Đào Đào Ô Long

Hoàn toàn văn


trước sau

Vào ngày kỷ niệm 50 năm của Ninh thị, Tô Đường trốn ra khỏi nhà từ sáng sớm, Ninh Dã bị con gái cưng thả bồ câu*.

*thả bồ câu: bị cho leo cây, thất hẹn.

Hiện tại Tô Đường đã là học sinh lớp 4, ngoại trừ thời gian học ở trường mỗi ngày thì cả ba và anh trai đều quản cô bé rất chặt nên không có chút thời gian nào để làm những chuyện lung tung rối loạn. Nếu mọi người thắc mắc những chuyện lung tung rối loạn này là gì thì… ừm… khụ khụ.

Ngày hôm đó lúc Tô Đường trốn ra khỏi nhà thì bên ngoài mới tờ mờ sáng, trên bầu trời vẫn còn rải rác vài ngôi sao. Cô bé lén lút chạy chậm từ trong nhà ra, chạy được một đoạn sẽ quay đầu lại nhìn xem có bị phát hiện hay không, thật vất vả mới ra được đến bên ngoài, sau khi nhìn thấy chiếc xe tư gia quen thuộc mới thở phào nhẹ nhõm.

Người trong xe cũng đã thấy được cô bé, cửa sau ở phía bên phải xe nhanh chóng được mở ra, thân ảnh của lão phu nhân xuất hiện trong tầm mắt Tô Đường.

Hiện tại lão phu nhân cũng đã qua 85 tuổi nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh như cũ, ngoại trừ hai bên tóc mai bạc nhiều hơn trước thì bộ dáng tựa như không thay đổi quá nhiều. 

Bà thấy cô bé mặc một thân váy nhỏ chạy về phía bên này, trong tay còn cầm theo que phát sáng và bảng đèn led thì không khỏi mỉm cười, nhỏ giọng gọi:

“Chậm một chút! Giờ này ba và anh trai cháu còn chưa tỉnh được đâu!”

Dường như Tô Đường sợ bị phát hiện nên lại càng chạy nhanh hơn. 

“Bà ơi, bà nói nhỏ thôi!” Cô bé vừa nói vừa đặt ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng, sau đó lại quay ra sau nhìn để xác nhận lại lần nữa là không có ai theo cô bé ra tới. 

Lão phu nhân dở khóc dở cười, bà cầm que phát sáng và bảng đèn led giúp Tô Đường rồi bảo cô bé lên xe.

“Cẩn thận như vậy sao? Lúc này mới mấy giờ chứ, nếu không phải chúng ta đã bí mật hẹn trước với nhau thì một bà lão hơn 80 tuổi như bà đây còn không thể dậy sớm được vậy đâu.”

“Phải cẩn thận chứ ạ! Bà không nhớ chuyện lần trước ba và anh trai đã bắt được cháu và bạn học ngay tại hiện trường buổi gặp mặt sao!”

Hiện trường buổi gặp mặt mà Tô Đường nói chính là bữa tiệc sinh nhật của một vị minh tinh. Từ khi bắt đầu đi học đến nay, ngoại trừ việc mỗi ngày chăm chỉ học hành tiến về phía trước thì cô bé còn có thêm một sở thích khác nữa là theo đuổi thần tượng. Trước đó bởi vì không ngừng xoát bảng khắc kim* cho thần tượng nên đã quen biết thêm được rất nhiều chị gái có cùng sở thích ở trong siêu thoại. 

*Xoát bảng khắc kim: mình không đu Cbiz nhiều nên không rõ chỗ này lắm, ai biết thì cmt giải thích giúp mình với ạ.

*Siêu thoại/超话 = Super Topic: Mỗi minh tinh/nhân vật đều có 1 siêu thoại chính thức, hoạt động gần giống như group trên facebook. Mỗi khi minh tinh có tin tức thì bài đăng tin tức đó đều sẽ đính kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận nhiều hơn. (cre: xiaoloutt.wordpress.com)

Lần đó có cơ hội đến tham dự tiệc sinh nhật của vị minh tinh kia cũng là do một chị gái quen được trong siêu thoại dẫn cô bé đi cùng.

