Những ngày sau đó, Tô Đào vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong biệt thự của Ninh gia cùng bà Ninh.
Năm mới sắp đến, thần sắc của bà so với ngày thường còn vui vẻ hơn, cười tủm tỉm cả ngày.
Ngày 23 tháng 12 âm lịch, con gái của bà dắt theo con trai tới biệt thự bên này cùng bà ăn tết.
Lúc bọn họ tới, bà liền giới thiệu Tô Đào là người quen.
Con gái của bà Ninh là Ninh Vi, là một phụ nữ trẻ.
Con trai của cô ấy tên là Lưu Bác, một cậu bé mới bước vào cấp hai, nhưng ăn mặc rất phông độ và thời thượng.
Điều khiến Tô Đào ngạc nhiên nhất là Lưu Bác và cô cùng học một trường, là học sinh trường trung học cơ sở cấp dưới bọn họ.
Thời điểm nói chuyện về trường học, mọi người đang làm sủi cảo.
Ninh Vi đang ngồi nặn bột, bộ dáng ngoài ý muốn.
Cô hỏi Lưu Bác: "Con cùng chị Tô Đào học chung trường? Vậy con đã nghe qua chị ấy lần nào chưa?"
Cậu bé lúc này đang chơi game, có chút không kiên nhẫn.
" Chưa thấy, nhưng cũng nghe nói qua ạ."
Tô Đào có thành tích rất tốt, nhiều lần đại diện cho trường tham gia các cuộc thì đều có giải thưởng, thường xuyên được giáo viên nhắc tới, trong trường hầu như chưa có ai là chưa từng nghe qua tên cô.
Bà Ninh nghe xong cháu ngoại nói, cười rộ lên: "Kia chắc chắn là Tiểu Tô Đào quá ưu tú, cho nên mới thường xuyên được nhắc tới."
Ninh Vi gật đầu theo, quay lại thấy con trai đang chơi game, có chút không vừa mắt.
"Mẹ nói con có thể đừng đùa giỡn nữa hay không? Kỳ thi cuối cùng cũng gần đến, vậy vẫn còn tâm tư chơi trò chơi à?"
Vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Lưu Bác ngày càng sâu, liền quay lưng chạy đi.
Ninh Vi bất mãn, không ngừng oán giận, "Mẹ thấy chưa? Thằng nhóc này hiện tại vẫn cứ như vậy, học tập đã không tốt mà cũng không biết vươn lên, nói vài không không thích nghe liền bỏ đi."
Bà Ninh luôn sát cánh cùng con gái trong việc giáo dục cháu ngoại.
"Mẹ cháu nói hai câu liền không nghe, cấp hai cũng đâu phải là nhỏ nữa, chị Tô Đào từ nhỏ tới lớn đều luôn là người cầm cờ đi đầu, một chút cũng không cần người lớn bận tâm, cháu phải noi gương theo chị ấy mà học tập."
Đột nhiên bị nhắc tới, Tô Đào có chút xấu hổi, vừa muốn nói gì đó để làm dịu không khí, phía sau bỗng nhiên vang lên một âm thanh lười biếng.
"Nói gì đấy? Sao lại náo nhiệt như vậy?"
Động tác trong tay Tô Đào bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt rũ xuống.
Cô cảm thấy bước chân càng ngày càng gần, một mảnh áo màu đen đập vào tầm mắt của cô.
Kể từ đêm đó cô cũng chưa từng gặp qua Ninh Dã, cũng không nghĩ là hôm
nay anh sẽ trở về, cảm xúc vốn dĩ bình thường liền trở nên khẩn trương.
Sau khi Lưu Bác nhìn thấy anh họ của mình, thái độ liền thay đổi, không chơi game nữa, liền cất điện thoại, nhiệt tình cười chào Ninh Dã.
"Anh họ!"
Bà Ninh vẫn cười cười như cũ, động tác làm vằn thắn trong tay cũng không dừng lại, "Ta và cô của cháy đang nói về vấn đề học tập của Tiểu Bác."
Người già thường nói chuyện cởi mở, cũng không giữ lại được, làu bàu nửa ngày, cuối cùng tổng kết lại:
"Tóm lại là anh cháu với cháu đều giống nhau, chỉ số thông minh vốn không bằng Tô Đào, vậy mà cũng không biết nỗ lực!"
Tô Đào rõ ràng cảm giác được sau khi bà Ninh nói xong, một tầm mắt không tồn tại dừng lại trên đỉnh đầu cô.
Một lát, người kia liền trả lời: "Ai nói thành tích tốt liền nhất định phải có chỉ số IQ cao?"
Lưu Bác vẫn luôn bị chèn em nghe thấy anh họ nói thế, tức khắc liền trở nên tự tin.
Cậu nhóc ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành: "Chính xác! Thành tích cũng không phải là tất cả! Anh họ trước kia cũng không thích học, nhưng vẫn rất thông minh a!"
Bà Ninh liếc Ninh Dã một cái, "Nó thông minh cái rắm!"
Ninh Dã nghe xong, cong môi cười cười, không nói gì.
Bà Ninh rất không hài lòng với lời nói châm chọc này cả Ninh Dã và Lưu Bác, cho nên cũng không khách khí nói.
"Tiểu Tô Đào đây cũng nhiều lần thi có giải, quá khó cũng không muốn nhắc lại, chỉ cần nói rằng lúc tiểu học đã đạt giải nhất thi tính nhẩm, cháu có làm được không?"
Bộ dáng Ninh Dã lười biếng nhìn thoáng qua hướng bên cạnh, "Lợi hại như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên!" Bà cụ nheo mắt nhìn đứa cháu này, "Không tin sao? Không tin thì có thể thử xem."
Tô Đào nguyên bản vẫn lắng nghe hai người nói chuyện, như nghe tới đây, vội vàng định mở miệng ngăn cản.
Nào người, anh đã nhanh hơn cô một bước, nói.
"Vậy hãy thử xem."
-
Khó có dịp náo nhiệt như vậy, bà Ninh vui vẻ không chịu được.
Bà ngồi đàng hoàng đối diện Tô Đào và Ninh Dã.
"Nghiêm túc nào..." Lúc nói, bà như đang đánh lạc hướng, bỗng nhiên đột ngột chuyền qua, "100 x 100 bằng bao nhiêu?"
Tô Đào vốn ngoan ngoãn ngồi đó, nghe bà nói xong, trong nháy mắt phản ứng lại, liền thốt ra:
"10000"
Ninh Dã có chút cạn lời.
"Bà nội, bà muốn thử hay đang trệu tụi cháu vậy? Đây cũng coi là toán tính nhẩm