Tô Đào gọi cho Chung Giai Giai, nhờ cô đem áo khoác và và cặp sách của mình ra giúp.
Đôi mắt cô còn hơi phiếm hồng, đứng trước cổng lớn nhà hàng, giọng nói cố ý đều đều, sợ rằng chị em tốt lại nghe ra điều gì khác thường.
"Tớ bên này có chút việc, muốn về trước, cậu giúp tới đem đồ ra với, tớ không trở về phòng bao được."
Cô biết mình đi quá lâu, lúc trở về chắc chắn sẽ bị hỏi xem có chuyện gì, cho nên chỉ có thể làm phiền Chung Giai Giai một chuyến.
Trong lúc chờ đợi, Tô Đào gặp lại hai cô gái lúc nãy cùng mình gây gổ.
Hiển nhiên hai người kia cũng không nghĩ tới là sẽ lại gặp cô ở đây, chỉ có thể cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Chỉ cần nghĩ đến vụ lúc nãy, hai người các cô vẫn thấy sợ hãi.
Lúc vị Ninh thiếu kia xuất hiện, các người đàn ông đều thay đổi sắc mặt, thậm chí cũng không cần đối phương nói gì, liền bắt các cô xin lỗi.
Sau lại thấy Ninh Dã không nói gì, liền hung hăng kêu bọn họ quỳ xuống.
Các cô sợ tới mức tay chân lạnh toát, đầu gối đều cong xuống, rốt cuộc vị kia mở miệng.
Anh lúc ấy đang hút thuốc, từ trên cao liếc xuống các cô, nhẹ giọng nói: "Làm ai khóc thì đi xin lỗi người đó."
Các cô lúc này đều ngẩn người, khi phản ứng lại, liền quay qua xin lỗi cô gái nhỏ.
Cũng may Tô Đào không làm bọn họ khó xử nhiều.
Hồi ức kinh sợ lại sỉ nhục hiện lên, bước chân càng trở nên gấp gáp, đầu cũng cúi xuống rất thấp, dường như sợ cô lại kêu các cô ấy.
Chung Giai Giai xuống rất nhanh.
Cô đi theo lối vào của nhà hàng, phía sau còn có một nhóm bạn học.
Dưới bậc thang một chiếc xe thể thao đen dừng lại, phần thân màu đen hòa vào màn đêm, Chung Giai Giai theo bản năng nhìn qua, có chút quen mắt.
Cô cũng không nghĩ nhiều, đứng yên sau lại đưa áo khoác cho Tô Đào.
"Sao lại thế này? Gọi điện cậu cũng không bắt máy, nếu không phải nhận được Wechat của cậu, tớ còn tưởng cậu gặp chuyên gì."
Tô Đào tạm thời không muốn nói nhiều, chỉ lắc đầu.
"Tớ không có việc gì."
Nói xong cô nhìn ra phía sau đánh giá một chút, giọng nói đè xuống.
"Sao mọi người đều ra thế này?"
"Yên tâm, không có liên quan đến cậu, mọi người đã ăn xong rồi, đều thuận tiện ra theo thôi."
Chung Giai Giai nói xong vừa vặn Trần An Bắc nghe thấy, cậu ta hướng qua Tô Đào cười một cái, dường như muốn trấn an cô, "Đúng vậy, bọn tớ đều ăn xong rồi, cậu đừng nghĩ nhiều."
Bạn học xung quanh nghe những lời ái muội này liền trở nên ồn ào, đặc biệt là Lý Triết, bạn tốt của Trần An Bắc.
Cậu còn nhớ rõ thân phận trợ lý của mình, ôm cổ Trần An Bắc cười một tiếng, "Tô Đào, cậu vội về nhà sao? Kêu Trần An Bắc đưa cậu về! Nhà cậu ấy có tài xế, rất tiện."
Loại chuyện này khiến Tô Đào rất khó chịu, cô liên tục từ chối: "Không cần, tớ có người đón, không làm phiền cậu ấy."
Vừa nói xong, Chung Giai Giai ở bên kia liền bỗng nhiên kinh ngạc.
"A! Đào Đào! Chiếc xe dưới kia là của Ninh gia đúng không?"
-
Lúc Ninh Dã đang ngồi ở ghế lái đợi Tô Đào, bà nội đã gọi cuộc điện thoại thứ hai.
Khi Ninh Dã bắt máy, bà Ninh ở bên kia bắt đầu dặn dò: "Bà cảnh cáo cháu, không được để Tô Đào ở nhà một mình, nhà mình đã rộng, lại còn vào buổi tối, con bé nhất định sẽ sợ.