Thật ra thì nói đến chuyện lần đó cũng là do Tô Đường sai, cô bé tự mình suy nghĩ kỹ lại mới thấy nếu như lần đó có xin phép rõ ràng với ba và anh trai chứ không phải tùy tiện trốn học thì hiện tại hai người bọn họ cũng sẽ không phản đối chuyện cô bé theo đuổi thần tượng như vậy.   

Nếu như không phản đối thì cũng sẽ không đến nông nỗi như bây giờ, rõ ràng là giữa trưa mới diễn ra buổi tiệc sinh nhật nhưng từ sáng sớm đã phải trốn ra khỏi nhà… 

Nhưng mà vẫn còn may là lão phu nhân rất sủng Tô Đường, có bà đi theo yểm trợ nên sau này dù ba và anh trai có nói gì đi nữa thì bà cũng sẽ nói đỡ giúp cô bé.

Sau khi xe vững vàng lăn bánh lên đường thì Tô Đường cũng dần cảm thấy buồn ngủ. Cô bé vẫn còn nhỏ, mọi ngày còn rất thích ngủ nên hôm nay quả thật là làm khó cô bé khi phải dậy sớm như vậy. 

Thấy Tô Đường đã dựa vào ghế ngủ sâu thì lão phu nhân nhỏ giọng bảo tài xế lái chậm lại một chút rồi lấy chăn mỏng đã chuẩn bị sẵn trong xe ra đắp cho cô bé.

Mấy năm nay ngũ quan của Tô Đường đã nẩy nở không ít, mơ hồ có chút bóng dáng của Tô Đào năm đó khi mới đến Ninh gia nhưng cũng có thêm vài nét đặc trưng của Ninh Dã, nhìn kỹ sẽ nhận ra trong nét ngoan mềm còn nhiều thêm một phần diễm lệ.

Chẳng qua Tô Đường tâm lớn, ngày thường ít khi để ý này đó nên dù ở trường có rất nhiều bạn học nam mỗi lần nhìn thấy cô bé đều đỏ mặt xấu hổ nhưng cô bé chẳng hề để tâm. Lúc đến nhà ăn cũng sẽ không vì bản thân vừa được bầu làm hoa khôi mà ăn ít đi hai miếng thịt sườn. 

-

Lão phu nhân đau lòng cho tiểu bảo bối nhà mình nên sau khi đến nơi cũng không vội đánh thức cô bé.

Đến gần 10 giờ sáng Tô Đường mới tự mình tỉnh dậy. Mơ màng mở mắt ra thấy sắc trời bên ngoài đã sáng rõ thì cô bé không khỏi hoảng hốt, lập tức tỉnh táo ngồi thẳng thân mình lại.

“Bà ơi mấy giờ rồi! Sao bà lại không gọi cháu dậy vậy!”

“Vẫn chưa đến giờ đâu, đừng lo đừng lo! Mới 10 giờ thôi, còn hơn 2 tiếng nữa mà. Cháu ăn trước cái này lót dạ đi đã, đừng để chút nữa lại đói đến đau dạ dày.” Lão phu nhân đưa sang cho Tô Đường phần ăn sáng mà vừa nãy bà mới nhờ tài xế đi mua về.

“À, khi nãy điện thoại cháu có kêu vài tiếng, bà sợ quấy rầy đến cháu ngủ nên đã tạm thời chuyển sang chế độ im lặng giúp cháu rồi. Lát nữa ăn xong cháu nhớ nhìn xem là ai nhắn đến rồi trả lời lại tin nhắn cho người ta.”

Tô Đường dạ dạ vâng vâng gật đầu, không quá để ý.

Sau khi đã cắn được vài miếng bánh donut, cũng nhìn rõ được tin nhắn trong điện thoại là do ai gửi đến thì cô bé hoảng đến mức suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

【WeChat】Lục Tư Bắc: Rời giường chưa? Hôm nay phải làm bài tập nhóm.

Cách nửa tiếng sau lại có một tin nhắn khác.

【WeChat】Lục Tư Bắc:?

Tin nhắn cuối được gửi đến cách đây hơn mười phút trước.

