Động vật này chắc là giống rùa.
Trương Diệu đẩy người đứng trước anh bị động vật khổng lồ xuất hiện hù ngớ ngẩn, hối bọn họ đi tiếp.
Con rùa to bộ dáng quái dị, miệng sắc bén chắc khỏe như miệng loài chim, nhai vài cái đã nhẹ nhàng cắn đứt ba con cá Báo Đồ hung mãnh nuốt xuống.
Trương Diệu không thấy rõ phần thân thể con rùa ngâm dưới đáy sông, chỉ thấy lưng, cái đầu to thò trên mặt nước.
Mai trên lưng rùa to bị bùn và cỏ dại dưới đáy sông che giấu không thấy rõ màu vốn có, mai rùa rộng mọc những cái lá dẹp màu lam nổi bên bờ sông.
Không ngờ những thực vật này có thể mọc trên người động vật.
- A! Anh Trương Diệu, bên kia cũng có!
Nghe tiếng hét, Trương Diệu ngoái đầu nhìn bên kia sông.
Lại có hai con rùa lưng mọc đầy lá xanh trồi lên từ đáy sông, xua đuổi bao vây đám cá Báo Đồ định chạy trốn.
Chúng nó vươn đầu, dùng miệng dày, cùn hơi cong xuống dưới đớp cá, cắn mạnh.
Thịt cá bị nhai nát rướm máu, nước sông vốn đã đục càng thêm dơ bẩn.
Lúc này không còn cón cá Báo Đồ nào dám đến gần góp vui.
Nhìn trong sông náo nhiệt, Trương Diệu, Hạng Thần, Kha Diệc Xảo khó khăn leo lên bờ.
Chân mới đạp đất liền, Trương Diệu kéo Hạng Thần, Kha Diệc Xảo lùi ra sau vài mét, cách xa bờ sông.
Những con rùa trong nước có chân, tránh xa một chút thì tốt hơn.
Đám ủa to ăn hết mấy con cá Báo Đồ có thể ăn, số còn lại đã chạy trốn.
Thân hình chúng nó cồng kềnh, không thể rượt theo.
Những con rùa to nổi trên mặt nước chậm rãi chìm xuống đáy sông, thực vật tươi tốt trên mai rùa lại trôi bềnh bồng.
Nước sông dâng lên mực nước như bình thường, mới rồi Trương Diệu, Kha Diệc Xảo, Hạng Thần đi trên đường nhỏ ướt nước nay bị nước sông nhấn chìm không thấy dấu vết.
Mặt sông trở về bình tĩnh như ban đầu.
Trương Diệu cởi túi da chứa nước treo bên hông xuống, ngửa đầu uống hớp lớn, thở phào.
Không ngờ trong con sông có vòng sinh thái nho nhỏ.
Trương Diệu nghĩ mỗi ngày vào thời gian cố định con sông sẽ giảm mực nước, lộ ra con đường không biết có phải là thiên nhiên hình thành.
Mặc kệ là người hay động vật nhìn thấy phải đi trên đường này qua sông mới an toàn.
Cá Báo Đồ sống lâu trong sâu cũng nắm giữ quy luật, mỗi khi tới lúc sẽ quanh quẩn gần con đường chờ đợi tấn công động vật đi qua.
Còn con rùa to mai mọc thực vật thì bởi vì thân thể quá to không tiện di chuyển săn đồ ăn, chúng nó canh giữ dưới đáy sông, khi nào có động vật trải qua, bầy cá Báo Đồ rối loạn vỗ nước sông dẫn đến sóng gợn truyền tin cho đám rùa, chúng nó biết cơh ội đã đến chậm rãi nổi lên, đánh bất ngờ bầy cá Báo Đồ vì săn mồi mà mất cảnh giác.
Trương Diệu bi kịch phát hiện nhân loại bọn họ làm vua làm tướng trong xã hội bị ném vào hòn đảo liền rớt xuống tầng chót nhất, thành mồi cá, thật thê thảm.
Không biết trong sông có bao nhiêu người, động vật xui xẻo vùi thây mới bồi dưỡng ra vòng thực vật tuần hoàn này.
- Ngươi có sao không?
Thấy Trương Diệu nhảy lên bờ, Bùi Yến chạy tới sờ tới sờ lui kiểm tra anh có bị những quái vật trong nước cắn không.
- Này này này, nhìn là được, đừng sờ lung tung!
Trương Diệu vỗ tay Bùi Yến càng sờ càng xấu, anh than thở:
- Nếu không phải tại hai tên nhóc chậm chạp này thì tôi sớm đến rồi, không đến nỗi giày ướt nhẹp.
Trương Diệu giơ một chân nhìn giày mình, đế giày bị ngâm trong sông, anh đành cởi giày ra vung mạnh hất nước sông ra.
Nghe Trương Diệu nói, Kha Diệc Xảo rất áy náy.
- Anh Trương Diệu, xin lỗi.
Tại cô chậm chạp mới kéo dài thời gian lên bờ.
Trương Diệu bất đắc dĩ nói:
- Nếu biết thì lần sau hãy mạnh hơn.
Nếu Trương Diệu còn nói gì thêm sợ là cô bé mảnh mai này sẽ khóc, anh không biết an ủi người.
Kêu Trương Diệu mắng khóc người ta thì anh rất tự tin.
Hạng Thần đi đằng trước nhất cũng nằm trong nhóm kéo chậm tốc độ nhỏ giọng cãi chày cãi cối:
- Trước kia tôi không đi đường như vậy, bị chậm cũng đành chịu.
Trương Diệu giơ nắm tay lộ vẻ hung dữ:
- Nhóc con, còn nói nhảm thì có tin là tôi đánh nhóc không?
Bề ngoài của Trương Diệu vốn hơi dữ nên càng đáng sợ hơn.
Hạng Thần bị Trương Diệu giơ tay hù sợ rụt cổ, há mồm định cãi nữa khóe mắt liếc Bùi Yến đứng cạnh anh, nhìn chằm chằm gã.
Hạng Thần run lên, gã còn nhớ Bùi Yến suýt đâm chết gã, biết khi hắn đã độc lên là không nể mặt.
Hạng Thần ngẫm nghĩ thấy nên im miệng là hơn.
Thấy Hạng Thần ngoan ngoãn im miệng, Trương Diệu cảm giác tiếc