Đào Đào Ô Long

Ngoại truyện2:Nhẫn cầu hôn


trước sau

"Cho nên bạn nhỏ à, em có muốn gả cho anh không?"

Thanh âm truyền đến trong tai cô gái nhỏ, ngữ khí nghe rất bình thường nhưng nếu cẩn thận nghe một chút thì có thể cảm giác được trong đó mang theo một tia căng chặt mất tự nhiên.

Tiếng ồn ào từ bốn phía phảng phất dần dần cách xa, Tô Đào nằm ghé vào trên tấm lưng vững chãi của hắn, cô rõ ràng cảm giác được tiếng tim đập của mình càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt.

"Những năm trước kia khi chưa gặp được em anh sống rất mơ hồ, không có kế hoạch gì cho tương lai, từng ngày từng ngày cứ thế mơ màng trôi qua, sống được một ngày thì tính một ngày."

Hắn cũng không quan tâm đến việc có thể sống lâu được hay không, hút thuốc vô cùng nhiều, thỉnh thoảng còn chán sống chạy lên núi đua xe. Lão phu nhân bởi vì những việc này đã la mắng hắn nhiều lần nhưng mỗi lần hắn đều không quá để ý.

"Nhưng mà hiện tại không giống nữa, trong vòng ba năm tách ra này anh đã suy nghĩ vô số lần về những chuyện mình muốn làm sau này, mỗi một chuyện đều có em cùng tham dự... Vậy nên em đã suy nghĩ kỹ chưa? Cho anh cơ hội được ở bên em trong quãng đời còn lại nhé?"

Đèn xanh ở phía trước sáng lên, cô gái nhỏ ghé vào trên lưng hắn vẫn luôn im lặng không lên tiếng đáp lại, cũng không biết là đang nghiêm túc suy xét hay là đang nghĩ đến chuyện gì khác.

Ninh Dã cũng không vội, vẫn tiếp tục cõng cô chậm rãi đi về phía trước.

Sau khi đi qua hai con phố thì đã đến trước khách sạn mà Tô Quốc Vĩ đang ở. Lúc đến cửa khách sạn Ninh Dã mới chậm rãi thả cô gái nhỏ xuống.

Hắn cũng không vội vã đi vào mà xoay người đối mặt với Tô Đào, giơ tay nhéo nhéo chóp mũi cô rồi hỏi:

"Sao rồi? Em suy nghĩ kỹ chưa?"

"Về sau em quản anh cai thuốc, anh sẽ phát giận với em sao?" Tô Đào mím môi ngẩng đầu hỏi hắn.

"Em nói thử xem?" Hắn nhướng mày cười một cái

"Vậy nếu như chúng ta có bất đồng trong một ít chuyện..."

"Nghe em hết." Hắn trực tiếp cắt ngang lời của cô.

Cô gái nhỏ không khỏi sửng sốt, thần sắc có chút không được tự nhiên, thanh âm nho nhỏ lẩm bẩm:

"Ý em không phải là muốn như vậy, em muốn nói là cho dù có bất đồng ý kiến thì cũng không cần phải cãi nhau."

"Sẽ không cãi nhau, anh không nỡ cãi nhau với em đâu."

"Vậy..."

Ninh Dã túm chặt lấy cánh tay của cô gái nhỏ rồi kéo cô vào trong lòng ngực mình.

"Được rồi bạn nhỏ à, đừng dằn vặt anh nữa mà. Anh bảo đảm tất cả những chuyện mà em đang lo lắng sẽ không bao giờ phát sinh."

Sườn mặt Tô Đào kề sát trước ngực hắn, bên tai ngoại trừ thanh âm ngoài lồng ngực chấn động khi hắn nói chuyện thì cũng chỉ còn lại tiếng tim đập càng lúc càng mạnh của hắn.

Sau một lúc lâu cô mới chậm rãi vươn cánh tay ôm lấy eo hắn. Tiếp theo, lại giống như con vật nhỏ mềm mại nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trong lòng ngực hắn rồi gật gật đầu.