【WeChat】Lục Tư Bắc: Anh Ninh Thư nói cậu không có ở nhà.

Trong lòng Tô Đường “lộp bộp” một chút, đặc biệt khi nhìn đến dấu chấm câu cuối cùng kia thì trong đầu nhỏ tất cả đều là hai chữ “tiêu đời”.

Lão phu nhân thấy sắc mặt tiểu bảo bối nhà mình biến hóa còn nhanh hơn cả thời tiết, lúc trong vắt lúc âm u nên không khỏi buồn cười.

“Đường Đường nhà chúng ta sao vậy?”

“Bà ơi cháu tiêu đời rồi!” Tô Đường bẹp miệng bày ra bộ dáng sắp khóc đến nơi.

Lão phu nhân hoàn toàn bối rối vì không hiểu được Tô Đường đang nói gì còn vẻ mặt của cô bé thì càng lúc càng sầu, cứ như trời sắp sập xuống vậy.

Nói thật thì cả hai người đàn ông trong nhà Tô Đường đều không sợ, dù sao hai người họ chỉ có hay nhắc mãi một chuyện thôi chứ trước nay vẫn chưa hề trách phạt hay tức giận gì với cô bé. Nhưng Lục Tư Bắc thì không giống vậy…

Tô Đường chỉ cần nghĩ đến cậu bạn thì liền cảm thấy tương lai của mình hoàn toàn là một màu đen.

Cô bé cũng không biết kiếp trước rốt cuộc mình đã phạm phải sai lầm gì mà kiếp này Thượng Đế lại trừng phạt như vậy. Lục Tư Bắc là bạn ngồi cùng bàn ở nhà trẻ của cô bé, sau này lên đến tiểu học không hiểu sao cả hai vẫn là bạn ngồi cùng bàn!

Lục Tư Bắc nói chuyện và làm việc đều rất nghiêm túc, không hề có chút uyển chuyển nào cả! Trước đó có một lần vì mệt đến mức rã rời nên Tô Đường không thể làm xong bài tập, giáo viên còn chưa nói gì nhưng cậu bạn đã lấy thân phận tổ trưởng bắt cô bé phải làm xong bài tập mới được tha cho.

Còn cả những lần sau đó nữa, Lục Tư Bắc giống hệt như một con rô bốt lạnh lùng, chỉ cần Tô Đường làm ra một chút sai sót nào đó hoặc có một chút vấn đề nào đó thì cậu bạn đều xuất hiện rất đúng lúc, hơn nữa còn mang theo hàng tấn hình phạt để làm khổ cô bé.

Mới chỉ tưởng tượng đến đây thôi mà Tô Đường đã cảm thấy không còn chút tâm tình nào để lát nữa đi gặp thần tượng. Cô bé bĩu môi, ngồi suy nghĩ một lúc lâu rồi cuối cùng miễn cưỡng nghĩ ra được một lý do để nhắn cho cậu bạn. 

【WeChat】Tô Đường: À thì… Bà cố của mình lại bị đau eo nữa rồi! Bà không muốn khiến cho ba mẹ của mình lo lắng nên mới bảo mình đi cùng bà đến bệnh viện. Mình sẽ làm bài tập nhóm mà, cậu chia phần cho mình đi, mình viết xong sẽ lập tức chụp gửi qua cho cậu. 

【WeChat】Lục Tư Bắc: Cho nên hiện tại cậu đang ở bệnh viện?

【WeChat】Tô Đường: Ừ…

【WeChat】Lục Tư Bắc: Chụp một tấm hình ở bệnh viện gửi cho mình.

Tô Đường quyết định bất chấp tất cả, không nhắn lại nữa, cất điện thoại rồi vờ như mình chưa từng nhìn thấy gì.

Tâm lớn nên bệnh hay quên cũng lớn, sau khi cô bé cùng lão phu nhân đến buổi tiệc sinh nhật, được tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình thì nháy mắt mọi phiền não đều vứt hết ra sau đầu.

