Vì vỏ sò mở rộng, ánh nắng chói mắt bên ngoài chiếu vào thịt sò chưa hoàn toàn hình thành thân thể cô gái.
Cô gái đau đớn vặn vẹo, người đàn ông không phát hiện ra, vui sướng khom lưng muốn ôm vợ và vật thể tròn con của gã ra khỏi vò sò.
- Vợ của tôi, con tôi!
Ngón tay chạm vào cảm giác mềm như tơ lụa, nhẹ nhàng nâng lên tay dính dịch nhưng người đàn ông không quan tâm, muốn ôm lấy vợ mình.
Người đàn ông phát hiện màng thịt hồng vướng víu trên người vợ dán chặt vào bên trong vỏ làm gã không thể ôm ra.
Người đàn ông ngẫm nghĩ, xé màng thịt trong suốt ra, không chú ý thịt sò hình dạng vợ gã ôm trong ngực càng vặn vẹo dữ dội.
Sau khi mất đi tầng màng dính bảo vệ ngoài người, thịt sò tắm dưới ánh nắng, hơi nước ứa ra từ thịt trắng.
Người đàn ông vốn vui sướng nhìn vợ và con mình ôm trong ngực chợt phát hiện cả người bị nước từ đâu chảy ra thấm ướt.
Người đàn ông nhìn kỹ mới thấy là hơi nước trong thịt sò dọc theo cánh tay, ngực gã chảy xuống.
Thịt sò vốn có hình dạng vợ gã đang chuyển biến đồng hóa bắt đầu co rút nhanh, ngày càng dẹp cho đến khi nó mất hơi nước, thành một tầng da mỏng manh.
- Không, không! Vợ, đừng!
Người đàn ông muốn ngăn lại nhưng không biết làm sao, trơ mắt nhìn vợ trong vòng tay thành một tấm da hồng.
Cơn gió thổi qua, da trong tay người đàn ông hóa thành bột phấn biến mất trong không khí.
Người đàn ông co tay lại những không thể bắt giữ bột li ti trong không khí.
Hình cầu con nít rớt xuống đất bị ánh nắng chiếu rọi nhanh chóng tan thành bãi nước, chìm vào hạt cát không còn lại gì.
Bên cạnh người đàn ông chỉ để lại hai mảnh vò sò, gã không còn cách nào tìm về bóng dáng vợ con.
Người đàn ông tuyệt vọng ôm đầu, gào thét.
- Vợ của tôi, con tôi! A! A! A!!!!!
* * *
Bên kia, mọi người tập trung chú ý vào sò biển hình người chết mà sống lại.
Bên này, Trương Diệu âm thầm ra hiệu cho Kha Diệc Xảo theo anh cùng Bùi Yến quay về ôm bao đồ rời đi.
Chuyện rối rắm nửa ngày nhân dịp tốt bây giờ không đi thì còn chờ lúc nào? Vòng từ bên kia hang, ba người nhóm Trương Diệu chạy nhanh đi sâu vào trong đảo.
- Phù, cuối cùng cũng tách khỏi đám kia, phiền phức thật.
Trương Diệu gãi tóc, dẫn đầu đi sâu vào rừng cây.
Tách khỏi đám người rắc rối kia, tâm trạng Trương Diệu rất tốt.
Kha Diệc Xảo chạy chậm mới miễn cưỡng đuổi kịp Trương Diệu, Bùi Yến, cô đuổi theo muốn hụt hơi.
Kha Diệc Xảo cảm ơn hai người:
- Anh Trương Diệu, cảm ơn anh chịu mang tôi đi cùng.
- Tối hôm qua đã hứa rồi không thể thất hứa.
Trương Diệu giơ dao găm chém nhánh cây che trước mặt, nhắc nhở:
- Nhưng sau này cô bé cần cố gắng, tôi không quen bảo vệ người khác.
Trương Diệu không có kinh nghiệm chăm sóc ai nên phải lên tiếng nói trước, nếu cô bé Kha Diệc Xảo sơ sẩy ra ngoài ý muốn thì không thể trách anh sơ ý.
Kha Diệc Xảo sợ bị Trương Diệu bỏ lại, vội cao giọng bảo đảm:
- Tôi...!Tôi sẽ không vướng chân hai anh!
Trương Diệu quay đầu nói với Bùi Yến im lặng đi theo bên cạnh:
- Ừm! Phải rồi, Bùi Yến, đồng hóa gì đó đúng như ông nói.
Trương Diệu phỏng đoán ngày hôm qua những cái xác bị đặt bên ngoài chảy ra chất lỏng màu xám đặc chính là hình dạng ban đầu những vỏ sò màu xám hôm nay.
Không chừng những chất lỏng đó là từ xương cốt, bởi vậy thi thể mới biến mềm nhũn như không có xương.
Bùi Yến đi bên cạnh gật đầu, bỗng ngoái đầu nhìn lùm cây sau lưng.
Bùi Yến rút đao giắt bên hông ra chạy vọt hướng đó.
- Là ai?
Trương Diệu thấy nhoáng cái Bùi Yến chạy mất biệt, sau lùm cây có tiếng người bỏ chạy rồi té xuống đất.
Trương Diệu chạy theo đến, thấy một người bị Bùi Yến buộc đến bên một thân cây, ngồi bệch xuống.
Thấy Bùi Yến cầm đao sắc bén định đâm vào người đối phương, Trương Diệu cao giọng quát:
- Ê, Bùi Yến! Ngừng lại, đừng đâm!
Bùi Yến nhìn người đến vài giây sau, Trương Diệu một lần nữa nhắc nhở hắn mới chậm rãi thu về vũ khí.
- ...!Mờ ám.
Lần trước Bùi Yến bỏ qua người này không ngờ bây giờ còn dám bám theo bọn họ lại đây, vậy giết luôn cho rồi.
Đối với những kẻ lén lút bám theo luôn kích thích dục vọng tấn công của Bùi Yến, nếu không