Khóe môi Ninh Dã cong lên, hắn nâng mặt cô lên rồi cúi đầu hôn xuống môi cô. Đôi con ngươi hẹp dài đen nhánh mang theo ánh sáng nhỏ vụn cùng ý cười lười nhác quen thuộc.

"Lần này thật sự sắp trở thành bạn nhỏ nhà anh rồi."

-

Lúc Tô Đào quay về ký túc xá thì đã hơn 9 giờ tối. Ba cô bạn cùng phòng vẫn còn chưa về nên trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Cô mở đèn trong phòng, sau khi cất ba lô xong thì đi đến ngồi trước bàn học của mình, vẫn có chút chưa bình tĩnh lại được.

Cách một lúc sau rốt cuộc vẫn là nhịn không nổi nữa nên lấy điện thoại ra xem một vòng danh sách bạn bè trong WeChat. Mấy cô bạn cùng phòng hẳn là vẫn còn đang cùng nhau vui chơi với bạn học trong khoa nên cô lần lượt lướt qua tài khoản của bọn họ trong danh sách, cuối cùng dừng lại ở tài khoản của Chung Giai Giai. Tô Đào do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin với cô bạn.

【WeChat】Tô Đào: Nhàn nhã lăn lộn.jpg

Cô gái nhỏ gửi một cái meme qua trước, là meme chuột hamster màu trắng đang nằm ôm trái cây, vừa gặm vừa lăn qua lộn lại trông vô cùng đáng yêu.

Mười mấy giây sau Chung Giai Giai lập tức nhắn lại.

【WeChat】Chung Giai Giai: Aaaaaa Đào Đào à vừa lúc tớ đang muốn tìm cậu đây! Mau tới đây! Tớ cho cậu xem ảnh cơ bụng của nam thần nhà tớ này!

【WeChat】Chung Giai Giai: [hình ảnh]

【WeChat】Chung Giai Giai: Có phải là siêu gợi cảm hay không aaaaaa! Cơ bụng cùng với tuyến nhân ngư này quá là đỉnh! Tớ chết mất thôi!!!!!!

Trong lòng Tô Đào đang nghĩ đến chuyện khác nên căn bản không để ý lắm, cô chỉ nhìn lướt sơ qua rồi liền đơn giản đáp lại một câu.

【WeChat】Tô Đào: Ừ, gợi cảm gợi cảm.

Chung Giai Giai ở đầu bên kia mê mệt nam thần nhà mình một lúc rồi mới hậu tri hậu giác phản ứng lại Tô Đào.

【WeChat】Chung Giai Giai: Được rồi, tớ ổn rồi, đến lượt cậu nói đó! Sao vậy? Buổi tối đột nhiên tìm tớ là có chuyện gì sao?

Tô Đào chần chờ một lúc rồi quyết định gửi tin nhắn thoại qua cho cô bạn. Cô đơn giản kể lại những chuyện đã phát sinh trong hôm nay, cuối cùng nói đến chuyện Ninh Dã đã nói lời cầu hôn với mình.

Sau khi gửi tin nhắn qua thì trong đầu cô gái nhỏ không hiểu sao lại nghĩ đến lời vừa nãy của hắn.

"Lần này thật sự sắp trở thành bạn nhỏ nhà anh rồi."

Gò má cô lại nóng lên, trong mắt tựa như có một tầng hơi nước mỏng, ý cười bên môi hoàn toàn không áp chế được.

Cũng không biết Chung Giai Giai ở đầu bên kia là không kịp phản ứng hay là đang bận chuyện gì khác mà mãi đến một lúc lâu sau cô ấy mới nhắn lại một câu.

【WeChat】Chung Giai Giai:??? Cho nên anh ấy cầu hôn xong thì cậu liền đáp ứng rồi?

【WeChat】Tô Đào: Ừ...

【WeChat】Chung Giai Giai: Không có hoa tươi và bữa tối dưới ánh nến thì không nói đi! Nhưng vì sao đến cả nhẫn cũng không có chứ! Con mẹ nó Đào Đào à cậu đúng là dễ bị dụ quá rồi đó! Làm gì có ai nhận lời cầu hôn mà không lấy nhẫn chứ!

Lời này của Chung Giai Giai tuy là mang theo chút kích động nhưng cũng khiến cho Tô Đào lập tức bình tĩnh nghĩ lại. Cô suy nghĩ một lúc rồi theo bản năng giơ tay sờ vào sợi dây chuyền trên cổ mình.

Sợi dây này cô đã đeo từ ba năm trước, chỉ là dây chuyền bạc bình thường nhưng mặt dây lại là chiếc nhẫn bạch kim mà Ninh Dã đưa cho cô trước khi hai người tách ra.

Chiếc nhẫn đó vốn dĩ là Tô Đào vẫn luôn đeo trên tay nhưng sau đó lại sợ lúc tắm rửa
hoặc là rửa tay sẽ vô tình tháo ra rồi quên mất nên liền quyết định xỏ nó vào dây chuyền rồi đeo lên cổ. Trong suốt khoảng thời gian qua cô chưa từng tháo nó xuống một ngày nào. Nghĩ đến đây thì cô liền nhắn qua cho Chung Giai Giai.

【WeChat】Tô Đào: Lúc trước khi bọn tớ tách ra anh ấy đã đưa cho tớ chiếc nhẫn kia, hẳn là có thể xem nó như nhẫn cầu hôn...

Chung Giai Giai lập tức nhắn lại.

【WeChat】Chung Giai Giai:???  No!! Chiếc nhẫn kia quá không may mắn!! Tuyệt đối không được!!

【WeChat】Chung Giai Giai: Dù sao thì cậu cũng mau đi hỏi anh ấy một chút đi, đây cũng được xem là chuyện đại sự đó!

Thật ra thì vốn dĩ Tô Đào cũng không quá để ý nhưng nghe thấy Chung Giai Giai phân tích một lúc như vậy thì trong lòng cũng có chút khó chịu.

Cô suy nghĩ một chút rồi trực tiếp chụp lại màn hình cuộc trò chuyện gửi qua cho Ninh Dã. Sau khi gửi xong thì cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, bấm tắt điện thoại rồi cầm lấy khăn mặt và đồ ngủ của mình đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm rửa một chút.

- ????????????????????????????: ????????????????????????????????

Lúc quay ra thì Ninh Dã cũng đã trả lời lại.

【WeChat】Ninh Dã: Cái gì cơ bụng?

【WeChat】Ninh Dã: Cơ bụng của ai?

【WeChat】Ninh Dã: Em đã thấy cái gì rồi?

Tô Đào: "..."

Một loạt câu hỏi được gửi đến khiến Tô Đào không hiểu ra làm sao, cô lần nữa mở ảnh chụp màn hình vừa nãy ra xem thì phát hiện vừa vặn chụp từ đoạn Chung Giai Giai khen cơ bụng và tuyến nhân ngư của nam thần nhà mình trở xuống. Suy nghĩ một lát rồi cô mới nhắn lại cho Ninh Dã.

【WeChat】Tô Đào: Cái này... Hình như không phải là trọng điểm?

【WeChat】Tô Đào: Nhẫn cầu hôn của anh đâu?

Tin nhắn đã gửi qua được một lúc nhưng người ở đầu bên kia vẫn không có động tĩnh gì. Cô gái nhỏ còn tưởng rằng Ninh Dã đây là đang chột dạ nên trong lòng còn âm thầm đoán thử xem hắn cuối cùng sẽ giải quyết chuyện này thế nào.

Nào ngờ một lúc sau cô bỗng nhiên nhận được tin nhắn Wechat của Ninh lão phu nhân.

【WeChat】Ninh Lam: Đào Đào à, nghe nói cháu sắp trở thành cháu dâu của bà rồi?

【WeChat】Ninh Lam: [hình ảnh]

【WeChat】Ninh Lam: Tên tiểu tử thúi kia nói lần này cầu hôn vội vàng quá nên nó chưa kịp mang mấy cái nhẫn đã chuẩn bị trước đó đến cho cháu. Đã đêm hôm khuya khoắt rồi mà nó vẫn một hai bắt bà phải chụp ảnh gửi cho cháu xem đây, cháu phóng to ảnh ra nhìn xem thích cái nào nhé!

Tô Đào ở bên này sửng sốt một lúc rồi mới bấm vào tấm ảnh mà lão phu nhân vừa gửi qua kia.

Trong ảnh chụp là hai tầng ngăn kéo, mỗi tầng đều chứa đầy những hộp đựng nhẫn bằng nhung. Kiểu dáng mỗi chiếc nhẫn đều khác biệt, có nhẫn bạch kim, cũng có nhẫn kim cương kích cỡ lớn bé khác nhau xếp đầy hai tầng, cả mấy chục kiểu dáng, mỗi một chiếc nhẫn trong ảnh đều hơi hơi phản chiếu ánh sáng.

Cô gái nhỏ nhìn ảnh chụp một hồi lâu rồi mới nhắn lại cho lão phu nhân.

【WeChat】Tô Đào: Bà ơi, mấy cái nhẫn này tất cả đều là do anh Ninh Dã mua ạ?

【WeChat】Ninh Lam: Đúng vậy, nhưng mà cũng có mấy cái là do nó tìm thầy học làm. Cháu thấy cái nào xấu thì cơ bản đều là do nó tự làm đó.

【WeChat】Ninh Lam: Tiểu tử thúi kia mấy năm nay thật sự rất nhớ cháu. Mấy cái nhẫn này hầu như mỗi tháng nó đều sẽ đem về một cái, tới tới lui lui cũng đã có mấy chục cái rồi. Có một lần thừa dịp nó uống say nên bà hỏi nó mua nhiều như vậy để làm gì. Cháu đoán thử xem nó nói gì?

【WeChat】Ninh Lam: Nó nói "Cháu kiếm tiền còn không phải là để cho bạn nhỏ nhà cháu xài sao? Hiện tại không gặp được nhau nên cháu sẽ thay em ấy tích góp... Chờ sau này gặp lại rồi thì lấy thêm cả mấy cái nhẫn này ra dỗ em ấy..."

【WeChat】Ninh Lam:  Ây da, bà cũng không phải là thay tên tiểu tử thúi kia nói chuyện đâu nhưng mà... mấy năm nay nó trải qua cũng không quá dễ dàng gì. Thật ra bà cũng đã từng ngầm trách cha của cháu, cảm thấy ông ấy quá cứng nhắc không chịu hiểu cho hai đứa. Nhưng cũng may tất cả đều đã qua rồi, rốt cuộc hai đứa lại có thể ở bên nhau.

Tô Đào xem xong tin nhắn của lão phu nhân thì trong lòng không rõ là tư vị gì. Một lúc lâu sau cô mới nhắn lại cho bà ấy.

【WeChat】Tô Đào: Vâng, cháu đã biết rồi ạ.

Khả năng là lão phu nhân ở bên kia thấy cô đáp lời nên liền nhắn tin báo cho Ninh Dã biết, trong chốc lát sau cô liền nhận được tin nhắn WeChat của hắn.

【WeChat】Ninh Dã: Bà nói đã gửi ảnh qua cho em xem? 

【WeChat】Tô Đào: Vâng...

【WeChat】Ninh Dã: Vậy chuyện nhẫn này chúng ta xem như là cho qua được rồi chứ? 

Tô Đào mím mím môi, cảm xúc có chút phức tạp.

【WeChat】Tô Đào: Vâng...

Giây tiếp theo Ninh Dã đã trực tiếp gọi điện thoại đến. Sau khi cô bấm nhận thì thanh âm của hắn liền truyền tới.

"Vấn đề nhẫn đã giải quyết tốt rồi, bây giờ có phải chúng ta nên tiếp tục tâm sự một chút về vấn đề cơ bụng hay không?"

Tô Đào: "..."

"Trước kia là anh sơ sót, không biết bạn nhỏ nhà anh lại còn có loại yêu thích này. Chẳng qua về sau không cần phải đi nhìn của nam nhân khác đâu, bọn họ có, anh cũng có."

Tô Đào: "... Anh đừng có nói nữa."

Ninh Dã ở đầu bên kia lười nhác cười nhẹ, bộ dáng như là không muốn bỏ qua cho cô, hắn cố ý hạ thấp giọng, ngữ khí có chút lưu manh nói:

"Sao nào? Lúc nào đến xem của anh đây?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện