Sau khi trở về từ kỳ nghỉ trăng mật thì cuộc thi nghiên cứu và phát minh sản phẩm mà Tô Đào đăng ký tham gia trước đó cũng đã có kết quả. Phần mềm cô nghiên cứu ra đã giành được huy chương vàng.
Vào ngày trao giải, đại bộ phận các đoàn đội công ty và các đại lão trong lĩnh vực máy tính có mặt ở hiện trường đều trực tiếp đưa ra cành ô liu với Tô Đào. Bọn họ ai cũng mong rằng cô sẽ mang theo hạng mục của mình gia nhập vào công ty bọn họ, mức lương có thể thương lượng, thậm chí có vài công ty còn đưa ra điều kiện cho cô cổ phần kỹ thuật để biểu hiện thành ý.
Chẳng qua Tô Đào cần phải suy xét từ nhiều phương diện nên cô không đưa ra quyết định ngay lúc đó mà trở về hỏi ý kiến của Ninh Dã.
Lúc ấy Ninh Dã chỉ tùy tiện nhìn qua tư liệu của mấy công ty kia một chút, sau đó liền ôm eo cô rồi hỏi:
“Sao anh lại cảm thấy ở đây không có bất cứ công ty nào thích hợp với em vậy nhỉ? Có phải em cũng không vừa ý cái nào hết đúng không?”
Tô Đào có chút kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ lập tức đoán ra được suy nghĩ do dự trong lòng cô. Lát sau, cô trực tiếp gật gật đầu, không hề giấu giếm mà nói thẳng ra:
“Quả thật là em có chút do dự, những công ty này đều rất ưu tú, đều có địa vị và ưu thế trong lĩnh vực này nhưng một số khái niệm và tính chất mà bọn họ theo đuổi lại không quá phù hợp với em.”
“Vậy thì tự mình làm thôi.” Ninh Dã ôm Tô Đào để cô ngồi trên đùi mình, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, lật xem tư liệu rồi tiếp tục nói:
“Thật ra tỷ suất sinh lời trong hạng mục này của em rất khả quan, anh cảm thấy nếu đi kêu gọi đầu tư thì cũng sẽ có rất nhiều người nguyện ý đưa tiền.”
Tô Đào không ngờ là Ninh Dã sẽ trực tiếp đưa ra kiến nghị như vậy, thật ra trước kia cô cũng đã nghĩ đến ý tưởng này nhưng chung quy lại vẫn cảm thấy có chút không thực tế. Khi còn đi học, cô chỉ vùi đầu vào việc học nên căn bản không hiểu rõ thị trường và những việc cần làm khi gây dựng sự nghiệp. Hơn nữa, còn có một điểm quan trọng nữa là…
Thấy Tô Đào im lặng cả nửa ngày không lên tiếng, Ninh Dã gần như có thể đoán được cô đang suy nghĩ việc gì nên lại hỏi:
“Có phải bà lại nói gì với em rồi đúng không?”
“Không có! Là do lần trước ở bên biệt thự em vô tình nghe thấy bà và anh nói chuyện với nhau trong phòng bếp.”
“Nghe thấy bà thúc giục chúng ta sinh con sao?”
Tô Đào gật đầu. Đây quả thật là một trong những băn khoăn của cô. Cô biết bà nội đã lớn tuổi nên trong lòng bà vẫn luôn hy vọng bốn thế hệ sẽ cùng chung sống với nhau trong một nhà. Về việc mang thai cô vẫn để thuận theo tự nhiên, tuy quả thật là cũng không muốn quá sớm… nhưng một khi đã lựa chọn gây dựng sự nghiệp thì khả năng là phải đem kế hoạch này hoãn lại thêm vài năm.
Ninh Dã nhìn thấy biểu tình khó xử trên khuôn mặt nhỏ của Tô Đào thì tức đến bật cười. Hắn giơ tay nhéo nhéo chóp mũi cô, nói:
“Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, về sau dù là làm gì hay muốn gì thì cũng không cần phải suy xét đến những người khác, chỉ cần lo cho chính bản thân mình là được rồi.”
Tô Đào muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì Ninh Dã đã tiếp tục nói:
“Hơn nữa, chuyện sinh con chỉ là do bà tùy tiện nhắc đến thôi. Kể từ sau khi biết em đoạt giải thì bà vẫn luôn bảo anh đầu tư rồi tìm đoàn đội cho em. Nếu như em lựa chọn gây dựng sự nghiệp thì khẳng định là bà sẽ ủng hộ hết mình.”
