- Ta ngửi được mùi người khác trong hang, mùi đã chế biến và phát hiện trong góc hang...!
Bùi Yến sớm ngửi được vị trong góc tối là lạ, hắn đi qua giở đồ bên trong lôi ra, đưa cho Trương Diệu xem.
Trương Diệu cúi đầu đến gần, nhìn bên trong.
Trong đó chứa đầy ngón tay nhân loại khô quắt, từng xương tay vàng vọt lấm tấm màu nâu, khô quắt dán vào làn da.
Số lượng, hình dáng đều khiến người kinh dị.
Trên vài ngón tay có dấu vết răng nhân loại cắn.
- Cha nó, đúng là biến thái.
Trương Diệu thật không biết dùng từ ngữ gì để hình dung.
Trương Diệu có nghe cổ tích khủng bố có người thích ăn ngón tay nhưng không ngờ gặp chuyện này trong thế giới thật.
- Dưới nền đắt này bao gồm dưới chân chúng ta đều chôn người.
Bùi Yến ngửi mùi máu, xương cốt còn sót lại trong bùn đất, hắn khẳng định nếu bọn họ đào đất lên sẽ thấy nhiều bộ xương chôn bên dưới.
- A! Chúng ta lấy đồ rồi đi đi, chỗ này đúng là không phải nơi để ở.
Trương Diệu nhảy ra khỏi vị trí Bùi Yến chỉ, quay vào hang, tìm kiếm thứ cần thiết cho bọn họ xem như làm ăn cướp, dù sao ông lão biến thái bất nhân trước, cũng đừng trách bọn họ bất nghĩa.
Trương Diệu tìm xong đồ cần thiết cột vào người, đi đến bên Kha Diệc Xảo, Hạng Thần.
Trương Diệu đá Hạng Thần nằm dưới đất giả chết.
- Ê, đừng giả bộ nữa, hai người mau đứng dậy chuẩn bị đi.
Trương Diệu kêu hai tiếng thấy Kha Diệc Xảo, Hạng Thần vẫn nằm im không nhúc nhích, ngồi xổm xuống nhìn kỹ.
Trương Diệu xoa mặt, khẽ thở dài:
- Bà nội nó, khốn nạn, hai tên này thật sự xỉu!
Mới đầu Trương Diệu cảnh cáo, còn đá Kha Diệc Xảo, Hạng Thần không có tác dụng nhắc nhở gì sao? Hai tên này không nghĩ gì hết bị chuốc mê?
* * *
Lục Bác Minh cẩn thận nặn một giọt chất lỏng màu lam ra khỏi bình nhỏ lên mu bàn tay, mặt gã gần sát hít sâu chất lỏng vào xoang mũi.
Người Lục Bác Minh khựng lại mấy giây, từng bước thích ứng chất lỏng mang đến cảm giác tuyệt vời.
Một lúc lâu sau Lục Bác Minh mở mắt ra, thoải mái thở ra một hơi, vặn nắp bình lại cất vào túi quần.
Lục Bác Minh uể oải nhờ có chất lỏng lam mà nhanh chóng phấn chấn lên, tinh thần biến cực kỳ phấn khởi.
Sau lưng Lục Bác Minh chợt vang giọng to như còi xe của cảnh sát Lưu Vinh:
- Này Lục Bác Minh, đang làm gì đó?
Lục Bác Minh cảnh giác giấu quần sau gốc cây.
- Không làm gì, chỉ là cởi đồ phơi.
Lục Bác Minh cười quay đầu lại, biểu tình cực kỳ tự nhiên.
Lục Bác Minh đứng dậy che quần áo sau lưng, thử dời sức chú ý của Lưu Vinh.
- Sao không bỏ chung với chúng tôi mà để riêng ra?
Lưu Vinh khó hiểu.
Bởi vì nhiều ngày qua mọi người không có nước ngọt để tắm, mãi khi vào rừng cây trên đảo bọn họ mới tìm thấy một dòng sông nước ngọt.
Thế là mấy người định cùng nhau xuống nước tắm rửa, tẩy đi bụi bẩn tích lũy mấy ngày qua.
Cởi đồ xong chỉ có mình Lục Bác Minh là không tùy ý đặt quần áo trên bờ như mọi người mà nhăn nhó đi chỗ khác một mình cất đồ, thói quen thật lạ.
- Hì hì, đã cất đồ xong rồi, chúng ta xuống nước đi.
Mấy ngày không tắm làm tôi ngứa đầu muốn chết.
Lục Bác Minh cười đẩy Lưu Vinh, gã chỉ muốn nhanh chóng rời đi, xuống sông tắm một cái.
Lưu Vinh bị Lục Bác Minh đẩy hướng bờ sông, gã không chú ý đến việc nhỏ này nữa.
Đúng là so với chuyện khác thì tắm sạch sẽ quan trọng hơn.
Vào sông tắm rửa xong Lục Bác Minh vẫn không thể bình tĩnh tinh thần, cứ nhớ đến mấy bình nước thuốc trong túi quần.
Lục Bác Minh sợ để bên bờ sông bị người thấy, nhưng giấu khuất tầm mắt càng khiến tim gã treo cao.
Qua mấy ngày gặp chuyện, Lục Bác Minh nghĩ chưa chắc có thể an toàn trở lại thế giới văn minh, hoặc sẽ cần thời gian rất lâu mới về được.
Những nước thuốc càng quan trọng với Lục Bác Minh hơn, mỗi ngày gã cần hút chất lỏng đó mới phấn chấn tinh thần.
Mặc dù Lục Bác Minh đã cố gắng giảm lượng hút nhưng chất lỏng trong bình càng ngày càng ít, nước thuốc càng giảm thì Lục Bác Minh càng quý trọng hơn.
Vì thế Lục Bác Minh luôn mang mấy cái bình theo bên người, không để chúng