Đảo Dị Chủng

Chương 102


trước sau


Liều mạng đánh nhau kích thích bản tính hiếu chiến của Bùi Yến, nhưng nghĩ đến bên kia Trương Diệu bị thú nhân bao vây, không biết có an toàn không là hắn đâm lo.

Bùi Yến muốn nhanh chóng chém hết thú nhân chặn đường mình, để hắn nhanh chóng tìm Trương Diệu.

Đao cắm vào hốc máu toàn thú định táp đứt cổ Bùi Yến, hắn xoay chuôi đao từ trái sang phải, bỗng gồng mạnh chĩa lên trên.

Nguyên tròng mắt bị đào ra khỏi hốc mắt, Bùi Yến hất ra sau, con mắt trượt khỏi lưỡi dao rớt xuống đất.

gió nhẹ thổi qua, Bùi Yến cảm ứng được điều gì nhanh chóng giơ tay chắn bên phải.

Một thú nhân mình người đầu thú đang há to mồm định cắn hắn.

Bùi Yến kịp chặn lại, tay rút khỏi miệng thú nhân, cho nó một nhát đao trí mạng nhưng cánh tay hắn bị cắn hai hàng răng to, máu chảy ra.

May mắn vết thương không quá nặng, Bùi Yến cũng không tâm tình lo cho vết thương của mình, hắn phải tập trung tinh thần giết chết các thú nhân nhào vào táp mình.

Đánh nhau càng lâu người Bùi Yến tăng thêm nhiều vết thương, tốc độ phản ứng nhanh nhẹn cách mấy cũng không chống nổi bầy thú nhân như pháo nổ không dứt.

Chém một thú nhân là mấy thú nhân khác xông lên cào cắn, lo đầu không lo đuôi.

Toàn thân Bùi Yến dính đầy máu vàng từ những thú nhân bị giết, có khá nhiều vết thương trên người hắn như cánh tay, lưng chảy ra máu đỏ thắm thấm ướt áo choàng đã bị xé nát bướm.

Xác chết gục ngã dưới chân Bùi Yến ngày càng nhiều, nhưng bước chân tiến lên dần chậm lại.

Các thú nhân nôn nóng, táo bạo vì bị hai con người phá hỏng tế lễ đêm nay.

Hai con người lẩn vào tế lễ đầy sức mạnh hợp loại hình nô lệ chúng thích, kích thích ý chí tranh giành của chúng.


Không muốn để con người hiếm khi gặp phải bỏ chạy, các thú nhân dốc hết sức ra quyết bắt Bùi Yến, Trương Diệu cho bằng được.

Khó khăn đến gần cầu thang ngọn cây, Trương Diệu chợt phát hiện xung quanh đầy rẫy thú nhân lấp kín bậc thang, không thể chui vào trong.

Trương Diệu quay đầu nhìn đằng sau, các thú nhân ngày càng chạy tới gần.

Trương Diệu bất đắc dĩ đành xoay người chạy vòng quanh ngọn cây, mặt sau là vô số thú nhân đuổi theo bên trái chân Trương Diệu khoảng hai bước lỡ sơ sẩy một cái là sẽ té khỏi ngọn cây cao cỡ tòa cao ốc, té thành bãi thịt nát.

Dù thể lực tốt đến mấy, một đường chém giết đến bây giờ làm Trương Diệu sắp tắt thở.

Trương Diệu miễn cưỡng ứng đối từng tốp thú nhân rượt theo, người đầy vết cào.

Từ cần cổ kéo dài đến xương quai xanh để lại một vết cào đỏ ửng đau nhói từng cơn.

Nếu Trương Diệu không nhanh nhẹn nghiêng sang một bên không chừng đã bị cắt trúng động mạch chủ.

Tuy bây giờ không bị cắt đứt động mạch nhưng vuốt sắc bén cào rớt mấy miếng thịt trên người anh, không đau mới lạ, càng đừng nói tới một số vết thương khác trên cơ thể.

Trương Diệu cảm thấy nếu anh cứ bị thú nhân cào mãi thì sắp thành phiên bản bàn tay ma thịt người.

Trương Diệu đổi tay khác cầm đao, cánh tay mỏi vung lên xuống hất dòng máu uốn lượn trên cánh tay xuống, sau đó xoa tay chùi vào miếng da thú duy nhất trên người.

Lau khô tay xong Trương Diệu dùng tay phải cầm lại con dao.

Trương Diệu lam như vậy vì máu dính trơn làm anh khó nắm chặt con dao, khó giết thú nhân.

Trương Diệu bất đắc dĩ vừa chạy vừa lau khô máu.

Trương Diệu nghiêng người né một vuốt từ thú nhân sau lưng, anh giơ dao găm đâm hướng thú nhân.

Ai ngờ cổ tay bị thú nhân bắt chặt, Trương Diệu muốn rụt tay về nhưng không được.

Bởi vì Trương Diệu chiến đấu với nhiều thú nhân đã mệt ná thở, sắp nhũn người, giờ bị thú nhân cao to vạm vỡ bắt chặt tay.

Trương Diệu sắp bị thú nhân kéo giật về hướng nó, anh vội xoay cổ tay đổi hướng dao găm từ đâm thẳng chuyển sang chặt cánh tay thú nhân.

Thú nhân ăn đau thả tay ra, sức đẩy ngược làm Trương Diệu đang giằng co ngã ra sau.

Trương Diệu chợt nhớ sau lưng anh là mép ngọn cây, giờ anh mà ngã ra sau sẽ té xuống.

Trong lòng Trương Diệu reo vang hồi chuông cảnh báo, nhưng anh không kịp xoay người.

Trương Diệu đang nhắm mắt định nghe theo số trời thì tiếng hét sốt ruột làm anh mở mắt ra.

- Trương Diệu!
Trương Diệu vừa mửo mắt ra thấy một sợi dây leo màu tím quăng hướng mình, anh vội duỗi tay ra ghì chặt dây leo.


Trương Diệu ngước lên nhìn, là Bùi Yến.

hắn cưỡi trên lưng một thú nhân Xích Kha tức giận biến thân toàn thú, bình thường toàn thú đứng bằng hai chân nay tứ chi chấm đất nhảy tới

nhảy lui.

Toàn tú muốn hất Bùi Yến khỏi người mình nhưng phần cổ bị Bùi Yến dùng dây leo siết chặt, đầu nó đầy lông nên không thấy biểu tình thế nào.

Nhưng nhìn đôi mắt đỏ đầy tơ mắt, tròng mắt sắp lồi ra thì biết nó bị siết chặt cỡ nào.

Toàn thú lắc đầu nguầy nguậy nhưng vô dụng, bị Bùi Yến gồng sức kéo đi như thú cưỡi.

Bùi Yến gồng sức kéo Trương Diệu sắp té, anh gượng dậy chạy tới bên hắn.

Trương Diệu đạp người toàn thú còn đang nhảy loi choi, bò lên sau lưng Bùi Yến.

Vì cố định cơ thể không bị hât xuống, tay Trương Diệu thật tự nhiên ôm eo Bùi Yến, tay kia giơ cao dao găm khoáng thạch, ngửa cổ rạch một đường.

Cái vòng cổ thít chặt làm Trương Diệu khó chịu lâu rồi, anh cắt nó xuống, mu bàn tay xoa xoa.

Trương Diệu cảm thấy dễ thở hơn.

Kéo Trương Diệu lên xong Bùi Yến giật toàn thú dưới chân mình chạy hướng cầu thang, đụng bay thú nhân chặn đường mình sang hai bên, mặc kệ chúng nó né kịp hay xui xẻo té lăn quay dưới cầu thang.

Giờ Bùi Yến chỉ muốn mang theo Trương Diệu sau lưng mình đến một nơi an toàn.

Trương Diệu hít sâu, ngoái đầu nhìn đám thú nhân chạy rầm rập đuổi theo, bên trong tham gia nhiều thú nhân Xích Kha toàn thú.

Không ngờ Bùi Yến được dãi ngộ khác với anh, đa số toàn thú chạy đi bắt hắn.

Mới rồi Trương Diệu đấu với đám thú nhân bình thường đã chịu hết nổi, nay hai nhóm tụ lại đuổi theo hai người, mặc kệ là thú nhân hay toàn thú tụ tập lại hùng hổ đuổi theo, cơ thể chúng hừng hực kích thích.

Cảm giác vị trí mình ôm có chất longr ấm nóng chảy ra, Trương Diệu thò đầu nhìn mới thấy vị trí bụng Bùi Yến bị thú nhân táp xé rách một ít cơ bắp, da tróc thịt bong, máu chảy ròng ròng.

Thì ra anh ôm đè lên miệng vết thương của Bùi Yến.


Trương Diệu vội giơ tay lên, há mồm mắng:
- Tía nó, ông bị thương nặng như thế sao không nói một tiếng?
Trương Diệu đã biết đám thú nhân sau lưng không dễ xử, không ngờ Bùi Yến bị thương nặng như vậy.

- Không sao.

Bùi Yến không thèm nhìn vết thương của mình, hắn ghìm dây leo điều khiển toàn thú muốn táp mình, chống cự không đi theo hướng hắn muốn.

Bùi Yến giơ cánh tay cầm đao lên chém bay một thú nhân lao tới trước mặt đỉnh chộp hai người.

Bùi Yến thở phào, hỏi chuyện hắn quan tâm nhất:
- Ngươi...!Có khỏe không?
Trương Diệu nhìn từ trên xuống dưới tìm nửa ngày cuối cùng thấy một chỗ trên người Bùi Yến không bị thương, anh cẩn thận vịn vào làm điểm tựa ngồi trên lưng toàn thú xóc nảy.

Nghe Bùi Yến hỏi, Trương Diệu trợn trắng mắt:
- Đồ ngốc, có rảnh quan tâm tôi thì hãy lo cho bản thân trước đi.

So với ông, tôi cảm thấy như mình không bị thương.

Trương Diệu nói thật, người anh cũng bị nhiều vết cào nhưng đám thú nhân muốn bắt sống anh, ra tay không quá mạnh.

Cộng với Trương Diệu phản ứng rất nhanh, thú nhân chỉ để lại một ít vết cào hơi sâu.

Thú nhân Xích Kha vì phòng ngừa Bùi Yến khó chơi nên xuống tay độc ác hơn, miệng vết thương sâu hoắm thấy cả nội tạng.

Trương Diệu đỡ hơn Bùi Yến rất nhiều..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện