Đảo Dị Chủng

Chương 137


trước sau


Trương Diệu nhắc nhở Kha Diệc Xảo đứng ngây người:
- Này cô bé, chú ý thằn lằn bên cạnh mình, đứng ngây ra đó làm gì?
Kha Diệc Xảo giơ tay chỉ vào sau lưng Trương Diệu:
- Anh Trương Diệu...!sau...!sau lưng anh...!
Kha Diệc Xảo chỉ hướng tán lá sặc sỡ ban đầu bò ra Lôi Văn Điệp Tán Tích, biểu tình tiếp tục kinh hoàng.
Njghe Kha Diệc Xảo nhắc, Trương Diệu vụt ngoái đầu lại nhìn ra sau:
- Hả?
Trong nhữn tán lá rậm rạp có hai con thằn lằn bò ra, hai con giống rồi lại khác với đàn Lôi Văn Điệp Tán Tích đang điên cuồng tấn công bọn họ.
Hai con thằn lằn không có nhiều vảy, sắc màu sặc sỡ rực rỡ đủ màu sắc.

Người chúng nó đầy vảy màu xám xen lẫn chút màu nâu đất, trên tứ chi và đầu giống đám Lôi Văn Điệp Tán Tích màu sặc sỡ, nhưng phía sau cổ hcúng nó không có lớp da nhăn có thể xòe ra, cái đuôi ngắn và thô hơn Lôi Văn Điệp Tán Tích sặc sỡ một chút.

Khác biệt lớn nhất là...!
Hai con thằn lằn bò tới gần dài ít nhất cỡ năm thước, cao ba thước, lớn khủng khiếp hơn con cá sấu to.

Hơn nữa hai con thằn lằn xám có vẻ nhanh nhẹn hơn cá sấu.
Trương Diệu nhìn con thằn lằn to lớn khiến anh như thấy khủng long sống.

Trương Diệu quay đầu hỏi Bùi Yến đang giết Lôi Văn Điệp Tán Tích sặc sỡ cạnh mình:

- Hai con quái kia là sao vậy? Thể dị biến trong biến dị?
Kích cỡ to như vậy, tốc độ thì nhanh nhẹn, hàm răng và năm móng vuốt sắc bén, có thể tưởng tượng ra chúng nó đem đến uy hiếp gấp mấy lần Lôi Văn Điệp Tán Tích dài hơn một thước.
Bùi Yến ngước lên liếc một cái, giải đáp thắc mắc cho Trương Diệu:
- Hai con đó là cái.
Trương Diệu nhìn hai con thằn lằn rất bình tĩnh, thái độ thân thiện, há mồm chửi tục:
- Đệt, có phải cóc đâu mà con cái to hơn con đực nhiều vậy!?
Hai con thằn lằn không thèm để bọn họ vào mắt, xem bộ dạng bình tĩnh kia đi.
Trong đó một con thằn lằn xám to cách bốn người vài mét đột nhiên từ từ há miệng rộng tách ra hàm trên hàm dưới, răng nanh dày đặc sắc bén.

Răng không quan trọng, quan trọng là cái lỡi màu hồng sáng bóng thè ra một chút từ miệng thằn lằn to.

Trương Diệu chưa kịp phản ứng thì cảm giác có một thứ đang nhanh chóng lao vào họ.
Bùi Yến đứng bên cạnh chộp cánh tay Trương Diệu ra hiệu anh né tránh.

Bản thân Trương Diệu đã nâng cao độ nhạy bén nên cơ thể phản ứng lại ngay trốn sang bên cạnh.
Thứ mới vụt nhanh qua mặt đất nơi Trương Diệu vừa đúng, đá vụn bắn tung tóe.

Trương Diệu ngước mắt lên nhìn, trên đầu lưỡi thằn lằn cách bọn họ khá xa đã dính nhiều đá vụn.

Lưỡi thằn lằn to rụt vào miệng, nhai vài cái sau đó phun ra đá vụn dính trên lưỡi, thằn lằn chép miệng.
Trương Diệu lẩm bẩm:
- Bà nội nó, con thằn lằn này không chỉ có hình thể khủng long còn có gen tắc kè hoa sao?
Trương Diệu dám chắc thứ mới đánh tới là lưỡi của con thằn lằn này.

Nếu không phải vừa rồi Trương Diệu né nhanh thì thứ vào trong cái miệng đầy răng sắc bén của con thằn lằn không phải đá vụn mà chính là anh.
Kha Diệc Xảo vốn dùng mâu ngắn hất Lôi Văn Điệp Tán Tích không ngửng lao lên đã rất vất vả, giờ thấy hai con thằn lằn đột nhiên xuất hiện, biết thè lưỡi kéo người thì cảm thấy tình cảnh cả nhóm càng tệ hơn.
Kha Diệc Xảo hoang mang không biết làm sao:
- Anh Trương Diệu, anh Bùi Yến, chúng ta...!làm sao xử được chúng nó?
Trương Diệu quay đầu liếc Bùi Yến, ánh mắt giao lưu với nhau.

Trương Diệu biết nếu không xử hai con lớn thì bọn họ không thể thuận lợi trốn thoát.
Thấy Bùi Yến sải bước đếnn gần một con thằn lằn to, Trương Diệu quay đầu khích lệ hai đứa nhóc, ủng hộ sĩ khí:
- Hai người lo ngăn chặn mấy con nhỏ này, hai con to thì giao cho chúng tôi! Chờ chúng tôi giết hai con to rồi sẽ có bữa ăn tối.
- ...!

Hạng Thần trầm mặc nghe Trương Diệu nói câu đóp, nhìn anh xông lên cùng Bùi Yến đấu với hai con thằn lằn to khó giải quyết nhất.

Hạng Thần rất muốn nói mùi vị mấy con thằn lằn này chắc không ngon, gã không mong chờ bữa cơm tối này.
Bây giờ Hạng Thần chỉ hy vọng đừng bị mấy con Lôi Văn Điệp Tán Tích bao vây lại, so với thằn lằn to cái thì chỉ bị mấy con thằn lằn đực nhỏ quấy

rối thì đúng là nên cảm ơn trời đất.
Đánh nhau với thằn lằn to đầu lưỡi có thể quẹo cua, đưa lên hạ xuống, trái phải không góc chết thật không dễ dàng gì như Trương Diệu nghĩ.

Trương Diệu một bên không ngừng né tránh cái lưỡi dính đặc nhanh như tia chớp bắn tới, một bên cố gắng tấn công con thằn lằn to lớn.

Trương Diệu cứ có ảo giác mình là châu chấu đang bị thằn lằn bắt lấy.

Tỉ lệ thân hình cách biệt quá xa, Trương Diệu lo né đã hơi thở hổn hển, chạy nhảy kịch liệt nóng đến đổ mồ hôi ròng ròng.
Tranh thủ thời gian Trương Diệu thoáng nhìn Bùi Yến ở một bên giải quyết con thằn lằn to khác.

Hắn có vẻ kinh nghiệm nhiều hơn anh, chắc vì săn bắt thực vật trong rừng luyện ra kỹ thuật.

Cái lưỡi dính dịch của thằn lằn to đã bị Bùi Yến nhanh chóng chặt đứt, hắn đang nhảy lên lưng con thằn lằn.

Người thằn lằn to đã đầy vết thương, phỏng chừng không chống chọi được bao lâu.
Tiêu Thần lấy lại tinh thần xoay người né qua dưới thân con thằn lằn lao tới, anh rút dao găm ra chặn móng vuốt cong sắc bén chém mạnh qua một bên.

Móng vuốt phải của thằn lằn to có mấy ngón tay bị dao găm sắc bén chặt đứt.

Trương Diệu cảm giác có cái bóng từ bên cạnh lao nhanh tới, anh vội nghiêng người sang một bên nhưng không ngờ cái bóng xoay một vòng trên trời rồi từ hướng khác vòng lại.


Khi Trương Diệu phát hiện thì eo đã bị đầu lưỡi dính nhớt cuốn lấy, bàn tay cầm con dao bao gồm cả dao bị chất dịch trên đầu lưỡi dán xuống đất.
Trương Diệu muốn gồng sức rút tay ra nhưng vô ích, cả người anh bị lưỡi cuốn lấy giơ lên cao đang tới gần cái miệng mở to đầy răng bén.

Nếu bị đưa vào trong miệng làm sao còn cơ hội sống sót? Chắc chắn sẽ bị cắn thành thịt băm.

Nhưng lúc này Trương Diệu muốn nhúc nhích chống cự thì đã muộn, chớp mắt anh sắp bị cái miệng rộng của thằn lằn to nuốt trọn.
Bùi Yến đang đứng trên lưng con thằn lằn to khác quay đầu lại thấy Trương Diệu giây trước còn khỏe giây sau sắp bị thằn lằn đút vào miệng:
- Trương Diệu!
Bùi Yến lập tức đâm một dao lấy mạng cuối cùng cho con thằn lằn đã hấp hối dưới thân mình, rồi nhanh chóng nhảy xuống người thằn lằn chạy nhanh tới chỗ con thằn lằn ăn thịt Trương Diệu.

Bùi Yến thầm nghĩ Trương Diệu sẽ không sao, miễn là hắn chạy nhanh tới kịp xẻ đầu thằn lằn to ra...!
Bùi Yến chạy tới bên cạnh thằn lằn to, hắn ngước đầu lên, rõ ràng phát hiện trạng thái con thằn lằn khác lạ.

Thân hình khổng lồ chợt căng cứng, không có động tác hay phản ứng gì.

Một lúc lau sau hàm trên của thằn lằn chậm rãi kỳ lạ từ từ nâng lên, bên trong tuôn ra nhiều máu đen dính đặc, một cái lưỡi trơn trượt dính đầy máu rớt xuống đất, tiếp xúc với đá vụn phát ra tiếng lộp bộp máu bắn tung.

Hàm dưới của thằn lằn cũng hạ xuống, một người toàn thân đầy máu nhảy ra khỏi miệng thằn lằn không biết vì lý do gì đã cứng ngắc chết..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện