Qua ngày mười lăm tháng giêng, gia đình chú họ lên đường quay về nhà.
Tô Quốc Vĩ xin nghỉ ngày hôm đó, buổi sáng ông lái xe đưa một nhà ba người bọn họ ra sân bay.
Tô Đào cũng đi theo, lúc ở sân bay, Tô Bình Sinh thừa dịp mọi người đi đăng ký lấy vé liền quay qua nói đùa với Tô Đào:
“Anh thấy mấy ngày gần đây em rất trầm lặng? Sao vậy? Vẫn còn giận dỗi với chú à? Được rồi, chú cũng là vì muốn tốt cho em thôi, em cũng nên hiểu cho tấm lòng của người cha già.”
Tô Đào có chút không hiểu Tô Bình Sinh đang nói gì, mấy ngày này đúng thật là cô không quá chủ động đến trò chuyện với cha nhưng nguyên nhân là do cô sợ cha vẫn còn chưa hết giận chứ không phải là do giận dỗi gì.
Tô Bình Sinh thấy bộ dáng em họ nghi hoặc khó hiểu như vậy thì hơi hơi nhướng mày, tiếp tục hỏi:
“Lão bạn trai kia cũng không nói gì với em sao?”
“… Anh ấy tên là Ninh Dã.”
“Hơn nữa anh ấy cũng không già.” Cô gái nhỏ lại cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tô Bình Sinh nghe vậy thì cười một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi tiễn gia đình nhà chú họ lên máy bay, trên đường quay về nhà Tô Đào vẫn còn miên man suy nghĩ về câu hỏi vừa nãy của Tô Bình Sinh.
Đèn đỏ ở phía trước sáng lên, Tô Quốc Vĩ giẫm phanh cho xe dừng lại, quay đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy con gái còn đang dựa đầu vào cửa sổ trầm mặc nên ông chủ động lên tiếng.
“Con định tuần này quay về trường đúng không?
Tô Đào quay lại nhìn Tô Quốc Vĩ, gật gật đầu.
“Vậy để hai ngày này cha giúp con thu dọn hành lý.”
Tô Quốc Vĩ có thể cảm giác được dường như con gái muốn nói gì đó với mình nhưng lại thôi, ông miễn cưỡng cười một cái rồi lại hỏi:
“Không phải con nói bạn cùng phòng của con thích đặc sản bên này của chúng ta sao? Để cha mua cho con nhiều một chút rồi con mang đến trường cho các bạn.”
“Được ạ… Cảm ơn cha.”
“Lát nữa về đến nội thành cha dẫn con đi ăn nhé? Trong nhà cũng không còn rau dưa trái cây gì mới, ăn xong chúng ta lại cùng đi dạo siêu thị mua chút đồ.”
“Cha, lát nữa con có hẹn cùng đi ra ngoài với người khác…” Tô Đào có chút do dự mà lên tiếng.
Thật ra chính là hẹn với Ninh Dã, mấy ngày nay tuy hai người bọn họ không gặp được nhau nhưng mỗi tối đều có gọi điện hoặc nhắn WeChat. Buổi hẹn ngày hôm nay đã sớm được định xong.
Biểu tình của Tô Quốc Vĩ đình trệ lại, ông ‘ừ’ một tiếng rồi lại xoay người tiếp tục lái xe, không nói thêm gì nữa.
Xe một đường chạy thẳng vào nội thành, Tô Quốc Vĩ chủ động hỏi Tô Đào muốn đi đâu, ông dựa theo địa chỉ chở cô đến đó rồi cho xe dừng lại ở bên đường.
Tô Đào cẩn thận quan sát bên ngoài vì sợ nếu lúc này Ninh Dã đột nhiên xuất hiện sẽ bị Tô Quốc Vĩ nhìn thấy. Sau khi nhìn một vòng không thấy người đâu thì cô mới thoáng yên tâm chút.
“Vậy con đi trước đây ạ.”
“Ừ.”
Tô Quốc Vĩ thấy con gái muốn xuống xe, bỗng nhiên lại gọi một tiếng “Đào Đào!”.
“Làm sao vậy ạ?” Tô Đào vừa mở cửa xe được một nửa, chần chờ xoay người hỏi.
Tô Quốc Vĩ nhìn cô cười cười rồi lắc đầu nói:
“Không có gì, chỉ là muốn nói với con xong việc thì về nhà sớm một chút, cha nấu lê cách thủy cho con uống.”
“Được ạ” Tô Đào cũng cười với ông một cái rồi mềm giọng đáp lại.
-
Sau khi thấy xe của Tô Quốc Vĩ rời đi thì Tô Đào mới lấy điện thoại ra để gọi cho Ninh Dã nhưng còn chưa kịp bấm gọi thì bỗng nhiên có người ôm chầm lấy cô từ phía sau. Cô gái nhỏ bị giật mình một chút, quay đầu lại nhìn, trực tiếp cùng người đàn ông bốn mắt nhìn nhau.
Ninh Dã cong môi cười nói với cô:
“Bạn nhỏ à, ý thức phòng vệ của em có chút kém nha. Nếu là người khác ở trên đường cái bỗng nhiên bị ôm chầm lấy như vậy thì không phải nên thét chói tai rồi quay lại đánh người sao?”
Tô Đào không để ý đến lời hắn vừa nói mà hỏi lại:
“Anh đến bao lâu rồi?”
“Không bao lâu, vừa lúc thấy được chú chở em đến.”
“… Sau đó anh liền trốn đi?”
Cô gái nhỏ nói đến đây, dường như là nhớ ra gì đó nên ở trong lồng ngực hắn xoay người lại, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi:
“Rốt cuộc là hôm đó cha đã nói gì với anh vậy? Cha thật sự đồng ý cho chúng ta kết giao với nhau ạ?”
Đến bây giờ Tô Đào vẫn còn cảm thấy chuyện này có chút gì đó không thích hợp. Tuy rằng không ai nói thêm gì với cô nhưng cô có thể cảm giác được mỗi lần đi ra ngoài không khí đều rất kỳ lạ. Hơn nữa hôm nay lúc ở sân bay, những lời mà anh họ nói…
Nếu cha thật sự đồng ý cho bọn họ kết giao với nhau thì hẳn là mọi thứ sẽ không giống như vậy?
Nghĩ vậy, Tô Đào không chờ được Ninh Dã lên tiếng mà lại nhăn mày tiếp tục hỏi:
“Rốt cuộc là hai người đã nói những gì, có phải cha đã đưa ra điều kiện gì đó làm khó anh hay không? Hay là nói theo cách khác, căn bản cha không hề đồng ý cho chúng ta kết giao?”
“Em nghĩ lung tung cái gì vậy chứ?”
Ninh Dã vươn tay vuốt thẳng cặp mày đang nhăn của cô rồi mới tiếp tục nói:
“Đúng là chú có đưa ra chút điều kiện với anh, nhưng theo anh cũng là nên như vậy, em đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.”
“Được rồi, hôm nay là ngày chúng ta hẹn hò, đừng nghĩ đến những chuyện khác.” Ninh Dã đứng thẳng người lên, kéo tay Tô Đào bỏ vào trong túi áo khoác của mình.
Hắn vừa nói vừa đi về phía trước, Tô Đào cũng bước theo bên cạnh, vốn vẫn đang đoán mò xem cha sẽ đưa ra điều kiện gì nhưng lúc này bỗng nhiên đầu ngón tay ở trong túi áo hắn đụng phải một vật lành lạnh.
Theo bản năng cô cũng có chút tò mò nên muốn sờ vào thêm lần nữa nhưng tay Ninh Dã đã lập tức bao trọn lấy tay nhỏ của cô, không cho cô có cơ hội lộn xộn. Sau đó hắn còn nhìn cô một cái rồi hỏi:
“Làm gì đó? Muốn sờ cơ bụng đùa giỡn lưu manh với anh hả?”
“…”
“Cũng không phải là anh không cho nhưng phải chờ thêm mấy năm nữa đã, hiện tại em vẫn còn quá nhỏ.” Ninh Dã vừa nói vừa cúi sát lại bên mặt cô, khuôn mặt bày ra dáng vẻ lưu manh.
“…”
Mặt Tô Đào bị hắn làm cho nóng lên, cô tức giận vươn tay dùng sức đẩy mặt hắn ra xa một chút, không nói thêm gì nữa.
-
Tài xế của Ninh Dã dừng xe ở cách đó không xa, lúc thấy hai người bọn họ đi đến thì liền xuống xe cung kính thay bọn họ mở cửa xe.
“Chúng ta đi chỗ nào vậy anh?”
“Em có biết trường cấp ba Kinh Hoa không?”
Cô gái nhỏ hơi bất ngờ, nếu cô nhớ không lầm thì đó là trường tư thục nổi tiếng nhất ở Bắc Thành.
Tô Đào chưa từng đến đó nhưng trước kia cũng từng nghe Chung Giai Giai nhắc đến. Cô ấy nói bên kia là địa bàn của mấy đứa trẻ trong nhà có tiền, mỗi khi vào học và tan học, ở cổng trường đều đầy xe sang đứng xếp hàng, vô cùng đồ sộ.
“Anh muốn dẫn em đến đó ạ?”
“Ừ. Cấp ba anh học ở đó, muốn dẫn em đến xem.” Ninh Dã vừa nói vừa cầm tay cô nhéo nhéo.
Sau đó hắn lại nghiêng đầu tựa vào vai của cô gái nhỏ.
“Được rồi, anh lại say xe rồi, em ngồi ngoan một chút để anh dựa nào.”
Tô Đào: “…”
-
Trường cấp ba Kinh Hoa vẫn chưa vào học lại, nhìn thoáng qua chỉ thấy từng khu dạy học đứng sừng sững ở đó cùng với sân thể dục bị tuyết bao phủ trắng xóa, hai bên cổng là hàng cây khô bị tuyết đọng nặng trịch.
Sau khi xuống xe, Tô Đào đứng bên đường cẩn thận nhìn vào bên trong một lúc, trong lòng cảm thấy có chút chênh lệch.
Ninh Dã nhìn ra tâm tư nhỏ của cô, nhịn không được mà cười một tiếng.
“Như thế nào? Em cho rằng trường học quý tộc thì cổng lớn phải dát vàng à? Không khoa trương đến vậy đâu.”
Cô gái nhỏ không lên tiếng nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chưa buông xuống.
Hai người nắm tay đi về hướng cổng trường. Tô Đào cho rằng Ninh Dã sẽ dẫn cô đi vào từ cổng chính nhưng không ngờ hắn lại cứ vậy mà kéo cô đi ngang qua, một cái liếc mắt nhìn cũng không có.
Cô gái nhỏ khó hiểu quay đầu nhìn hắn một chút, Ninh Dã cảm giác được tầm mắt của cô nên thuận miệng đáp lại:
“Cổng chính có bảo vệ, anh dẫn em đi vào từ phía sau.”
“?”
Tô Đào vừa nghe lời này thì có chút lo lắng, thầm nghĩ:
“Đi vào từ phía sau… là nhảy tường vào ạ?”
Nhưng chỉ vài phút sau Tô Đào liền phát hiện bản thân mình đã lo lắng dư thừa.
Cô trơ mắt nhìn Ninh Dã vươn tay lấy một viên gạch từ trên tường ra rồi lấy ra chìa khóa được đặt trong đó. Sau đó dùng chìa khóa mở cổng nhỏ phía sau trường ra, cứ vậy công khai mà đi vào.
Đến khi vào được bên trong Tô Đào vẫn có chút không kịp phản ứng, dường như sợ bảo vệ trong trường sẽ phát hiện ra bọn họ nên cô nhìn trước nhìn sau một vòng rồi cuối cùng lôi kéo người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
“Sao anh biết được chỗ đó có chìa khóa vậy?”
“Bởi vì năm đó chính anh là người đặt nó ở đó.” Ninh Dã tùy ý đáp lại.
“Anh còn tưởng cái cổng nhỏ này đã sớm đổi thành khóa điện tử rồi, lúc trước đi ngang qua có tùy tiện xuống xe thử vận một chút, không ngờ ổ khóa vẫn như cũ, chìa khóa cũng vẫn còn ở đó. Hừ, lão Từ quả nhiên vẫn là trước sau như một, vô cùng keo kiệt.”
Lão Từ trong miệng Ninh Dã chính là hiệu trưởng của Kinh Hoa, thời bọn họ đi học nam sinh đều gọi ông ấy như thế.
Sau đó Ninh Dã cũng không muốn tiếp tục đứng đây lãng phí thời gian nữa, nắm tay cô gái nhỏ một đường đi thẳng vào khu dạy học bên trong. Mỗi khi đi ngang qua một chỗ hắn đều sẽ dùng giọng lười biếng kể cho cô nghe một câu chuyện.
“Tòa nhà đa phương tiện chỗ này chính là do lão phu nhân quyên tặng đấy. Khi đó anh và Dương Phàm thích đi đến tiệm net chơi game, bà sợ bọn anh sẽ học cái xấu nên mới đưa tiền cho lão Từ, sau đó ông ấy cầm tiền xây nên tòa nhà đa phương tiện này. Khi đó máy tính bên trong đều là loại tốt nhất, không biết hiện tại có thay đổi không.”
(cách người giàu tiêu tiền=))) chúng mày muốn chơi game, oke, không cần phải cúp học ra ngoài chơi nữa, để bà đập tiền vào trường xây phòng máy cho chúng mày chơi????)
“Cột cờ này trước đây anh đã từng lên đứng không ít lần. Mỗi khi kéo cờ lão Từ đều sẽ điểm danh vài cái tên quen thuộc, bảo bọn anh lên đó đứng đọc bản kiểm điểm.”
“Em có nhìn thấy rừng cây nhỏ ở phía sau kia không? Trước kia giáo viên rất thích đi bắt mấy đôi yêu sớm ở trong đó, có một lần lão Từ ngồi xổm trong bụi cỏ bắt người, suýt chút nữa đã bị rắn cắn cho… Chuyện này lúc đó còn truyền ra tận bên ngoài trường.”
Thanh âm của người đàn ông lười nhác, cô gái nhỏ thong thả đi bên cạnh lắng nghe từng lời, trong đầu còn không ngừng liên tưởng đến những chuyện đó.
Tô Đào có cảm giác dường như chênh lệch mười năm giữa bọn họ đã không còn. Cô sánh vai đi bên cạnh Ninh Dã, một lần nữa cùng hắn trải qua sinh hoạt vườn trường.
Tô Đào biết Ninh Dã đây là muốn tạo ra lãng mạn cho cô nên ý cười trên khuôn mặt nhỏ càng thêm sâu.
Hai người đi đến phía sau khu dạy học, từ xa Tô Đào đã thấy được một bức tường bị vẽ loạn lên, cô chỉ chỉ về phía đó rồi hỏi Ninh Dã:
“Nơi đó là gì vậy ạ?”
Ninh Dã đưa mắt nhìn qua, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới đáp lại:
“Tường ghi lời nhắn? Anh không nhớ rõ nữa, chắc là do bọn người bên câu lạc bộ mỹ thuật trước đó làm ra.”
Hắn căn bản không để ý đến bức tường đó nhưng cô gái nhỏ sau khi nghe nói xong thì trông vô cùng hứng thú, lôi kéo cánh tay hắn muốn đi về hướng bên đó.
Đúng thật là bức tường ghi lời nhắn, trên mặt tường viết đầy những lời nhắn của học sinh, đủ mọi loại màu mực hỗn loạn đè lên nhau.
“SB* Lưu Tinh, lão tử yêu em!”
*SB: ngu ngốc, đồ ngốc
“Còn năm ngày nữa là thi đại học, tuy rằng người nhà muốn mình ra nước ngoài du học nhưng mình muốn thi vào cùng một trường với cậu ấy. Cầu mong thượng đế phù hộ cho điều ước của con trở thành sự thật.”
“Aaaaa con mẹ nó tôi muốn làm bác sĩ! Không muốn kế thừa gia nghiệp đâu!”