Dì giúp việc xin nghỉ, ta ở bên này không biết lúc nào có thể về..."
Biết cảm Ninh Dã lãnh đạm, theo cửa sổ nhìn thoáng qua hướng bên kia.
Cô gái nhỏ lúc này bị không ít bạn học vây quanh, còn có một vị bạn học rất cao ráo đẹp trai đứng gần cô, nhìn rất xứng đôi.
Anh nghe xong không có cảm xúc dư thừa gì, kiên nhẫn nghe bà nói xong.
"Cháu biết rồi, bà không phải vừa nhắc cháu một lần rồi sao? Đều nhớ kỹ hết ạ."
"Ta không phải sợ cháu bằng mặt không bằng lòng, chơi trò nhẫn tâm sao!" Bà Ninh bên kia truyền đến một trận cãi cọ ầm ĩ, "Thôi được rồi, bên này lại bắt đầu, bà giao Tiểu Tô Đào cho cháu đó!"
Ninh Dã cúp máy, lại nhìn qua hướng bên kia, thấy cùng nam sinh kia nói chuyện Tô Đào, cũng không có ý định muốn lại đây, sốt ruột bấm còi.
m thanh sắc bén xuyên thủng bầu trời đêm tĩnh lặng.
Tô Đào trong lòng nhảy dựng, không lãng phí thời gian nữa, vội vàng cài nút áo khoác, tạm biệt bạn học: "Thật ngại quá, có người đang đợi tớ, tớ đi trước đây."
Cô liền chạy xuống bậc thang, dưới sự chú ý của mọi người, ngồi vào ghế phụ.
Bạn học trong lớp đều kinh ngạc, lúc vừa bước ra cũng có vài người âm thầm đánh giá chiếc xe kia, nhưng không nghĩ lại đang đợi Tô Đào.
Lý Triết còn có chút sửng sốt, nhỏ giọng lầm bầm: "Nhà Tô Đào lại giàu như vậy sao?"
Trần An Bắc nghe cậu ta nói xong, trầm mặc nhìn theo hướng Tô Đào rời đi, cũng không nói thêm gì.
Sau khi Tô Đào ngồi vào trong xe, bà Ninh đã nhắn tin hỏi Ninh Dã có đón cô hay không, cô sợ bà lo lắng, liền nhanh chóng lấy điện thoại trả lời.
Tô Đào: [Bà đừng lo lắng ạ, cháu và Ninh Dã ca ca đã gặp nhau ~]
Bên kia liền phản hồi trong chốc lát.
Ninh Lam: [Vậy thì tốt, cháu muốn ăn gì liền kêu nó mua cho chúa, đừng sợ làm phiền! Nếu nó khi dê cháu, nói cho bà biết ngây, bà giúp cháu trị nó!]
Tô Hào nhắn lại [Vâng], thấy đầu dây bên kia không trả lời, một lần nữa cất điện thoại đi.
Xe lúc này đang đi trên tuyến đường chính được vài phút, lúc vừa qua chốt giao thông thì lại gặp đèn đỏ, người đàn ông ngồi ghế lại từ từ phanh gấp.
Anh lúc này một tay đắp tay lái, cũng không quay đầu lại, không mặn không nhạt nói.
"Bà nội rất quan tâm đến em, lần sau những chuyện phiền toái không cần thiết này thì đừng gây rắc rối, bà sẽ lo lắng."
Tô Đào kỳ thật vừa mới nhận ra được bầu không khí không thích hợp, giờ phút này nghe Ninh Dã nói xong, cũng không muốn quan tâm nữa, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
"Em không muốn gây phiền toái, nhưng chỉ là các cô ấy nói quá khó nghe."
Cô nói không lớn, đầu cúi xuống, nói thêm: "Lại còn đều là nói dối."
An tĩnh vài giây, người bên kia bỗng nhiên lại nói: "Em như thế nào lại biết đây là nói dối?"
Tô Đào sững người, theo bản năng ngẩng đầu lên, gặp tầm mắt của anh.
Người đàn ông cúi người qua phía cô mà không hề nói trước, mang theo một cảm giác áp bách và hơi thở nguy hiểm vô hình.
"Vậy nếu anh đây thật sự là người cuồng bạo lực và là quái vật thật thì sao?"
Tô Đào cảm giác được toàn bộ hơi thở đều có mùi hương của anh, nhất thời có chút thích ứng không kịp, liền co rút lùi về phía sau.
Người ở trên cho rằng cô bị dọa,