Cô có chút kinh ngạc mở to mắt quay đầu lại nhìn Ninh Dã, hắn bị chọc cho ngứa ngáy trong lòng nên cũng không còn tâm tư nói đến chuyện khác nữa, nâng cằm cô lên rồi cúi xuống hôn sâu.
“Được rồi, đã khuya lắm rồi, chuyện công việc để bàn sau đi, bây giờ em phải cùng anh làm chuyện khác…”
-
Đoàn đội của Tô Đào được thành lập rất nhanh, sau khi ba cô bạn cùng phòng biết tin cô muốn gây dựng sự nghiệp thì đều dứt khoát chạy tới Bắc Thành cùng làm với cô.
Chẳng qua sau đó cô cũng không nhận phần đầu tư của Ninh Dã, cô cảm thấy chuyện tư nên tách khỏi chuyện công, nếu cầm tiền của Ninh Dã thì phỏng chừng sau này sẽ có nhiều lo lắng hơn.
Nhưng Tô Đào cũng rất cạnh tranh, sau khi tin tức hạng mục của cô đang kêu gọi đầu tư được tung ra thì một số công ty đầu tư đã sôi nổi đưa ra cành ô liu. Tô Đào cùng thảo luận với mọi người rồi cuối cùng chọn ra một công ty phù hợp về mọi mặt.
Khoảng thời gian mới bắt đầu lập nghiệp thật sự bận đến mức không thoát ra được, hầu như cô làm việc không có ngày nghỉ, thời gian tan làm mỗi ngày cũng không cố định. Trên cơ bản đều là Ninh Dã làm xong việc ở tổng bộ Ninh thị bên kia rồi sẽ chạy qua đón cô, thỉnh thoảng cô chưa kịp ăn tối thì hắn sẽ bảo tài xế ghé đến nhà hàng mua vài món cô thích rồi mang đến ăn cùng cô.
Sự chăm chỉ và cố gắng của cả đoàn đội cuối cùng cũng nhận được đền đáp. Đến cuối năm thứ hai, ứng dụng do bọn họ nghiên cứu chính thức được ra mắt. Trong tháng đầu tiên, vì được tuyên truyền đúng chỗ và đối tượng hướng đến là những người trẻ tuổi nên đã có rất nhiều lượt truy cập, một truyền mười, mười truyền một trăm, lượt đăng ký sử dụng nhanh chóng đột phá một triệu.
Ngày nhận được kết quả mọi người trong nhóm đều thở phào nhẹ nhõm. Tối hôm đó bọn họ quyết định tan làm sớm rồi cùng nhau đi liên hoan ở một nhà hàng nổi tiếng gần đó.
Ngày thường Tô Đào không đụng đến rượu bia nhưng tối đó vì cao hứng nên cô đã uống hai lon. Tuy nhiên cô đã sớm báo cho Ninh Dã biết mình đi liên hoan, cũng gửi qua định vị của nhà hàng và thời gian dự định kết thúc, bảo hắn đến đây đón mình.
Khi Ninh Dã chạy tới thì cô đã say đến mức mơ mơ màng màng. Mọi người đang ngồi quanh bàn ăn tán gẫu với nhau, nghĩ về việc trong tương lai đoàn đội của bọn họ sẽ lại càng phát triển tốt hơn như thế nào.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt mê mang nhưng đáy mắt lại hàm chứa ý cười. Ninh Dã nhìn ra được lần này là bạn nhỏ nhà hắn đang thật sự vui vẻ.
Trên đường về nhà, Tô Đào ngồi trên đùi Ninh Dã, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn rồi hưng phấn kể cho hắn nghe hiện tại đoàn đội của bọn họ lợi hại ra sao. Trong lúc kể chuyện, bên trong mắt cô như có chứa hàng vạn vì sao, tràn đầy ánh sáng tinh khiết.
Mặc dù biết hiện tại cô đã say nhưng Ninh Dã vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện, không hề có chút qua loa lấy lệ nào.
Sau khi về đến nhà, Tô Đào thừa dịp Ninh Dã đang ở trong phòng bếp pha nước mật ong cho cô thì lặng lẽ đi đến ôm chặt lấy hắn. Cô cọ cọ gò má trong lòng ngực hắn rồi mềm mại lên tiếng:
“Anh Ninh Dã, cũng cảm ơn anh nha.”
