Trương Diệu thuận miệng hỏi:
- Sao? Mắt màu đỏ nhìn rất kỳ?
Ở hoang dã không có gương để ngắm mặt mình, tảng đá Bùi Yến tặng cho anh thì lúc chạy trên đường đã rớt mất, nên bây giờ anh không rõ ràng tình hình mắt mình trở nên kỳ lạ thế nào.
Bùi Yến thò đầu tới gần mềm nhẹ hôn lên mắt Trương Diệu:
- Không, ta thích mắt đen hơn, nhưng màu đỏ cũng thích hợp ngươi, đều thích...!
Trương Diệu phản xạ khép mắt lại, cảm giác có thứ ấm mềm dán mi mắt nhẹ nhàng chạm vào.
Bùi Yến hôn nhẹ nhàng làm anh ngứa muốn bật cười.
Trương Diệu chợt giật mình, nghiêm túc cảnh cáo:
- Thôi đừng phá nữa, kêu ông lại đây là để nói chuyện!
Bị Trương Diệu nhiều lần đẩy ra, Bùi Yến ngừng động tác quấy rầy, ngồi thẳng người hỏi:
- A, nói gì?
- Cái đó...!
Thấy Bùi Yến chăm chú nhìn mình, bộ dạng nghiêm túc tập trung lắng nghe, Trương Diệu vuốt mái tóc ngắn còn hơi ẩm ướt, trong một chốc không biết nên nói sao.
Rõ ràng là anh muốn nói chuyện với Bùi Yến nhưng giờ không biết nên nói cái gì.
- Vết thương...!sao rồi?
Trương Diệu nhìn thoáng qua vết thương trên cổ Bùi Yến, dường như chỉ dùng nước rửa sơ.
Khi rửa đi vết máu bên miệng vết thương càng lộ rõ vết răng xé rách, làm anh cảm thấy càng tội lỗi hơn.
Anh vô tình phát cuồng tổn thương người cạnh mình ra nông nỗi này, nếu không có Bùi Yến ngăn lại thì anh không biết mình còn làm ra chuyện gì nữa.
- Vết thương?
Thấy Trương Diệu nhìn chằm chằm cổ mình Bùi Yến mới phản ứng lại, lắc đầu nói:
- Không sao.
- Mợ! Không sao con khỉ! Đưa tôi xem!
Trương Diệu kéo cổ áo Bùi Yến đến gần một hơn, dí sát mặt vào xem kỹ, càng nhìn càng thấy dấu vết đáng sợ, mày kiếm tuấn tú nhíu chặt.
Trương Diệu lẩm bẩm:
- Bị thương khá nặng, ông đã ăn trái chữa trị rồi còn vậy, hay đi hái ít thuốc đắp lên?
Bùi Yến hời hợt nói:
- Không sao, liếm vết thương là lành.
Bùi Yến luôn lành vết thương rất nhanh, cộng thêm mới không lâu trước ăn trái chữa trị màu lam có hiệu quả chữa lành, hắn cảm thấy khả năng tự chữa lành của thân thể tốt hơn trước, không mấy quan tâm vết cắn trên cổ mình.
Trương Diệu bực bội mắng:
- Tổ cha nó! Liếm cái đầu ông! Tự ông liếm được không? Bị cắn ra thế này không sợ bệnh chó dại? A...!
Trương Diệu chợt phản ứng lại tự mắng mình luôn, anh nghiêng đầu phun nước miếng:
- Phi phi phi! Là tui cắn ông, đệt, đi chửi mình luôn.
- Ngươi không bệnh.
- Đương nhiên tôi không...!
Trương Diệu quay đầu lại nhìn cổ Bùi Yến, vết thương bị anh cắn khi nổi khùng.
Trương Diệu ngẫm lại điều mình mới suy nghĩ, từ từ thở hắt ra.
Giây sau Trương Diệu mạnh ngẩng đầu ôm lấy đầu Bùi Yến.
- ?
Bùi Yến còn chưa kịp phản ứng thì thấy Trương Diệu dán sát vào, mặt đối mặt, anh bỗng vùi đầu dụi vào cổ hắn.
Cắm bị mái tóc ngắn dựng đứng hơi ướt của Trương Diệu cọt xát, hắn cảm giác miệng vết thương trên cổ bị thứ ấm mềm liếm nhẹ, hít thở lâu dài đều đều phất qua bên gáy.
Bùi Yến cứng người lại, ngực phập phồng dồn dập, hơi thở hỗn loạn.
Hắn đã hiểu là thứ gì liếm mình.
Trương Diệu nhỏ giọng giải thích hành động mình đang làm:
- Dù sao...!Ông cũng không liếm tới chỗ này được nên...!
Trương Diệu rất áy náy, bất an với vết thương trên người Bùi Yến, anh chỉ có thể dùng cách này biểu đạt lòng xin lỗi.
Trương Diệu trúc trắc thè lưỡi ra cẩn thận liếm chỗ bị thương của Bùi Yến, miệng ngọng nghịu nói ra lời muốn nói đêm nay:
- Về vấn đề bầu bạn lần trước đã nói...!
- Hửm?
Lần đầu tiên nghe Trương Diệu chủ động nhắc đến đề tài này, Bùi Yến bị anh đến gần liếm đang lâng lâng nhưng lập tức tập trung chú ý, vãnh tai cẩn thận lắng nghe lời anh sắp nói.
Cái miệng dán cần cổ Bùi Yến tiếp tục mấp máy mơ hồ:
- Mấy ngày nay tôi suy nghĩ về chuyện của ông...!thật ra trước kia...!tôi chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc mình sẽ thích loại người gì, không ngờ gặp được ông trên hòn đảo này.
Tuy tôi cảm thấy chúng ta làm bạn cũng rất tốt...!
Nghe đến đây Bùi Yến căng thẳng mím môi, hắn cảm giác Trương Diệu cố ý nhấn mạnh câu này, bọn họ càng thích hợp làm bạn, muốn từ chối làm bầu bạn với hắn.
Bùi Yến tuyệt đối