Ai dà, bây giờ làm sao đây? Luôn ngâm trong biển chờ người đến cứu ư?
Trương Diệu ngâm mình trong nước biển lạnh lẽo, đầu hứng mưa to rào rạt.
Anh đã bơi hơn một tiếng đồng hồ, mắt bị nước mưa đánh vào mở không lên, nâng một tay lau nước mưa trên mặt, mạnh phẩy.
Trương Diệu nhìn quanh bốn phía không thấy người sống nào khác.
Anh nghĩ rằng cứ tiếp tục như vậy không phải ý hay.
Máy bay đáp khẩn cấp, trong biển nhiều người bị thương chết như vậy, máu tràn ra rất có thể hấp dẫn sinh vật biển ăn thịt đến.
Bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi biển, leo lên bờ mới tốt.
Nhìn một ít tay chân trôi qua cạnh mình, Trương Diệu thầm suy nghĩ tiếp theo nên làm sao.
"Hy vọng bên này có đảo biển thì tốt rồi, vậy là không cần ở trong biển lạnh lẽo." Trương Diệu kiềm không được thầm mơ.
Anh đang suy nghĩ thì bỗng từ trên trời có tia chớp đánh xuống, chiếu sáng bầu trời xanh sậm gần tối đen trong một giây.
Trên mặt biển cách bên tay phải Trương Diệu không xa có một vật thể đen mơ hồ hiện ra đường nét, hình dạng như là đảo biển.
- ...!Bà nội...!Thật sự có đảo...!
Lần đầu tiên Trương Diệu hiểu câu đại nạn không chết sẽ có phúc dày.
Có đảo, lên bờ tốt hơn lênh đênh trên biển nguy hiểm nhiều.
Tinh thần nâng cao, Trương Diệu bơi hướng hòn đảo đó.
Sóng to trong mưa rào càng mạnh mẽ, dòng chảy đánh vào người càng mãnh liệt, đặc biệt là càng tới gần đảo biển thì sóng đập vào người càng nặng nề.
Trương Diệu vừa bơi vừa thuận theo lực sóng đẩy hướng tới dảo biển, tinh thần cảnh giác từng giây từng phút, mắt nhìn bốn hướng tai nghe tám phương.
Trương Diệu tránh đi những dòng chảy hỗn độn đáng sợ trong biển, đá ngầm sắc bén gần đảo.
Không biết mất bao lâu sau rốt cuộc anh tới gần một khối đá ngầm có thể trẻo lên.
Nhân lúc một đợt sóng chưa đập vào người, đôi tay anh bám vào đá ngầm rướn người lên trên.
Trên mặt đá ngầm bị sóng biển mài cực kỳ sắc bén, phần nhô lên như là lưỡi dao.
Trương Diệu cẩn thận tránh đi mấy chỗ dễ khiến người bị thương, ngồi trên đỉnh đá ngầm thở hồng hộc.
Ở trong biển ngâm thời gian dài như vậy có thể lại đạp chân trên đất liền, Trương Diệu cảm giác rất sung sướng.
Anh nâng tay lên xoa cánh tay bị đông lạnh đến gần như mất cảm giác.
Trương Diệu đứng dậy quan sát đảo sau lưng, dù bây giờ đã tới gần mép đảo, hình dạng đảo rõ ràng hơn, cảm giác vẫn như ở trong sương khói tím mông lung thấy không rõ ràng, chỉ có thể thấy một số bóng đen.
Hòn đảo cho anh cảm giác rất bí hiểm.
Ngồi nghỉ trên đá ngầm một lát hồi phục thể lực, Trương Diệu chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Liên tục leo trèo nhảy lên vài khối đá ngầm to, cuối cùng anh từ bên mép khe đá giao nhau thấy một khoảng trống để nhảy, thuận lợi leo lên đất liền.
Đỉnh đầu mưa to vẫn rơi không dứt, Trương Diệu mượn tia chớp ở chân trời không ngừng đánh xuống chiếu rọi, chợt trông thấy một cái hang tránh mưa bên cảng tránh gió.
Anh chui vào hang, bên trong tối đen.
Trương Diệu định bật lửa để chiếu sáng, nhưng sờ soạng túi mới nhớ lúc lên máy bay kiểm tra bị giật đi rồi.
- Chậc, nếu lúc này có hộp quẹt thì tốt biết mấy, có