Buổi tiệc sinh nhật hôm nay rất náo nhiệt, fan hâm mộ đến nhiều, phía truyền thông đến cũng nhiều. Ninh lão phu nhân và Tô Đường hẳn là người lớn tuổi nhất và nhỏ tuổi nhất xuất hiện ở đây nên hấp dẫn không ít ánh nhìn. Ngay cả thần tượng của Tô Đường ở trên sân khấu cũng nhìn về phía hai bà cháu rồi hỏi hai câu. 

Tô Đường cực kỳ vui vẻ, lúc ra khỏi buổi tiệc thì cổ họng gần như đã khàn đi nhưng biểu tình trên mặt vẫn còn hưng phấn.

“Bà ơi bà ơi! Anh Thanh Ninh thật sự quá là đẹp trai!!”

Lão phu nhân còn chưa kịp đáp lại thì những fan hâm mộ khác còn chưa đi xa đều đồng thời hô lên:

“Đúng vậy! Anh Thanh Ninh quá là đẹp trai!!!”

Tiếng hò hét của mọi người nối tiếp nhau đẩy bầu không khí từ trầm lắng trở lại cao trào.

Lão phu nhân mỉm cười nhìn mấy cô gái nhỏ rồi xoa đầu Tô Đường dặn dò:

“Tín hiệu bên này không tốt nên bà không gọi
điện thoại được. Bà đi qua bên kia gọi tài xế lại đây đón chúng ta, cháu ngoan ngoãn đứng chờ ở đây nhé.”

Tô Đường mỉm cười gật đầu đồng ý với bà.

Khi cô bé vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí vừa nãy thì bỗng nhiên không bao lâu sau ở phía xa truyền đến một trận tiếng thét chói tai.

“Aaaaa!!! Anh Thanh Ninh!!!”

Tô Đường ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện xe chở Cố Thanh Ninh đang từ dưới tầng ngầm gara chạy ra. Cô bé lập tức hưng phấn lên, sớm đã quên mất lời dặn vừa nãy của lão phu nhân, tay cầm que phát sáng nhanh chóng chạy theo dòng người.

Toàn bộ sự tập trung của Tô Đường đều dồn hết về phía bên kia nên lúc chạy cũng không cẩn thận nhìn đường dưới chân. Sau đó cũng không biết ai đó trong lúc vô tình đã giẫm phải chân của Tô Đường, trong nháy mắt cô bé liền ngã xuống đất. 

Mọi người xung quanh đều đang cố gắng chạy nhanh về phía chiếc xe nên cũng không ai chú ý đến việc có người bị ngã. Đầu gối bị cọ xuống mặt đường, cơn đau rát xuyên tim ập đến, Tô Đường đau đến mức hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng.

Dần dần, tất cả mọi người đều đã chạy tới bên kia đường, Tô Đường cắn răng muốn tự mình đứng dậy nhưng cố gắng nhiều lần vẫn không thể được.

Một lúc sau trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một cái bóng, cô bé chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện Lục Tư Bắc không biết đã ở đây từ lúc nào.

Cậu bạn mặc sơ mi trắng cùng với quần tây đen, dù đang giữa ngày hè nắng nóng nhưng cúc áo sơ mi vẫn được cài cẩn thận từ đầu đến cuối. Biểu tình trên mặt cậu rất bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng ẩn ẩn đã có khí chất trầm ổn.

“Không phải cậu đang ở bệnh viện sao?”

Tô Đường vừa thấy Lục Tư Bắc thì không rảnh quan tâm đến việc cậu bạn đang nói gì, nước mắt cố nén nãy giờ lập tức trào ra.

“Hu hu hu Lục Tư Bắc, đầu gối của mình đau quá!”

-

Ninh Dã và Tô Đào tham dự hoạt động ở tổng bộ Ninh thị đến chiều tối mới xong. Hai vợ chồng đều mặc trang phục chỉnh tề, Ninh Thư cũng mặc một thân tây trang thẳng tắp đi theo phía sau ba mẹ.

Ngoại hình và khí chất của một nhà ba người đều vô cùng xuất sắc, vốn dĩ vừa nãy ở trong hội trường đã hấp dẫn vô số ánh mắt, lúc này lại cùng nhau đứng ở lối vào tổng bộ chờ người nên khiến không ít người đi ngang qua sôi nổi ghé mắt nhìn.

Trong chốc lát một chiếc xe dần dần dừng lại bên đường. Cửa sau xe mở ra, Ninh lão phu nhân dẫn theo hai đứa nhỏ xuống xe.

Một già hai trẻ, trong ba người chỉ có Lục Tư Bắc là không chột dạ nên vừa thấy ba người nhà Ninh Dã liền lễ phép lên tiếng chào hỏi.

“Chú, dì, anh Ninh Thư.”

Ninh Dã vẫn luôn thấy Lục Tư Bắc không quá thuận mắt nên chỉ đơn giản ừ một tiếng xem như đáp lại còn Tô Đào thì nhiệt tình hơn nhiều. Vừa nãy cô đã biết sơ qua đầu đuôi những việc xảy ra hôm nay qua điện thoại, cũng biết Lục Tư Bắc đã giúp con gái mình xử lý chỗ đầu gối bị thương nên cô ôn hòa mỉm cười rồi nói lời cảm ơn.

“Tiểu Bắc, cảm ơn cháu đã giúp Đường Đường xử lý vết thương, lần sau cháu đến nhà tìm con bé làm bài tập thì dì sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu.”

“Không có gì đâu ạ.” Lục Tư Bắc bình tĩnh đáp lại, sau đó lại liếc mắt nhìn Tô Đường một cái, tiếp tục nói:

“Hôm nay vẫn còn bài tập nhóm cần phải hoàn thành, mong là chút nữa khi trở về dì có thể giám sát Tô Đường để cậu ấy nhanh chóng làm xong phần bài được giao.”

“Nhất định nhất định.”

-

Sau khi về đến nhà Tô Đường vẫn luôn ồn ào nói chân đau khó chịu, Tô Đào cảm thấy thật bất đắc dĩ, vừa định nói với con gái hai câu đã bị Ninh Dã kéo sang một bên khuyên nhủ:

“Được rồi, hôm nay bảo bối nhà chúng ta cũng đã bị thương rồi, hẳn là lúc này con cũng đã biết sai, em đừng nói thêm gì nữa.”

“Sáng nay là ai nói muốn dạy dỗ lại con bé? Là ai nói nếu cứ để con bé tiếp tục vô pháp vô thiên như vậy thì sớm muộn gì cũng gây ra họa lớn? Đây chẳng lẽ không phải là do chính miệng anh nói ra sao?” Tô Đào trừng mắt liếc Ninh Dã.

“Anh nói vậy để dỗ em bớt giận mà.” Ninh Dã không hề chột dạ đáp lại.

“…”

“Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa mà, hơn nữa hôm nay anh còn muốn đưa em đến một chỗ này, bây giờ chúng ta không còn thời gian để quản con bé nữa đâu.”

“Hả? Đi chỗ nào chứ?” Tô Đào có chút nghi hoặc.

-

Trường trung học Kinh Hoa đến nay đã có nhiều năm lịch sử, lúc Tô Đào được Ninh Dã lái xe đưa đến đây trong lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc.

“Sao anh lại đưa em đến đây vậy?”

“Không có gì, chỉ là mấy hôm trước Ninh Thư bỗng nhiên gửi cho anh một bức ảnh, con bảo là chụp được ở góc của bức tường ghi lời nhắn trong trường.”

Ninh Dã vừa xoay tay lái tìm chỗ đậu xe vừa tiếp tục nói:

“Anh muốn xác định một chút, hôm nay lại vừa vặn có thời gian rảnh nên liền đưa em đến đây một chuyến.”

Lên cấp ba Ninh Thư lựa chọn học tại Kinh Hoa, hiện giờ đang học lớp 11 và cũng là giáo thảo học bá nổi danh trong trường.

Lúc đầu Tô Đào cũng không quá để ý nhưng sau khi nghe được mấy chữ “tường ghi lời nhắn” thì hồi ức phủ đầy bụi trong nháy mắt đều bừng lên. Cô thử lên tiếng dò hỏi:

“Thư Thư… chụp gì gửi cho anh vậy?”

Ninh Dã đậu xe xong, tắt máy rồi quay qua nhìn Tô Đào cười hỏi:

“Em nghĩ là gì?”