…
Trường cấp ba mà Tô Đào học là trường trọng điểm của thành phố, nội quy trường học vô cùng nghiêm khắc nên căn bản bên trong trường không thể thấy được loại vẽ loạn lên tường như thế này. Vì vậy nên khi vừa nhìn thấy bức tường này thì trong lòng Tô Đào vô cùng ngứa ngáy, cô đẩy đẩy Ninh Dã rồi nhỏ giọng nói:
“Anh đi qua bên cạnh đứng chờ một chút đi.”
“Làm sao? Em cũng muốn để lại lời nhắn?” Ninh Dã nhướng mày hỏi.
Cô gái nhỏ gật đầu.
“Muốn viết gì mà đến cả anh cũng không thể xem vậy?”
Tô Đào không muốn trả lời lại câu hỏi này, cô lại mềm giọng nói với hắn:
“Dù sao thì anh cũng mau đi qua bên kia đứng đi mà!”
Sau khi xác định khoảng cách mà Ninh Dã đứng đã đủ xa thì Tô Đào mới lấy từ trong túi xách ra một cây bút nước mà cô vẫn luôn mang theo bên mình.
Bút cô mang theo hơi khó để viết lên mặt tường này, trên tường cũng đã có đủ loại lời nhắn đè lên nhau nên cô gái nhỏ ngồi xổm ở đó viết viết đồ đồ một lúc lâu.
Trong suốt quá trình Tô Đào vẫn thường thường quay đầu nhìn Ninh Dã một cái, như là sợ sẽ bị hắn nhìn lén nên còn vừa viết vừa dùng một tay che chắn.
Qua khoảng năm, sáu phút sau Tô Đào mới viết xong lời nhắn của mình. Cô nhanh chóng chạy đến chỗ Ninh Dã lôi kéo hắn muốn rời đi, ánh mắt cũng né tránh lung tung, bộ dáng vô cùng ngượng ngùng.
Người đàn ông bị bộ dáng này của cô chọc cho ngứa ngáy trong lòng, hắn vươn tay nhéo nhéo gò má mềm thịt của cô, lười biếng lên tiếng hỏi:
“Em đây là viết bậy gì về anh đúng không? Sao lại phản ứng như thế này.”
Mặt Tô Đào càng đỏ hơn, vẫn là không nhìn đến hắn, một mực lôi kéo người đi thẳng về phía trước.
Ở bức tường bên kia, lời nhắn mà cô gái nhỏ vừa mới viết nằm ở vị trí không tính là dễ thấy.
【Xin chào Ninh Dã tuổi 18, em là bạn gái mười năm sau của anh đây. Cảm ơn vì anh đã bình an khỏe mạnh lớn lên, cũng cảm ơn vì anh đã thích em.
Nếu có thể thì hy vọng về sau chúng ta sẽ không bao giờ nói câu tạm biệt!】
-
Sau khi ra khỏi Kinh Hoa thì cũng đã là giữa trưa.
Ở đối diện trường, một số quán nhỏ vốn nửa đóng nửa mở cửa thì lúc này cũng đều đã bắt đầu buôn bán.
Tô Đào lôi kéo Ninh Dã đi về hướng đó, từ xa đã ngửi thấy mùi hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt. Cô nhìn theo hướng mùi thơm lan tới, quả nhiên thấy được một quầy hàng nhỏ bán hạt dẻ.
“Chúng ta đến đó mua một túi hạt dẻ đi!”
Chủ quầy hàng là một ông cụ, máy móc trong quầy hàng tự mình hoạt động phát ra tiếng ong ong, hạt dẻ và đường cát ở bên trong đang được trộn lẫn với nhau còn ông cụ thì nhàn nhã tự tại ôm một bình trà nóng ngồi ở chỗ đó nghe phát thanh.
“Ông ơi, bọn cháu muốn mua một túi hạt dẻ. Ông giúp cháu cân một cân với ạ.” Tô Đào cong cong đôi mắt, trong thanh âm cũng hàm chứa ý cười nói với ông cụ.
Tay chân ông cụ rất lưu loát quen thuộc mà cầm lấy túi múc hạt dẻ cho vào rồi để lên cân, sau khi đưa túi hạt dẻ cho cô gái nhỏ thì ông ấy cười hỏi một câu:
“Đây là đi cùng với anh trai đến xem trường học bên này sao?”
Tô Đào sửng sốt, Ninh Dã đứng bên cạnh cũng nhướng nhướng chân mày. Hắn cho rằng cô gái nhỏ sẽ cam chịu lời nói của ông cụ nhưng không ngờ một lát sau cô lại chủ động khoác lấy cánh tay hắn mà nói:
“Không phải, anh ấy là bạn trai của cháu ạ.”
Thanh âm của cô mềm mại, lần đầu tiên giới thiệu Ninh Dã với người ngoài nhưng lại kiên định như vậy. Hắn nhìn cô, ý cười trong ánh mắt càng lúc càng đậm.
Hạt dẻ rất ngọt, Tô Đào vừa đi vừa ăn, đôi mắt cười cong cong giống như vầng trăng non.
Ninh Dã một tay ôm lấy vai cô, thấy cô giống con hamster nhỏ dường như chỉ biết ăn, cũng không chịu ngẩng đầu nhìn hắn nên nhịn không được mà hỏi:
“Ăn ngon lắm à?”
Tâm tình cô gái nhỏ vô cùng tốt, nghe thấy hắn hỏi thì ngẩng đầu đáp lại:
“Ăn ngon! Rất ngọt đó! ”
“Anh cũng nếm thử đi?” Tô Đào vừa nói vừa lột một hạt ra đưa đến bên miệng Ninh Dã.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô, bỗng nhiên một tay giữ cằm cô, cúi người…
Nụ hôn này của Ninh Dã rất đột ngột.
Bên đường người đến người đi, hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí, hai cánh môi chặt chẽ dán sát với nhau.
Nhân lúc Tô Đào nhấp nháy lông mi, Ninh Dã liền đưa lưỡi vào trong miệng cô, một lúc sau hạt dẻ trong miệng đã bị hắn cuốn lấy, đến lúc này mới chịu buông ra, cười xấu xa xoa xoa mặt cô một chút rồi lại mổ nhẹ lên môi cô thêm một cái nữa.
“Đúng vậy, quả thật là rất ngọt.”
Tô Đào cảm thấy hai má của mình vô cùng nóng, cặp mắt ướt dầm dề nhìn người đàn ông vẫn đang ôm mình, một lát sau cô mới đẩy hắn ra rồi vội vã đi trước, nhìn từ phía sau bóng lưng nho nhỏ như mang theo nét thẹn thùng xấu hổ muốn chạy trốn.
Ninh Dã đi theo phía sau, vẻ mặt thỏa mãn, cong môi lười biếng mà mở miệng:
“Bạn nhỏ à, đừng đi nhanh như vậy, chờ anh một chút nào.”
Cô gái nhỏ ở phía trước không có ý định dừng lại, ngược lại bước chân càng lúc càng nhanh, sau đó thậm chí còn vươn tay nhỏ che kín lỗ tai, dường như là không muốn nghe thấy thanh âm của hắn.
Ninh Dã vẫn chậm rãi đi ở phía sau, nụ cười trên mặt càng thêm tùy ý.
-
Sau khi hai người ăn cơm xong, Ninh Dã kêu tài xế chở bọn họ đến ngọn núi thấp ở khu vực ngoại ô.
Tô Đào vẫn còn nhớ rõ, lúc trước Ninh Dã đã từng dẫn cô và Lưu
Bác cùng đến đó chơi pháo hoa, khi đó bọn họ chơi mãi đến hơn nửa đêm mới quay về bên biệt thự.
Sau khi lên xe cô gái nhỏ thắc mắc quay đầu sang hỏi Ninh Dã ngồi bên cạnh.
“Chúng ta đến đó làm gì ạ?”
Ninh Dã không quá để ý, vẫn đang giả bộ say xe nên lười biếng dựa đầu vào bên vai cô gái nhỏ, thuận miệng đáp lai:
“Không phải lần trước xem pháo hoa rất vui vẻ sao? Anh lại dẫn em đến đó chơi lần nữa.”
Đã qua kì nghỉ Tết, trên cơ bản mọi người đều đã quay lại cuộc sống sinh hoạt thường ngày nên buổi tối trên núi hầu như không có người. Ninh Dã và tài xế cùng đem mấy thùng pháo hoa từ phía sau xe dọn xuống, sau đó hắn bảo tài xế rời đi.
“Cậu chạy xe xuống dưới chân núi chờ đi, đến lúc về thì tôi sẽ gọi điện cho cậu lên đón.”
Tài xế nghe xong liền nhanh chóng chào hỏi với bọn họ rồi rời đi. Trước khi đi còn cố ý cười nói với Tô Đào:
“Chúc tiểu thư và tiểu Ninh gia có một buổi tối vui vẻ.”
“…” Tô Đào nghe thế nào cũng cảm thấy lời nói này vừa kỳ lạ lại vừa ái muội.
Gió trên đỉnh núi rất lớn nhưng trước đó Ninh Dã cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ngoại trừ áo khoác ngoài mà cô vẫn đang mặc thì hắn còn bọc thêm cho cô một lớp áo lông vũ.
Áo lông vũ rất dày, bao bọc lên người cô gái nhỏ lại khiến cô tròn tròn béo béo thêm một vòng. Ninh Dã nhịn không được mà cười cười, lại đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô lên rồi mạnh mẽ mà hôn xuống môi cô.
“Tròn tròn, lại còn rất ngọt, càng nhìn càng cảm thấy bạn nhỏ nhà anh giống hệt với kẹo bông gòn.”
Tô Đào bị hôn đến mức đỏ mặt, hung dữ trừng mắt nhìn một cái, sau đó cũng không thèm để ý đến hắn nữa mà xoay người đi mở giấy gói bên ngoài của những hộp pháo hoa kia.
Chuyện này lần trước Tô Đào đã làm nên lần này vô cùng thuần thục. Ninh Dã cũng ở bên cạnh mở giấy gói cùng cô, trong chốc lát sau hai người đã mở xong tất cả.
Sau đó Ninh Dã lấy bật lửa ra, từng hộp từng hộp đốt hết những cây pháo trong đó. Pháo hoa nổ tung giữa bầu trời đêm, một mảnh trời trên đỉnh núi sáng rực như ban ngày. Cô gái nhỏ vui vẻ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nụ cười trên môi càng thêm tươi.
Lúc này Ninh Dã lặng yên không một tiếng động ôm chầm lấy Tô Đào từ phía sau, hai tay hắn cầm lấy tay cô, trong lúc cô còn đang kinh ngạc thì hắn như làm ảo thuật, từ trong lòng bàn tay lấy ra một cái nhẫn.
“Em đừng coi khinh cái này nha, mấy ngày nay anh vẫn luôn đi theo một vị sư phụ già học làm nhẫn, làm hỏng không ít lần mới có thể làm ra một cái như vậy đó.”
Tô Đào còn đang ngẩn người chưa kịp phản ứng lại thì Ninh Dã đã đeo chiếc nhẫn kia vào ngón giữa bên tay trái của cô.
Đó là một cái nhẫn bạch kim bình thường, sạch sẽ, không có bất cứ hoa văn gì.
Một lúc lâu sau Tô Đào vẫn còn ngây người mà nhìn cái nhẫn kia. Ninh Dã ở phía sau lại lấy ra một cái nhẫn khác cùng kiểu nhưng lớn hơn đưa cho cô rồi nói:
“Được rồi, em cũng đeo lên giúp anh đi.”
Nói xong, lại sợ cô gái nhỏ suy nghĩ vớ vẩn nên nhanh chóng bổ sung:
“Em yên tâm đi, đây tuyệt đối không phải là ý tứ muốn cầu hôn đâu. Bạn nhỏ nhà anh ngoan như vậy, sao anh có thể cầu hôn em đơn sơ như này được chứ.”
“…”
Tô Đào căn bản không suy nghĩ đến chuyện này, cô chỉ là nhất thời không kịp phản ứng lại mà thôi. Ninh Dã bỗng nhiên lại mở miệng nói ra lời như thế nên mặt cô lại bắt đầu nóng lên.
Cô nhịn một chút nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra:
“Vì sao bỗng nhiên anh lại làm mấy chuyện này?”
Ninh Dã cũng không vội, tay vẫn còn đang duỗi ra, đáp lại cô:
“Em đeo vào giúp anh trước đi đã rồi anh sẽ nói cho em biết.”
Cô gái nhỏ đành phải ngoan ngoãn nghe theo, cầm lấy nhẫn giúp hắn đeo vào.
Ninh Dã ở phía sau thu bàn tay lại, ôm cô chặt hơn nữa.
Pháo hoa vẫn còn đang nổ vang giữa không trung, người đàn ông ôm chặt lấy cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, không chút để ý mà xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cô.
“Chiếc nhẫn này em hãy luôn mang theo, sau này dù cho anh có không ở bên cạnh em thì từng giây từng phút em vẫn phải luôn nhớ kỹ mình là người đã có bạn trai. Nếu em mà dám phản ứng lại với những nam sinh khác…”
Hắn vừa nói vừa đưa môi đến sát bên tai cô, khẽ cắn lên vành tai cô một cái.
“Chờ đến lúc gặp lại, anh nhất định sẽ hung hăng phạt em.”
Tô Đào bị hắn cọ cọ đến ngứa, nghe hắn nói xong lời này thì nhịn không được mà cười khẽ.
Không chờ cô lên tiếng, Ninh Dã lại bỗng nhiên đem mặt vùi vào bên cổ cô.
“Bạn nhỏ à…”
“Sao ạ?”
Đầu hắn lại cọ cọ ở cổ cô hai cái rồi mới tiếp tục nói:
“Khả năng là tạm thời anh và em phải tách nhau ra một thời gian.”
Nụ cười vốn đang treo bên môi cô gái nhỏ bỗng nhiên cứng đờ. Ninh Dã cảm giác được thay đổi của cô, trong lòng như bị ai đó bóp chặt lại.
Cách một lúc lâu sau Tô Đào ở phía trước mới chậm rãi lên tiếng hỏi:
“Cho nên… điều kiện của cha, là cái này ạ?”
“Đúng vậy.”
Ninh Dã hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục nói:
“Chú đồng ý cho chúng ta kết giao với nhau nhưng điều kiện là chúng ta phải tách nhau ra ba năm. Ba năm này chúng ta không thể gặp mặt, cũng không thể liên lạc với nhau, cho đến lúc em tốt nghiệp.”
Thật ra Ninh Dã hoàn toàn có thể hiểu được điều kiện này của Tô Quốc Vĩ.
Đối với ông ấy, Ninh Dã đã từng là một người đàn ông tai tiếng quấn thân. Mặc dù sau đó mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, cũng tìm được những hình ảnh và video chưa qua chỉnh sửa đưa cho ông ấy xem nhưng hình tượng ‘hoa tâm đại củ cải’* của hắn có khả năng là đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng ông ấy.
*củ cải có thể hiểu là phần dưới của đàn ông, hoa tâm có nghĩa là đào hoa.
Nếu hôm nay Ninh Dã đứng ở vị trí là cha của cô gái nhỏ thì hắn cũng sẽ tuyệt đối không cho loại đàn ông như mình một chút cơ hội nào.
Thời gian ba năm, một là để xác định hắn thật sự không còn những mối quan hệ nam nữ lung tung rối loạn nữa. Hai là phỏng chừng Tô Quốc Vĩ muốn dùng khoảng thời gian này để xem xét xem tình cảm của hắn đối với cô gái nhỏ rốt cuộc sâu đậm đến mức nào.
Nếu trải qua ba năm mà bên người Ninh Dã vẫn sạch sẽ như cũ, không có bất cứ tai tiếng hay chuyện ái muội gì truyền ra, tình cảm dành cho Tô Đào cũng vẫn như cũ thì Tô Quốc Vĩ mới có thể thật sự yên tâm, chí ít sẽ không cần lại phải hoài nghi hắn có phải là một người đáng giá để phó thác hay không.
Nhưng quan trọng nhất là ngày đó Tô Quốc Vĩ cũng có nhắc đến…
“Tiểu Ninh à, chú chỉ có một đứa con gái duy nhất nên lúc nào chú cũng hy vọng nửa đời sau của con bé hạnh phúc. Dù cho không phải đại phú đại quý, không cần đời sống vật chất ưu việt, chỉ cần Đào Đào vui vẻ thì chú cũng vui cho con bé.
Chú biết hiện tại hai đứa yêu thích lẫn nhau, cũng biết được Đào Đào đối với cháu có bao nhiêu để ý. Hiện tại chú đưa ra điều kiện như vậy rất có thể sẽ khiến cho con bé oán hận, thế nhưng… chú cũng không thể không nói.
Tình huống của Ninh gia, cháu hẳn là hiểu rõ hơn so với chú. Đào Đào quá đơn thuần, chú cảm thấy về sau con bé sẽ khó mà thích ứng được với hình thức hiện tại của nhà cháu. Cho nên chú cho cháu ba năm cũng là muốn cháu dùng khoảng thời gian này để xử lý một chút sự tình trong nhà.
Chú không biết đến cùng là giữa cháu, cha cháu và người anh họ kia có ân oán gì với nhau, chú cũng không muốn tìm hiểu rõ thêm là mấy năm qua cháu đã trải qua những khổ sở gì, chú chỉ nghĩ đến con gái của chú, một nửa kia của con bé, nửa đời sau không được phép mang đến bất cứ điều gì làm quấy nhiễu phiền lòng con bé. Chú nói như vậy cháu hiểu được chứ?
Vì vậy nên đến trước khi Đào Đào tốt nghiệp, hai đứa vẫn là đừng nên gặp nhau. Đương nhiên, đây chính là quân tử chi ước, cháu hoàn toàn có thể lén lút đi gặp con bé, chú phỏng chừng cũng sẽ không phát hiện ra được. Nhưng một khi chú đã biết thì ước định này của chúng ta ngay lập tức sẽ không còn tồn tại nữa.”
Ngụ ý trong lời nói đó của Tô Quốc Vĩ quá rõ ràng, Ninh Dã sao có thể không hiểu được chứ. Nếu như hắn len lén đi gặp mặt, vậy thì hắn và bạn nhỏ có khả năng là không chỉ tách ra ba năm như vậy.
-
Trên đường trở về nhà cô gái nhỏ vẫn luôn trầm mặc.
Tài xế ở phía trước cũng đã nhận ra không khí có chút gì đó không thích hợp nên lái xe cũng đặc biệt cẩn thận, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Xe một đường chạy từ vùng ngoại ô về đến tiểu khu nhà Tô Đào.
Sau khi xuống xe, Tô Đào trầm mặc đi ở phía trước, Ninh Dã đi theo phía sau.
Trăng tròn treo cao, ánh trăng giống như tấm lụa mỏng trải ra bốn phía, tuyết trắng phủ trên mặt đất trông càng thêm lạnh lẽo.
Trong tiểu khu không có người nào, hai người bọn họ cứ một trước một sau mà đi như vậy, giày giẫm lên tuyết đọng trên mặt đất, mỗi một bước đều phát ra tiếng sột soạt.
Lúc gần đến trước cửa nhà, Ninh Dã thật sự nhịn không được nữa, bước nhanh hai bước lên nói với cô gái nhỏ:
“Trở về không cần phải cãi nhau với cha, anh chính là không muốn làm em khó xử nên mới có thể trực tiếp đáp ứng điều kiện này của chú.”
Hắn thấy cô gái nhỏ vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng nên giơ tay xoa xoa đầu cô rồi lại hỏi:
“Có nghe anh nói không?”
Tô Đào gật đầu, lại đi về phía trước hai bước, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được nữa nên xoay người lại nhào vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy hắn.
“Cha em nói gặp mặt một lần cũng không được ạ? Gọi điện hay nhắn tin WeChat cũng không được ạ?”
Lúc cô gái nhỏ lên tiếng, thanh âm rõ ràng mang theo chút nức nở, Ninh Dã nghe được mà trái tim như muốn vỡ ra, hầu kết hắn nhẹ hạ xuống, cố nuốt xuống hết thảy mọi tâm tình rồi mới đáp lại.
“Ừ, đều không được. Nhưng mà sẽ nhanh thôi, bạn nhỏ của anh chỉ cần ngoan ngoãn ở trường học đợi ba năm là tốt rồi.”
Người đàn ông cũng có chút nghẹn ngào, cô gái nhỏ có thể cảm nhận được rõ ràng, mũi cô lại càng thêm chua xót, ở trong lòng hắn hung hăng cắn môi, cố gắng để bản thân mình không rơi nước mắt.
Một lát sau Tô Đào mới nhẹ gật đầu, xem như là đáp lại lời vừa rồi của Ninh Dã.
Giây tiếp theo, Ninh Dã đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, vô cùng nghiêm túc, vô cùng thành kính.
“Ăn cơm đủ bữa, ngủ đủ giấc, chờ đến ngày em tốt nghiệp anh nhất định sẽ đúng hạn đến tìm em.”
-
Lúc Tô Đào vào nhà, Tô Quốc Vĩ vẫn còn đang ở trong phòng khách chờ cô.
Thấy con gái mở cửa tiến vào, ông lập tức đứng dậy đi qua nghênh đón.
“Đã về rồi sao? Có lạnh không? Lê cách thủy cha làm cho con vẫn còn đang để trong nồi, cha múc cho con một chén nhé?”
Cô gái nhỏ rõ ràng đã khóc, đôi mắt hồng hồng, Tô Quốc Vĩ thấy con gái nhìn mình, kỳ thật trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần con gái sẽ khóc nháo với mình, thậm chí còn có thể cãi vả.
Nhưng Tô Đào chỉ trầm mặc đứng đó trong chốc lát, phản ứng dư thừa gì cũng không có, an tĩnh gật đầu nói:
“Vâng, làm phiền cha ạ.”
Tô Quốc Vĩ dẫn con gái đi vào phòng bếp, sau khi để cô ngồi xuống chỗ bàn ăn, ông đi múc một chén canh lớn từ trong nồi mang ra.
Canh vẫn còn nóng, Tô Quốc Vĩ vẫn luôn cẩn thận canh lửa, lửa nhỏ không làm cho lê bị nấu quá vụn và cũng không để cho canh bị lạnh.
Cô gái nhỏ múc một muỗng canh đưa đến bên miệng, khí nóng và hương vị ngọt ngào của quả lê cùng nhau truyền tới. Nước ngọt đi vào trong miệng, nhưng kỳ lạ thay, một chút ngọt ngào Tô Đào cũng không cảm nhận được.
Tô Quốc Vĩ thấy Tô Đào như vậy thì vô cùng khó chịu, ông biết bây giờ trong lòng con gái bảo bối của mình nhất định là đang rất buồn, ông cũng không biết nên làm gì, đơn giản là trực tiếp lên tiếng:
“Đào Đào, cha biết là con trách cha, bây giờ con muốn nói gì hoặc là muốn tức giận cũng đều có thể, không cần phải nghẹn như vậy.”
Tuy rằng Tô Quốc Vĩ đứng ở góc độ một người cha để đưa ra điều kiện với Ninh Dã nhưng ông cũng hiểu rõ, hiện tại hai đứa nhỏ đang ở trong thời kỳ cuồng nhiệt của tình yêu, ông lại bắt cả hai phải tách ra như vậy, không thể nghi ngờ đây chính là đả kích lớn nhất.
Nhưng nào ngờ cô gái nhỏ nghe cha nói xong thì chỉ lắc đầu, nghẹn ngào đáp lại:
“Con không có việc gì, cha…”
Tô Đào vừa mới nói được một nửa thì nước mắt không khống chế được đã rơi xuống. Cô luống cuống giơ tay lau đi, dường như sợ nếu cha phát hiện ra mình khóc thì ông sẽ cảm thấy khó chịu, sau đó mới nghẹn ngào giải thích:
“Con không có trách cha, anh Ninh Dã cũng đã nói anh ấy không muốn làm con khó xử nên mới trực tiếp đáp ứng điều kiện của cha. Con chỉ là… chỉ là có chút khó chịu thôi, nhưng mà không sao đâu, qua mấy ngày rồi con sẽ ổn thôi, thật sự không có việc gì…”
Tô Quốc Vĩ thật sự chịu không nổi nữa, ông đi vòng qua bên kia bàn, một tay ôm lấy cô gái nhỏ rồi nói:
“Không cần phải nói những thứ này. Đào Đào à, nếu con muốn khóc thì cứ khóc, không cần phải nói là không có việc gì. Con càng như vậy thì cha lại càng thêm đau lòng.”
Trong lòng Tô Quốc Vĩ cũng vô cùng khó chịu, đáy mắt có chút ướt át. Con gái nhỏ quá hiểu chuyện, bản thân mình còn đang thương tâm mà vẫn lo lắng cho cảm xúc của ông. Tô Đào càng như vậy thì ông càng thêm đau lòng.
Đêm hôm đó Tô Đào vùi ở trong lòng ngực của cha khóc rất lâu.
Sau này khi nhớ lại, Tô Đào chỉ còn nhớ rõ ngày hôm đó hạt dẻ rất ngọt, pháo hoa rất đẹp, ánh trăng cũng rất tròn.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Về phía Tô Quốc Vĩ, nếu mọi người cẩn thận ngẫm lại thì hẳn là có thể hiểu được vì sao ông ấy lại làm vậy. Ông ấy không ngừng để ý đến chuyện ở Ninh gia, cũng để ý đến những tai tiếng đào hoa trước kia của Ninh Dã. Mọi người đọc truyện là ở góc nhìn của thượng đế, biết được thật ra Ninh Dã chuyện gì cũng đều không có nhưng Tô Quốc Vĩ lại không biết.
Ba năm đối với Ninh Dã mà nói chính là một khảo nghiệm nhỏ. Một mặt là để hắn đi giải quyết chuyện của Ninh gia, một mặt khác là để xem tình cảm của hắn đối với Đào Đào. Nếu ba năm trôi qua mà bên người hắn vẫn sạch sẽ như cũ, cũng vẫn thích Đào Đào thì mới có thể gián tiếp chứng minh được hắn là người đáng giá để phó thác.
Tô Quốc Vĩ không có biện pháp nào khác, ông ấy chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nhất này để bảo vệ con gái bảo bối của mình, muốn bảo đảm cho nửa đời sau của con gái.
_