Bởi vì thể lực của mỗi người khác nhau, trông lúc đi lên thì Trương Diệu và Bùi Yến dần đi đằng trước nhất, người khác thì kiệt sức, dần bị tụt lại phía sau.
Càng đi càng đến gần thuyền, Trương Diệu cảm thấy sự tình hơi thuận lợi quá mức, cứ có cảm giác kỳ lạ, nhưng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, điều duy nhất anh có thể làm là nâng cao cảnh giác để ứng đối ngoài ý muốn có thể xuất hiện.
Nghĩ vậy, Trương Diệu đang định cất bước đi tiếp, đột nhiên bị Bùi Yến đi bên cạnh kéo lại, ngăn bước chân của anh.
Trương Diệu bị kéo khựng lại, mờ mịt không biết phát sinh cái gì, đang định quay đầu nhìn hướng Bùi Yến thì bị hắn nhanh chóng cảnh cáo, nạt ngăn lại:
- Đừng động!
- Sao...!sao vậy?
Trương Diệu cứng ngắc tại chỗ, cần cổ vốn muốn xoay qua cũng chợt ngừng lại, anh không dám hít thở quá mạnh, ánh mắt lặng lẽ liếc về phía Bùi Yến, nhìn hắn đảo tròng mắt.
Trương Diệu không phát hiện có chỗ nào khác lạ, không hiểu tại sao Bùi Yến đột nhiên kéo mình lại.
- Ngay kế bên ngươi, xem kỹ.
Bùi Yến kéo chặt thân thể Trương Diệu, phòng ngừa anh nhúc nhích, hắn nhắc nhở anh quan sát kỹ chỗ ở trước mặt gần gò má.
Được Bùi Yến nhắc nhở, Trương Diệu mới vô cùng cẩn thận rũ mí mắt xuống quan sát thứ ở trước mặt mình, giờ anh mới thấy cách gò má vài cm có một sợi tơ trong suốt mảnh còn hơn sợi tóc đang đung đưa trên không trung.
Không biết sợi tơ này từ đâu ra, Trương Diệu đã hiểu tại sao Bùi Yến nhắc nhở.
Trên hòn đảo này, bất cứ thứ gì đáng ngờ đều là đề phòng cẩn thận, không thể tùy tiện động chạm.
Quan sát kỹ trong không khí phía trước dường như không có thứ gì, qua ánh nắng chiếu rọi và vật thể phản chiếu tia sáng mờ thì càng dễ thấy sợi tơ hơn, nó lơ lửng trong không trung, bay theo gió biển phất hướng Trương Diệu, anh vội ngửa đầu ra sau né sợi tơ kia đến gần, giữ khoảng cách an toàn.
Trừ sợi tơ này ra, Trương Diệu còn thấy dưới ánh nắng, trong con đường bọn họ sắp đi tới trước giăng nhiều sợi tơ hơn, ánh nắng phản chiếu chút tia sáng làm lộ vị trí của chúng nó.
Số lượng sợi tơ nhiều đến không đếm xuể, bởi vì chúng nó vốn trong suốt và dài mảnh, những góc tối không bị ánh nắng chiếu rọi không biết giấu bao nhiêu sợi tơ, chúng nó từ trong góc tối kéo dài ra.
Trương Diệu không biết nếu đụng vào những sợi tơ này sẽ sản sinh ảnh hưởng như thế nào.
Thấy Trương Diệu dừng lại, không bước tới trước chạm vào sợi tơ đáng ngờ kia, Bùi Yến yên lòng, cánh tay vòng qua ôm eo Trương Diệu hơi lưu luyến sờ bên hông săn chắc một lúc mới buông ra.
Trương Diệu phớt lờ Bùi Yến ăn bớt, vẻ mặt bình tĩnh hỏi:
- Mấy sợi tơ đó...!là cái gì?
Không biết mớ sợi tơ này là thứ quái quỷ gì, Trương Diệu cảm thấy nên tìm hiểu kỹ thì tốt hơn.
Thật ra Bùi Yến cũng chưa từng thấy những sợi tơ kỳ lạ kia, bởi vì môi trường đảo nhỏ bên này và khu vực hắn luôn sinh hoạt ở bên kia có nhiều động thực vật khác nhau.
Dù là Bùi Yến cũng có nhiều động thực vật chưa thấy bao giờ, gồm khối đá tinh thể trên vách đá mà bọn họ đi qua, hình thái đặc trưng mặt đất khác hẳn khu vực hắn sống, còn có mấy sợi tơ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.
Mặc dù không biết là cái gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm sống trên đảo nhiều năm, Bùi Yến trực giác chúng nó không phải thứ tốt, rất có thể là cạm bẫy.
Bùi Yến lắc đầu, trả lời Trương Diệu:
- Chưa từng gặp, phải cẩn thận.
- Ông cũng chưa từng gặp?
Trương Diệu gặn hỏi thêm lần nữa, thấy Bùi Yến khẳng định lắc đầu, anh cảm thấy hơi phiền phức.
Bùi Yến quen thuộc hòn đảo mà cũng không thể khẳng định thì đúng là không biết trước, không chuẩn bị được gì, không biết phía trước chôn giấu thứ gì.
Trương Diệu bắt đầu suy nghĩ đi con đường phía trước như thế nào, đi làm sao thuận lợi qua đó, những sợi tơ trong suốt bay trên không trung, không chừng mấy người bọn họ đang đi sẽ vô tình chạm vào.
Trương Diệu đang vắt óc nghĩ cách thì đột nhiên nghe một tiếng hét đến từ sau lưng.
Trương Diệu lập tức xoay người lại, nhìn ra sau, anh nghe ra tiếng hét phát ra từ Kha Diệc Xảo, không biết phía sau xảy ra tình huống gì, tiếng hét đó tràn đầy điềm xấu.
Trương Diệu đoán người sống sót đi phía sau phải chăng vô tình động vào sợi tơ bay trong không trung, hoặc vì nguyên nhân gì khác, bề mặt bãi biển cát màu vàng và trắng vốn bằng phẳng ở trước mặt bọn họ đột nhiên trũng xuống như cái phễu.
Kha Diệc Xảo đứng gần hố cát phễu nhất bị trượt một chân xuống, chân còn lại không đứng vững, thân thể lung lay, giây lát sau cô đã lún xuống giữa hố cát.
Kha Diệc Xảo còn chưa làm ra phản