“…” Đại khái trong lòng Tô Đào cũng đã hiểu rõ, sau khi xuống xe cũng không vội vàng gì.

Lần này hai người không đi cửa sau để vào nữa, mấy năm nay công ty của cả hai đều quyên góp rất nhiều tiền cho Kinh Hoa nên rất nhiều giáo viên nhân viên trong trường biết bọn họ, bao gồm cả chú bảo vệ đã làm việc ở đây mười mấy năm.

Vì vậy lúc này vừa thấy hai người bọn họ từ xa đi đến thì chú ấy đã nhiệt tình ra mở cổng rồi chào hỏi. 

“Ninh tiên sinh, Ninh phu nhân, hai người đến tìm Ninh Thư sao? Lớp 11 hẳn là vẫn chưa tan học đâu, hai người vào phòng ngồi chờ trong chốc lát đi!”

Chú ấy không biết hôm nay Ninh Thư xin nghỉ, Tô Đào vừa định giải thích thì bỗng nhiên bị Ninh Dã ngăn lại.

“Không có việc gì, chúng tôi muốn đi vào trong xem một chút, nghe nói lão Từ cầm tiền chúng tôi quyên góp để xây một khu nhà dạy học mới? Vừa vặn hôm nay có thời gian rảnh nên chúng tôi ghé qua nhìn thử.”

Chú bảo vệ “à” một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nhiều nữa, để hai người bọn họ đi vào trường.

Lúc này cũng đã hơn sáu giờ rưỡi tối nhưng vì đang giữa mùa hè nên trời vẫn chưa tối hẳn. Nơi chân trời phía xa bị tảng lớn những đám mây nhuộm thành màu cam đỏ, gió nhẹ hiu hiu thổi. 

Ninh Dã nắm tay Tô Đào đi thẳng về phía bức tường kia. 

So với mười mấy năm trước, trên mặt tường xuất hiện thêm nhiều dấu vết của sương gió, vô vàn nét chữ nằm đè lên nhau trùng trùng điệp điệp không thể nhìn rõ. Nhưng cũng không biết có phải là hai dòng chữ mà Tô Đào viết ngày đó được người khác đồ lên lần nữa hay không mà vẫn còn rõ ràng như cũ.

Tuổi của Tô Đào cũng không nhỏ nữa nên lúc này nhìn lại thì cô cảm thấy rất không được tự nhiên.

“Rốt cuộc anh dẫn em đến đây là muốn làm gì vậy?” Cô quay sang hỏi Ninh Dã.

“Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là đến để viết lời đáp lại ngay trước mặt bạn nhỏ nhà anh.”

Ninh Dã nói xong thì lấy một cây bút dạ đã sớm chuẩn bị từ trước ra cẩn thận đồ lại từng nét từng nét trên hai dòng chữ Tô Đào từng viết. Dấu vết của hai dòng chữ càng thêm sâu đậm rõ nét hơn so với vừa nãy.

Sau khi đồ xong vẫn không dừng bút, lại trực tiếp viết thêm một chữ nữa ngay phía bên dưới.

【Được.】

Viết xong, Ninh Dã quay đầu lại nhìn Tô Đào cười hỏi:

“Em thấy chữ viết tay của anh có đẹp không?”

Ánh hoàng hôn đỏ cam chiếu xuống trên khuôn mặt Ninh Dã, bộ dáng cười rộ lên vẫn giống hệt như lúc ban đầu.

Tô Đào cảm thấy nơi đáy lòng dần ẩm ướt, cô đứng im tại chỗ nở nụ cười với Ninh Dã rồi lên tiếng đáp lại.

“Đẹp lắm.”

【Xin chào Ninh Dã tuổi 18, em là bạn gái mười năm sau của anh đây. Cảm ơn vì anh đã bình an khỏe mạnh lớn lên, cũng cảm ơn vì anh đã thích em. 

Nếu có thể thì hy vọng về sau chúng ta sẽ không bao giờ nói câu tạm biệt!】

【Được.】

Mười mấy năm trước có chút tiếc nuối vì không thể viên mãn.

Bây giờ rốt cuộc cũng đã có được đáp án.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện