Trương Diệu thấy Bùi Yến mò tới gần, vội chỉ vào chỗ sâu trong hang đá vôi, thứ tỏa ánh sáng lam trong bóng tối, hỏi Bùi Yến:
- Ý, bên kia lóe sáng là gì vậy?
- Cái đó, không biết.
Cách quá xa, Trương Diệu chỉ hướng đó quá mờ nên Bùi Yến không nhìn rõ bên kia có cái gì.
- Thế chúng ta đi nhìn xem, có lẽ phát hiện cái gì.
Trương Diệu đứng dậy bên đóng lửa đã tàn, ném gậy xâu cá sang bên.
Trương Diệu phủi tay, nhấc chân đi hướng bóng tối tỏa ánh sáng.
Bùi Yến thấy Trương Diệu đứng dậy rời đi thì đành lót tót chạy theo, nhìn xem thứ chớp lóe trong bóng tối là gì.
Hai người đi sâu vào hang động, từng chút một, ánh sáng lam chớp lóe trong bóng tối càng rõ ràng hơn.
Xung quanh đã tối đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón.
Đi sâu vào mới thấy trong hang có cua quẹo, Trương Diệu vịn vách tường trơn trượt vừa đi vừa quẹo, ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng lam nhấp nháy như trời sao trong bóng tối.
Đốm sáng lam hình trứng, cách một giây sẽ chớp một lần.
Ánh sáng xanh sẫm như vì sao điểm xuyết hang đá vôi tối đen mộng ảo mà bí hiểm, tựa như bước vào không gian khác.
Trương Diệu ngẩng đầu nhìn dãy sáng lam trải rộng trong hang, khen rằng:
- Ui chà, ảo thật.
Nhấc chân đi tới trước, Trương Diệu đến gần vật thể phát ra ánh sáng mới thấy rõ đó là từng con côn trùng thô cỡ cánh tay, dài nửa mét.
Bụng sâu hẹp dài, thân thể vừa dài vừa dẹp, lưng có cánh mỏng chưa phát dục, mắt kép to chiếm gần hết cái đầu, xúc giác ngắn nhỏ.
Từ lưng đến đuôi sâu tỏa sáng, xem ra ánh sáng lam phát ra từ thân thể loài sâu này.
- Không ngờ chỗ này có thứ giống như đom đóm, nhưng đom đóm trên đảo to hơn chúng tôi thường thấy nhiều.
Trương Diệu ngồi xổm xuống bắt một con sâu chậm rãi bò trên mặt đất, giơ ngang trước mặt nghiên cứu kỹ.
Đám sâu này chắc chỉ là ấu trùng đom đóm, chưa biến thành hình dạng có thể bay.
Bây giờ chúng nó chỉ có thể bò trong hang đá vôi tối đen, bộ dáng hơi giống với ấu trùng Tinh Đình Mục.
Bùi Yến lặp lại:
- Đom đóm?
Trước kia Bùi Yến chưa từng chú ý con sâu này gọi là gì.
- Đúng vậy.
Trong thành phố từ lâu đã không còn loại sâu phát sáng này nữa, muốn tìm nó phải đến mấy chỗ nước trong.
Trương Diệu nhớ lại khi còn nhỏ từng bắt một đống đom đóm cất chứa, nhưng cuối cùng bị anh hành chết.
Trương Diệu không ngờ bây giờ gặp được ấu trùng đom đóm to như vậy.
Trương Diệu nhìn ấu trùng mập trong lòng bàn tay, nó mập máy, lắc xúc giác nho nhỏ muốn thoát khỏi tay anh.
Trương Diệu dùng ánh sáng từ người con sâu như đèn pin soi mặt đất kiếm hai nhánh cây, đặt ấu trùng lên đầu nhánh cây.
Chân ấu trùng bấu nhánh cây trụi lủi, cảm xúc bình ổn lại, thân thể dài mập dán sát nhánh cây, không nhúc nhích, đuôi chớp lóe ánh sáng lam.
Sợ ánh sáng từ một con sâu không đủ, Trương Diệu bắt ba con khác bám trên vách đá gần đó đặt trên hai nhánh cây, hai con đậu một nhánh.
Cuối cùng Trương Diệu đưa nhánh cây có hai con ấu trùng nằm yên cho Bùi Yến đi bên cạnh.
- ...!
Bùi Yến nhận lấy nhánh cây Trương Diệu đưa tới, hắn nhìn chằm chằm ấu trùng tỏa ánh sáng ôm nhánh cây, dựa vào nhau.
Bùi Yến không hiểu Trương Diệu đưa hắn cái này làm gì.
Trương Diệu lắc đèn sâu, giải thích rằng:
- Mới rồi chúng ta nhóm lửa hình như quên lấy làm đuốc, bây giờ lửa đã tắt nên chúng ta dùng sâu này làm thứ chiếu sáng đi bên trong nhìn xem.
Con sâu trên đầu nhánh cây tỏa sáng khá rõ, lại có hai con cùng phát sáng có thể chiếu phạm vi một mét.
Cầm nhánh cây sâu đi vào trong hang chắc không có vấn đề gì.
Trương Diệu đi tới mãi, phát hiện ấu trùng phát sáng bắt đầu giảm, hang động biến chật hẹp hơn.
Trương Diệu lại đi tới một lúc, bị một tảng đá to nhô ra bất quy tắc chặn đường.
Màu hòn đá khác với vách hang đen, hòn đá có màu xám, bên trên vẽ gì đó.
Trương Diệu cầm đèn sâu quét qua một giây, chợt nhận ra cái gì vội đứng lại, lùi về bên đá to.
Trương Diệu giơ cao đèn sâu chiếu sáng, nghiên cứu hoa văn.
Tiếc rằng đá màu xám, hoa văn đen, màu sắc hòa vào nhau khó phân biệt cộng với trong hang thật là quá đen.
Trương Diệu kề sát đèn sâu vào vẫn không thấy rõ.
Bùi Yến đứng bên