những chuyện liên quan đến con gái bảo bối nhà mình thì không thể nào không ích kỷ được.

Nghĩ vậy, ông lại nhịn không được mà xụ mặt.

"Có phải là do cậu ta quấn lấy dây dưa với con quá lợi hại nên con không còn biện pháp nào khác ngoài việc đồng ý qua lại với cậu ta hay không? Nếu là bởi vì cậu ta theo đuổi con quá lâu, con không tiện nói ra lời từ chối thì cứ nói với cha, cha sẽ chuyển lời cho cậu ta giúp con. Còn nếu cậu ta còn nói thêm gì nữa thì cha sẽ đi tìm Ninh lão phu nhân để nói chuyện.”

Tô Quốc Vĩ cảm thấy rằng Ninh lão phu nhân hẳn là sẽ hiểu chuyện, hơn nữa bà ấy cũng rất thương Tô Đào nên nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ chuyện này.

Tô Đào có chút bất đắc dĩ, trước kia cô chỉ biết đối với những chuyện của cô thì cha sẽ vô cùng nghiêm túc nhưng lại không nghĩ sẽ đến mức như ngày hôm nay.

"Không phải đâu ạ. Lúc trước đúng là anh Ninh Dã có theo đuổi con, nhưng vừa nãy con cũng không hề nói dối, quyết định ở bên nhau là do chính con chủ động nói ra."

Cô gái nhỏ ngượng ngùng khi nói đến chuyện mình chủ động với Ninh Dã lúc ở sân bay, do dự một chút lại nói:

"Dù sao thì con cũng không bị bức bách, cũng không bị lừa, quan hệ giữa con và anh ấy là mối quan hệ đúng mực."

… Nếu cậu ta có chừng mực thì sẽ không lén lút hẹn hò với con mà không dám đến gặp người cha già này nói ra sự thật!

Tô Quốc Vĩ cảm thấy trái tim của mình dường như là vỡ nát rồi. Càng nhìn con gái bảo bối nhà mình càng cảm thấy như là cây cải thìa mình nâng niu chăm sóc bấy lâu nay nhưng do sơ hở một chút nên liền bị một con heo ăn mất.

Ông nghĩ hiện tại dù mình có nói gì đi chăng nữa thì hẳn là con bé cũng sẽ không nghe vào được nên quyết định không nói chuyện này nữa.

"Được rồi, chuyện này về sau chúng ta lại nói tiếp, hai ngày tiếp theo con cứ ở nhà đi. À, con còn nhớ rõ nhà chú họ của con không? Chính là gia đình chú ở nước X đấy.”

Tô Đào không biết vì sao Tô Quốc Vĩ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này nhưng cô vẫn gật đầu đáp có.

Không phải là do trí nhớ của Tô Đào tốt mà là do nhà chú ấy có một người con trai, tiếng Anh của anh ấy cực kỳ tốt. Khi còn nhỏ lúc đến nhà cô chơi anh ấy còn giúp cô học bổ túc nữa nên cô mới đặc biệt nhớ rõ.

"Năm nay bọn họ sẽ về nước ăn Tết, vốn là không nghĩ sẽ đến Bắc Thành nhưng đoạn thời gian trước khi cha ở nước X chính là nhờ gia đình nhà bọn họ chiếu cố. Vì vậy nên sau khi nghe tin bọn họ sẽ về nước, cha liền nhanh chóng liên hệ với bọn họ, muốn cả nhà đến đây tề tụ hai ngày. Nhưng gần đây ban ngày cha đều phải đi làm nên khi bọn họ đến đây đành nhờ vào con vậy.”

Tô Đào không từ chối, ngoan ngoãn đáp ứng.

-

Sau khi trở về phòng, Tô Đào liền lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Ninh Dã

【WeChat】Tô Đào: Anh đã về đến nhà chưa?

Hai ba giây sau, người đàn ông ở đầu bên kia trực tiếp gọi điện đến.

Tô Đào lập tức bấm nghe máy, dường như sợ Tô Quốc Vĩ ở phòng khách sẽ nghe được nên cô nói rất nhỏ.

“Alo.”

"Em bị mắng sao?"

"... Không có, cha không nỡ mắng em đâu." Cô gái nhỏ rũ mắt đáp lại.

Ninh Dã ở đầu bên kia cười một tiếng, xuyên qua điện thoại còn có tiếng gió hỗn loạn truyền đến.

Tô Đào chần chờ một chút mới nhỏ giọng hỏi hắn:

"Anh còn đang ở bên ngoài sao?"

"Em mở cửa sổ ra đi." Ninh Dã hỏi một đằng đáp một nẻo.

Tô Đào lập tức phản ứng lại, cẩn thận mở cửa sổ đưa đầu nhìn ra bên ngoài.

Quả nhiên là Ninh Dã vẫn chưa đi, hắn đang đứng dưới lầu. Phía sau là chiếc xe mà tài xế riêng vẫn thường lái đến đưa đón hắn nhưng hắn lại không lên xe ngồi mà cứ tùy ý đứng ngoài trời lạnh như vậy.

"Sao anh còn chưa về nữa?" Cô nhíu mày hỏi hắn.

"Không phải là do anh sợ em sẽ bị mắng sao?"

Người đàn ông lười biếng đứng dựa vào thân xe, ngẩng đầu lên nhìn bạn nhỏ đang đứng ở trên lầu kia, hỏi:

"Chú thật sự không nói gì em sao?"

"Thật sự không có!"

Lúc Tô Đào nói chuyện thì trong lòng vẫn luôn lo lắng nếu Ninh Dã cứ tiếp tục đứng bên ngoài nữa thì sẽ bị gió thổi đến cảm lạnh mất.

Nghĩ một lát cô liền không nhìn xuống phía dưới nữa, trực tiếp đóng cửa sổ lại rồi nói:

"Anh mau về nhà đi, em không nói chuyện với anh nữa. Còn về phía cha em thì anh đừng lo lắng, em sẽ nói chuyện với ông ấy."

Cô gái nhỏ nói xong thì cúp máy, không để cho Ninh Dã có cơ hội phản bác. Hắn nhướng nhướng mày, vừa định xoay người lên xe thì lại nhận được tin nhắn WeChat.

【WeChat】Tô Đào: Cha là do quan tâm đến em quá mức nên vừa nãy mới nói loạn như vậy thôi. Chờ em tìm cơ hội nói rõ ràng hết mọi chuyện cho cha nghe thì chắc chắn là cha sẽ không trách anh nữa đâu.

【WeChat】Tô Đào: Anh đừng để bộ dáng hung dữ hôm nay của cha dọa sợ, thật ra bình thường cha rất dễ nói chuyện.

Cô gái nhỏ một bên tận lực an ủi Ninh Dã, một bên lại cố gắng duy trì hình tượng cho cha mình.

Ninh Dã hiểu cô rất rõ, hắn nhịn không được mà cong cong môi cười một cái. Đang định nhắn lại cho cô một tin thì điện thoại lại vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn.

【tin nhắn】Tô Quốc Vĩ: Buổi tối ngày mai ra ngoài gặp tôi một chút.

Hai giây sau, người ở đầu bên kia lại nhắn bổ sung thêm một tin nữa

【tin nhắn】Tô Quốc Vĩ: Không được phép nói lung tung với Đào Đào!!!

Ninh Dã nhìn ba dấu chấm than phía sau tin nhắn kia, mày hơi nhíu nhíu. Cha vợ tương lai của mình… nhìn thế nào cũng thấy là bộ dáng không dễ để nói chuyện?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện