Bởi vì Trương Diệu, Bùi Yến gây lớn chuyện, Luc ở trong hốc cây nghe bên ngoài rối loạn.
Thú chủ luôn thích xem náo nhiệt đương nhiên sẽ không ở trong hốc cây, chạy đi xem kịch.
Luc thừa dịp đó l;én đi theo, thế mới biết người gây rối loạn là Bùi Yến, Trương Diệu mới chia tay với gã.
Luc lo lắng an toàn của hai người, gã kiên nhẫn một đêm bạo loạn và nguyên ngày hôm sau.
Hoàng hôn lại buông xuống, các thú nhân trập trung lại chen chúc xếp hàng leo lên đỉnh Nghịch Căn Ô Thụ dể đồng hoa.
Đêm hôm qua bị Bùi Yến, Trương Diệu phá rối khiến nhiều thú nhân xếp hàng trước bỏ lỡ cơ hội, giờ chúng nó chen chúc nhau chờ ngày hôm nay.
Tóm lại số lượng thú nhân lên đỉnh Nghịch Căn Ô Thụ đông hơn bình thường.
Luc thừa dịp bên ngoài ít thú nhân, quan sát thú chủ mang nô lệ đi dạo, gã lặng lẽ bò vào trong góc vách tường, một cái hang khác được giấu kín.
Luc bò ra ngoài thân cây, từ cái hang đất nằm góc phía sau khó khăn bò ra ngoài.
Luc ở trong bộ lạc cây Vi lâu đến nỗi gã đại khái biết các nơi khác nhau trong này.
Trong đó có một nơi là mấy năm gần đây thú nhân ngẫu nhiên đào ra, sửa thành dãy hang đá tạm chứa con mồi nhân loại bị bắt.
Mãi khi nào các thú nhân giành giật cướp hết con người, mấy cái hang đá lại trống.
Luc cho rằng Bùi Yến, Trương Diệu rất có thể bị nhốt trong hang đá này.
Luc lén chăn nuôi côn trùng thần kỳ, đào đường hầm.
Luc lặng lẽ bò ra khỏi hang đất, cẩn thận bò dưới bóng cây, thập thò đến cửa hang ẩn khuất nhốt con người.
Luc thuận lợi chui vào, bò đến đường hầm gã đặc biệt đào ra để mình đi.
Luc dùng đầu hất khối đá mỏng che cửa vào, bò vào trong đường đi đến mấy cái hang nhốt người.
Luc cố gắng dựng đứng nửa người trên nhìn xung quanh, xác định không có thú nhân trông chừng mới cẩn thận chui vào, tìm kiếm Bùi Yến và Trương Diệu bị bắt, xem thử tình huống của hai người ra sao.
- Vậy là chú đến để cứu chúng tôi ra ngoài?
Khi thốt lời này Trương Diệu không ôm mong chờ gì.
Luc xuất hiện vào lúc này đã là chuện rất kỳ diệu, không biết gã làm sao bằng vào thân thể tàn tật đến tận đây được.
Trương Diệu chỉ bất ngờ, nếu bộ dạng Luc thế này mà thành công cứu hai người bình thường như Trương Diệu, Bùi Yến ra ngoài thì gã rất giỏi, cần gì làm vật nuôi cho thú nhân, sống nhục nhã?
- Ta không có sức mạnh cứu các người.
Luc cười khổ cúi đầu nhìn thân thể tàn tật của mình, dù gã có lòng cũng bất lực.
Nhiều năm qua Luc lén nuôi côn trùng thích cắn khúc gỗ, bùn đất, xua chúng nó chậm rãi đào ra mấy đường hầm đã là cực hạn.
Luc cũng rất muốn có sức mạnh cứu giúp người khác, đặc biệt là hai người trước mắt mình, một trong số đó là đứa con duy nhất của Philmon.
Trương Diệu câm nín nhìn Luc:
- ...!
Hai người chìm trong im lặng.
Qua một lúc Luc chợt nhớ thứ mình mang đến, cố gắng mấp máy người, cái bọc nhỏ treo trên đầu Luc vì bò trườn nên tuột ra sau lưng Luc giờ gã chuyển nó sang trước mặt, chậm rãi đến gần, miệng ngậm miếng lá mềm dẻo dán lại thành cái tuổi nhỏ cố gắng đẩy hướng Trương Diệu.
- ?
Trương Diệu khó hiểu, gian nan thò ngón tay qua khe hở móc cái túi nhỏ lá cây Luc ngậm vào, mở ra.
Trương Diệu đổ ra hai trái cây một lớn một nhỏ trong túi lá ra, trái cây tròn xoe lăn vào lòng bàn tay Trương Diệu.
Trái cây lớn hình dạng như ô- Liu, Trương Diệu nhìn nó, cảm thấy rất quen mắt.
Đây không phải trái cây thú nhân thích ăn mà cho nhân loại ăn, biến con người thành thú nhân hung tàn, trái Sa Tăng sao?
Hình dạng trái cây giống y như trái Sa Tăng, nếu nói khác biệt duy nhất là nhìn kỹ thì mặt ngoài trái cây đỏ thắm có hoa văn vàng mỏng nhỏ như tơ nhện, như có người cầm bút vẽ lên.
Ngón cái Trương Diệu chà mạnh vỏ trái cây, sau đó anh khẳng định những sợi tơ vàng trên trái cây là trời sinh.
Trái còn lại cỡ trái bi, đã khô xẹp như xí mụi mất nước, lớp da nhăn nhúm, màu xanh kỳ lạ, trông không giống có thể ăn.
Trương Diệu chỉ vào trái cây có hoa văn, hỏi:
- Hai trái này là gì? Nó chẳng phải là trái Sa Tăng sao?
Trương Diệu không hiểu tại sao Luc cho anh hai trái cây này.
- Trái Sa Tăng?
Luc không hiểu