Mãi khi Trương Diệu ngửa đầu giãy dụa, môi vô tình chạm vào miệng Bùi Yến.
Bùi Yến ngẩn ngơ, cảm giác vừa rồi như luồng điện rồi lại khác, hắn không thể hình dung chỉ cảm thấy rất tuyệt vời.
Trương Diệu thì vẫn đang vùng vẫy muốn thoát khỏi Bùi Yến kiềm chế chặt chẽ, nhân lúc Bùi Yến ngẩn người anh giơ tay vung mạnh.
Trương Diệu tránh thoát hai tay Bùi Yến khống chế, bò ra khỏi người hắn, lùi sang một bên.
Trương Diệu nói:
- Bùi Yến, ông nên học thường thức của nhân loại nhiều hơn đi!
Bùi Yến chưa lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào môi Trương Diệu, chậm rãi kêu lên.
- Trương Diệu...!
- Như thế nào?
Thấy vẻ mặt Bùi Yến luống cuống nhìn mình, Trương Diệu khó hiểu.
Hắn bị cái gì kích thích?
- Nơi này, chạm...!
Bùi Yến chỉ môi mình lại chỉ Trương Diệu, chính hắn cũng không biết muốn nói gì.
- A?
Trương Diệu nghi hoặc nhìn Bùi Yến chỉ hắn rồi chỉ môi mình, anh ngẫm nghĩ, đã đoán ra ý hắn muốn biểu đạt.
- Ý ông nói là hôn hả?
- Hôn?
- Thì hai người hôn môi, ông chỉ miệng mà.
Không lẽ Bùi Yến cảm thấy đây cũng là cách an ủi? Mệt hắn nghĩ ra được, rõ ràng không ai dạy hắn điều đó.
Cho dù Trương Diệu muốn loại an ủi này bình ổn cảm xúc thì nên là cô em xinh đẹp chứ không phải đàn ông như Trương Diệu.
Tuy nhiên, Trương Diệu nhìn Bùi Yến vuốt môi, biểu tình thắc mắc khó hiểu.
Trương Diệu nghĩ nếu hắn đã cố gắng muốn an ủi mình, bây giờ dù anh muốn có phụ nữ an ủi thì chỉ có mỗi mình thiếu nữ vị thành niên ở đây.
Chẳng bằng anh nhận ý tốt của Bùi Yến, thuận tiện giúp người đàn ông lớn đầu rồi còn không biết gì học thường thức cơ bản.
Thời hiện đại này người không biết cái gì là hôn cũng xem như kỳ tích.
Trương Diệu thầm nghĩ.
- Ông qua đây, tôi dạy cho.
Trương Diệu ngoắc ngón tay, men say dâng lên não làm anh không còn tư duy logic gì.
Trương Diệu quyết định rất là phóng khoáng, tự mình dạy Bùi Yến cái gì là hôn.
Bùi Yến nhìn biểu tình của Trương Diệu, hiểu là anh muốn làm gì đó với hắn.
Mắt Bùi Yến lóe tia sáng hưng phấn, bốn chân chấm đất dùng tư thế thói quen chưa sửa lại được bò tới gần Trương Diệu, mặt đối mặt ngồi xuống.
Tuy Trương Diệu say bét nhè đầu rối nùi nhưng nhìn mặt Bùi Yến làm anh bản năng gãi đầu, cảm thấy mình sắp làm chuyện tuyệt đối hối hận.
Nhưng Trương Diệu không kịp bình tĩnh nghĩ nhiều hơn Bùi Yến tò mò đã dán sát, muốn liếm môi Trương Diệu.
Nhưng cự ly bỗng nhiên rút ngắn, sống mũi hai bên đụng nhau.
- Cha nó! Bà nội ông bình tĩnh chút coi, đã nói nghe tôi chỉ huy mà!
Không thể hôn như vậy! Trương Diệu xoa sống mũi bị Bùi Yến đụng đau, anh không biết nên nói cái gì trừng hắn mấy giây.
Trương Diệu tiếp tục bảo:
- Hôn môi là đầu phải nghiêng với đối phương một chút mới không đụng nhau, và đừng có bỗng nhiên lao tới.
- Ừm!
Bùi Yến gật đầu, nghiêm túc làm theo lời Trương Diệu.
- Rồi...!
Trương Diệu vươn tay vịn hai vai Bùi Yến, bỗng nhiên anh thấy hồi hộp, liếm môi.
Đầu Trương Diệu ngày càng gần Bùi Yến.
Trương Diệu nói:
- Khi hôn phải nhắm mắt.
- Tại sao?
Bùi Yến muốn nhìn kỹ từng biểu tình của Trương Diệu vào lúc này.
- Tôi cũng không biết, có lẽ nhìn nhau thì lúng túng?
Dù sao Trương Diệu đọc trên internet đều nói vậy.
Mãi khi mặt hai người gần sát nhau, Trương Diệu hơi nghiêng đầu hướng ngược lại Bùi Yến, bi kịch sống mũi đụng nhau không xảy ra.
Tiếp theo Trương Diệu lấy can đảm môi nhẹ chạm vào bờ môi hơi lạnh của Bùi Yến.
Ưm...! Đây là lần đầu tiên Trương Diệu chủ động hôn đàn ông.
Hai bờ môi chạm nhau, cảm giác mềm mềm, không có gì khó chịu, thế là Trương Diệu thử thè lưỡi liếm môi trên của Bùi Yến.
Bùi Yến bị nụ hôn này làm ngớ người, mặc cho Trương Diệu chỉ dẫn.
Trương Diệu liếm môi Bùi Yến, lại nhẹ hôn một cái, anh kéo giãn khoảng cách.
Trương Diệu nói:
- Đại, đại khái chính là như vậy.
Có trời biết tại sao anh bỗng thấy nóng nực.
Trương Diệu cảm thấy tốt nhất nên ngừng ở đây.
- Mấy cái này là hôn?
Bùi Yến cứ thấy không đủ, bất mãn nhíu mày, không cam lòng hỏi tới Trương Diệu.
- A! Còn có hôn sâu hơn...!
- Tiếp theo là gì? Là hôn gì?
- Hôn sâu lưỡi hôn gì đó.
Ha, nhưng chúng ta không làm cái kia đâu.
Trương Diệu cảm thấy dạy hết thì quái quái.
- Làm như thế nào?
Bùi Yến giống học sinh ngoan tìm hiểu kỹ càng.
Trương Diệu ngẫm nghĩ,