Cô gái nhỏ rất ít khi làm nũng như vậy, hai năm nay kể từ khi bắt đầu đi làm thì tính cách của cô càng thêm độc lập cứng cỏi hơn. Tuy là lúc ở riêng với hắn trạng thái của cô vẫn là một cô gái nhỏ nhưng lại không giống như bây giờ.
Ninh Dã tạm thời đặt đồ vật trong tay sang một bên rồi trở tay ôm lấy cô.
“Vì sao lại cảm ơn anh?”
“Cảm ơn vì anh vẫn luôn tôn trọng em… Cũng cảm ơn vì anh vẫn luôn tin tưởng, cổ vũ cho em…”
Thật ra thời gian đầu khi bắt đầu lập nghiệp thì mọi chuyện cũng không phải đều thuận buồm xuôi gió. Đoàn đội bọn họ cũng gặp qua những khó khăn mà các đoàn đội khác gặp phải, thậm chí so ra thì những thứ mà bọn họ gặp phải còn khó khăn hơn nhiều. Thỉnh thoảng trong đêm khuya tĩnh lặng khi chỉ còn một mình mình ở lại văn phòng thì Tô Đào cũng sẽ bật khóc, cô nghi ngờ chính mình, cô tự hỏi liệu có phải mình đã chọn sai đường rồi hay không, làm lãng phí thời gian của mình và của tất cả mọi người.
Vào mỗi lần như thế Ninh Dã đều sẽ im lặng ôm lấy cô, chờ cô khóc đủ rồi, trút bỏ áp lực xong rồi thì hắn sẽ lấy khăn giấy giúp cô lau mặt rồi sau đó nhỏ giọng dỗ dành.
“Không sao cả, anh biết đây không phải là em muốn bỏ cuộc mà chỉ là đang tạm thời mệt mỏi mà thôi. Đừng tự tạo cho mình áp lực quá lớn, nếu mệt mỏi thì cứ dừng lại một chút rồi sau đó lại tiếp tục. Tin tưởng anh đi, kiên trì thêm một chút thì tương lai nhất định sẽ khác.”
Chính nhờ mấy chữ “kiên trì thêm một chút” này đã nhiều lần lôi Tô Đào ra khỏi bờ vực sắp sụp đổ, sau đó chậm rãi biến thành bộ dáng như hiện tại. Trong lòng cô vẫn luôn nhớ rõ nhưng chẳng qua do tính cách nên ngày thường cô rất ít khi mở miệng nói ra mấy lời như thế này. Hôm nay là do say rượu, lá gan cũng lớn hơn mọi khi nên cô mới nói ra.
Ninh Dã nghe cô nói xong thì nhướng mày hỏi lại:
“Vậy em định cảm ơn anh như thế nào? Anh là thương nhân nên không nhận lòng biết ơn bằng lời nói đâu.”
Thật ra hắn nói vậy chỉ để trêu chọc cô thôi chứ căn bản không muốn khiến con ma men nhỏ này phải làm gì cả. Nhưng không ngờ là sau khi nghe xong thì Tô Đào liền nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay hắn rồi đi vào phòng để quần áo, chốc lát sau cô đã bước ra với một chiếc cà vạt trong tay.
“Chẳng phải trước kia anh muốn em… dùng cái này sao… Hôm nay có thể…”
Cô gái nhỏ lại một lần nữa đứng trước mặt hắn, khuôn mặt càng thêm ửng hồng, đáy mắt ướt dầm dề lộ ra tia sáng.
Đôi mắt Ninh Dã lập tức tối sầm, cũng không để cho Tô Đào có thời gian thanh tỉnh lại mà liền khom lưng bế cô đi thẳng về phía phòng ngủ, vừa đi vừa hôn sâu.
Đêm đó Tô Đào bị khi dễ vô cùng lợi hại, sáng hôm sau tỉnh lại thì giọng cũng đã khàn đi, trên cổ tay còn ẩn ẩn hiện ra vệt đỏ. Lúc đến công ty, Đại Linh và Mạnh Giai vừa thấy cô như vậy thì liền biết đã có chuyện gì xảy ra nên cả ngày cứ nhìn cô cười ái muội.
Kể từ sau hôm đó Tô Đào lại trở về trạng thái không đụng vào rượu bia, dù là lúc chỉ ở riêng với Ninh Dã, hắn có dụ dỗ hay lừa gạt thế nào đi nữa thì cô cũng không bao giờ say nữa.
Đến năm thứ ba sau khi công ty của Tô Đào được thành lập thì gia đình nhỏ của bọn họ chào đón thêm một thành viên mới. Đứa bé đến với thế giới này quá đột ngột, gần như khiến cho Tô Đào có chút trở tay không kịp bởi vì mấy năm nay hai người bọn
họ đều có sử dụng biện pháp, rất ít khi quên nên khi thân thể mình có chút khác thường thì cô cũng hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều.
Hôm đó Tô Đào đang chủ trì một cuộc họp về hạng mục mới của công ty, trong lúc trợ lý trình chiếu PPT thì cô đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Những ngày đó là thời điểm quan trọng của việc nghiên cứu phát triển hạng mục mới nên lúc đó cô chỉ nghĩ có lẽ là do bản thân làm việc và nghỉ ngơi không đúng quy luật nên mới như vậy.
Nhưng đến lúc quay về văn phòng, ngay khi vừa ngửi thấy mùi cá rán trong phần cơm trưa mà trợ lý mang đến cho cô thì trong dạ dày bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, tiếp đến là một trận nôn khan không khống chế được ập đến.
Dường như Tô Đào đã nhận ra điều gì đó nên cô lập tức bỏ hết công việc rồi gọi điện thoại cho Ninh Dã bảo hắn cùng cô đến bệnh viện.
Bình thường đến bệnh viện đều phải xếp hàng nhưng Ninh Dã đã gọi điện sắp xếp mọi việc trước nên lúc vừa đến nơi thì trưởng khoa phụ sản đã tự mình ra đón họ rồi phụ trách kiểm tra cho Tô Đào.
Trong phòng chờ VIP của bệnh viện, Tô Đào đang thẫn thờ ngồi chỗ ghế sô pha đợi kết quả thử máu, biểu tình trên mặt như người mất hồn. Ninh Dã cũng không biết cô đang miên man suy nghĩ điều gì, trong lòng lập tức có chút khẩn trương.
“Đang suy nghĩ gì vậy? Nói cho anh biết được không?”
Hắn đi đến đứng trước mặt Tô Đào, nói xong thì vươn tay vòng qua đầu cô để cô tựa vào bụng mình.
“Không có gì… chỉ là có chút tự trách. Em quá bất cẩn, gần đây thân thể em đã xuất hiện rất nhiều dấu hiệu nhưng em lại không để ý gì cả. Dạo này bận rộn như vậy, lại không dùng bữa đúng giờ nên không biết là có ảnh hưởng gì đến đứa bé hay không.” Cô gái nhỏ vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dáng héo rũ.
Ninh Dã nhẹ nhàng thở ra, trước đó nhìn thấy biểu tình của Tô Đào như vậy hắn còn tưởng là cô đang do dự có muốn giữ lại đứa bé này hay không. Lúc này đã biết được lý do không phải như mình vừa nghĩ đến nên cũng không còn hoảng hốt nữa.
Hắn vươn tay xoa nhẹ đầu cô một chút rồi lên tiếng:
“Bạn nhỏ nhà anh vẫn còn chưa lớn mà, không có kinh nghiệm nên chủ quan cũng là chuyện bình thường. Em đừng lo lắng, nếu thật sự có thai thì anh sẽ hỏi kỹ lại bác sĩ về tình huống của em, dù có bất cứ vấn đề gì thì anh cũng sẽ cùng em gánh vác.”
Một lát sau đã có kết quả kiểm tra, Tô Đào thật sự mang thai, đứa bé đã được bốn tuần rưỡi, phát triển rất tốt, không bị ảnh hưởng gì cả.
Tô Đào lại cẩn thận nói với bác sĩ về tình huống dạo gần đây của mình, trọng điểm chính là việc cô ăn uống và nghỉ ngơi không đúng giờ.
Bác sĩ nói: “Tạm thời không có vấn đề gì cả nhưng về sau tuyệt đối không được như vậy nữa.”
Tô Đào vội vàng gật đầu nghe theo.
-
Trên đường trở về Ninh Dã vẫn luôn im lặng ôm lấy Tô Đào, cằm đặt trên vai cô, lòng bàn tay khẽ vuốt ve trên bụng nhỏ của cô.
Sau một lúc yên tĩnh thì hắn đột nhiên lên tiếng:
“Bạn nhỏ à, anh thật sự rất vui.”
“Em cũng vậy.” Tô Đào cong môi cười.
“Anh vẫn luôn cho rằng đời này của mình sẽ không có bất cứ vướng bận nào khác, cứ một mình sống đến già rồi cứ thế chết đi. Nhưng có lẽ là ông trời thấy anh quá đáng thương nên mới để cho em đến bên anh. Sau khi em đến, dường như anh đã có được tất cả mọi thứ.”
Ninh Dã nói xong thì thành kính nghiêm túc mà hôn lên sườn mặt cô.
Tô Đào xoay người lại vòng tay ôm lấy Ninh Dã, cái gì cũng không nói, cứ vậy lẳng lặng mà dựa vào vai hắn.
Ngày hôm đó hai người đều không quay về công ty, cũng không về nhà riêng mà bảo tài xế đưa bọn họ về bên biệt thự.
Dạo gần đây lão phu nhân đang mê mẩn một trò chơi giải trí và rèn luyện sức khỏe trên TV, bà còn lôi kéo cả dì giúp việc và tài xế bên biệt thự cùng chơi, có đôi lúc còn mê mẩn đến mức không thèm đi khiêu vũ ở quảng trường.
Lúc Ninh Dã và Tô Đào đến thì lão phu nhân vẫn đang đứng nhảy hăng say trước TV, sau khi nhìn thấy bọn họ thì bà vô cùng ngạc nhiên.
“Sao giữa ban ngày lại đột nhiên về đây? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lão phu nhân hỏi như vậy vì trong mắt bà, hai người bọn họ người này so với người kia còn bận rộn hơn. Ngày lễ ngày Tết cũng khó có khi cùng ăn được một bữa cơm với mọi người, bình thường bọn họ về biệt thự thì trời cũng đã tối… chưa nói đến hôm nay chỉ là một ngày bình thường không có gì đặc biệt.
Tô Đào có chút ngượng ngùng còn Ninh Dã thì nhanh chóng đem giấy xét nghiệm nhét vào trong tay bà.
“Chẳng phải trước đó bà vẫn luôn thúc giục cháu sao? Bây giờ thì được rồi, bà đã đạt được nguyện vọng.”
Lão phu nhân sửng sốt một chút rồi nhanh chóng cầm tờ xét nghiệm lên xem kỹ, thậm chí bà còn gọi dì giúp việc qua xem thêm lần nữa rồi mới lên tiếng hỏi:
“Đào Đào, cháu thật sự mang thai sao?”
Tô Đào gật đầu cười với bà.
Lão phu nhân thấy vậy thì vô cùng hưng phấn, lập tức lôi kéo Tô Đào qua phía sô pha ngồi xuống.
“Vất vả rồi vất vả rồi, Đào Đào nhà chúng ta đã vất vả rồi! Bà nội cũng đã từng sinh con nên bà biết thời điểm mang thai vất vả như thế nào, lại còn chưa kể thời gian vừa rồi cháu bận rộn như vậy!”
Bà nói xong lại bảo dì giúp việc nhanh chóng đi hầm nồi canh gà để bồi bổ cho Tô Đào. Tiếp theo lại nói ra một đống những việc cần chú ý, thậm chí còn giải thích rất nhiều chuyện cho Ninh Dã hiểu.
“Hiện tại Đào Đào đang trong thời kỳ đặc biệt nên nhất định là cảm xúc sẽ không được ổn định. Dù là bất cứ chuyện gì thì cháu cũng phải nhường con bé, không được để con bé có một chút cảm giác ủy khuất nào! Nếu cháu chọc cho con bé không vui thì bà nhất định không tha cho cháu đâu!
Còn nữa, hiện tại cũng cần phải chú ý cân đối dinh dưỡng trong việc ăn uống của Đào Đào. Một lát nữa bà sẽ nhờ người tìm thêm giúp việc đến chăm sóc cho con bé, tốt nhất là tìm người từng có kinh nghiệm chăm sóc cho thai phụ.
Còn có phòng của đứa bé nữa! Phòng trẻ con bên nhà hai đứa cũng bắt đầu trang trí từ bây giờ là được rồi đó, nếu không chờ tới lúc đứa bé sinh ra mà không có phòng riêng thì thật là quá đáng thương!”
Lão phu nhân nói với bọn họ rất nhiều chuyện, sau khi thấy đã dặn dò đủ hết thì bà bắt đầu nhấc điện thoại lên gọi điện khoe với bạn bè của mình.
“Alo? Lão Lưu sao, cháu dâu nhà tôi mang thai rồi! Đúng đúng! Rốt cuộc tôi cũng có chắt rồi! Nam hay nữ sao? Lúc này mới có bao lâu đâu, sao có thể nhìn ra được chứ! Chẳng qua nam hay nữ gì cũng không quan trọng, ở Ninh gia của bọn tôi dù đứa bé là nam hay nữ thì cũng đều là bảo bối!”
“Trương Lệ! Là tôi là tôi! Ninh Lam đây! Tôi có tin tốt muốn chia sẻ với bà này, ha ha ha cháu dâu nhà tôi mang thai rồi!”
Ninh Dã: “…”
Tô Đào: “…”
Cùng ngày hôm đó bọn họ lại ghé sang chỗ Tô Quốc Vĩ để thông báo chuyện mang thai, sau khi ông ấy biết tin thì khuôn mặt nội liễm trầm ổn thường ngày cũng trở nên vô cùng hưng phấn.
Hôm đó ông ấy đã tự mình xuống bếp nấu một bàn đồ ăn toàn những món Tô Đào thích. Trong lúc dùng cơm cũng không ngừng gắp thức ăn cho con gái nhà mình, trong chén Tô Đào nhanh chóng xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Lúc hai người quay về nhà riêng của mình thì cảm giác lơ lửng không cố định kia mới dần dần chìm xuống.
Buổi tối bọn họ cùng thảo luận với nhau về việc phòng của đứa bé sẽ trang trí theo phong cách nào nhưng ý tưởng của hai người có chút khác biệt. Không biết vì sao mà Ninh Dã cứ một lòng một dạ cảm thấy Tô Đào nhất định sẽ sinh con gái nên muốn phong cách trang trí tổng thể trong phòng phải là màu hồng nhạt. Còn Tô Đào thì cho rằng hiện tại vẫn chưa xác định được giới tính nên cô muốn chọn phong cách trung tính, sau này dù là bé trai hay bé gái thì đều có thể ở.
“Không sao, em nghe lời anh đi, trong bụng em nhất định là con gái.”
“Sao anh lại có thể chắc chắn như vậy?” Tô Đào thật sự bất lực.
“Linh cảm của anh nói như vậy đó, ở trong này chắc chắn là con gái.” Vẻ mặt Ninh Dã tràn đầy tự tin, đưa tay vỗ nhẹ trên bụng nhỏ của Tô Đào.
Tô Đào cũng không biết rốt cuộc là cái linh cảm kia từ đâu mà có, về sau lúc đi mua quần áo giày dép cho con thì Ninh Dã cũng toàn mua những thứ màu hồng nhạt.
Sau này lại có một lần cô ngủ đến nửa đêm thì bỗng nhiên tỉnh giấc, lúc đó hắn còn đang ghé vào trên bụng cô nhỏ giọng nói chuyện với con.
“Tiểu bảo bối à, con phải lớn lên thật tốt nha, ngoan ngoãn một chút, không được giày vò mẹ của con đâu. Chờ đến khi con lớn lên ba sẽ thưởng cho những bộ váy và túi xách xinh đẹp, con thích gì ba cũng đều có thể mua cho con hết.”
Khó có khi thấy được Ninh Dã ngốc nghếch như vậy nên Tô Đào vừa bất lực lại vừa buồn cười.
Trải qua những lần cố ý vô tình tẩy não của Ninh Dã thì cô cũng dần dần bắt đầu ảo tưởng trong bụng mình là một bé gái. Nhưng thật không may, cái ảo tưởng này đã bị bác sĩ phá vỡ trong một lần kiểm tra thai kỳ ở tháng thứ năm.
“Ninh tổng, Ninh phu nhân, chúc mừng hai người, thai nhi rất khỏe mạnh, là một cậu nhóc.”
1
_
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh cẩu: Giấc mộng tan vỡ, chạy khỏi nhà, tạm biệt.