Mãi khi Trương Diệu đến gần một cửa hang, qua khe hở nhìn vào vách tường gỗ treo một bộ đồ tuy rách rưới nhưng rõ ràng là con người mặc.
Còn có thứ giống túi đeo treo chung với quần áo.
Trương Diệu cảm giác lần này sẽ có thu hoạch, anh ra hiệu cho Bùi Yến cầm đao xua Nhật Khô Cứ Xỉ đằng đi để vào xem.
Bùi Yến làm theo ý Trương Diệu, dao dài kề sát Nhật Khô Cứ Xỉ đằng bám trên cửa hang.
Khi lá cây đụng vào lớp muối trên lưỡi dao thì nhanh chóng rụt về.
Trương Diệu cúi đầu giành vào trước.
Trương Diệu chui vào trong đầu tiên là cẩn thận xem xét bốn phía, không thấy có gì đáng ngờ anh mới chạy tới gần mục tiêu.
Trương Diệu đến bên vách tường, quan sát quần áo, bao treo trên vách.
Dường như hai thứ này treo từ rất lâu, phủ một lớp bụi trắng thật dày.
Trương Diệu rút dao găm khoáng thạch từ sau lưng ra khều một góc áo làm bụi bay lên.
Anh giật mạnh áo, cái tui treo trên chỗ vách tường nhô ra xuống, bụi bặm bay đầy.
Trương Diệu lùi sang bên cạnh hai bước né tro bụi nhỏ, mắt nhìn xuống quần áo rách, túi vải trong tay mình.
Trương Diệu giơ quần áo lên lục tìm trong túi nhưng không phát hiện manh mối gì.
Tiếp theo anh mở cái túi vải ra, kéo dây khóa tìm kiếm, vẫn không thấy thứ gì có ích.
Túi vải trống rỗng.
Trương Diệu hoàn toàn không đoán được những quần áo này thuộc về ai, có phải thứ đám người sống sót để lại không? Có thể nào là nhóm người cha của Bùi Yến không?
Rất khó lần tìm những manh mối này, vì quần áo, túi vải không để lại tin tức có ích gì.
Trương Diệu ngiêm túc phân tích năm sản xuất áo và bao vải để suy đoán nhiều hơn, nhưng vẫn hoàn toàn mù mờ.
Anh không giống thằng nhóc Hạng Thần nhận ra hiệu và năm của quần áo.
Hai vật phẩm con người khó khăn lắm mới phát hiện ra nhưng không giúp gì được cho Trương Diệu, Bùi Yến.
Trương Diệu thở dài, treo quần áo, túi vải trở lại vách tường gỗ.
Không biết bây giờ hai người ra ngoài còn phải tìm bao nhiêu cái hang mới may mắn gặp được chút ít manh mối.
Bùi Yến đứng một bên tiếp tục bôi muối lên lưỡi dao, tai hắn nhúc nhích dường như nghe được tiếng động rất nhỏ.
Bùi Yến cảnh giác giương mắt nhìn quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại đống cỏ khô nơi cho thú nhân Xích Kha nghỉ ngơi.
Bùi Yến bỗng nhiên vọt tới, giơ đao lên đâm vào đống cỏ khô.
Trong bụi cỏ dày vang tiếng rào rào, sau đó là tiếng người.
Người đó hét to:.
Đam Mỹ H Văn
– Đừng!
Trương Diệu nghe tiếng người vội quát ngăn Bùi Yến định giơ tay chém thêm nhát nữa:
– Này này, ngừng lại!
Trương Diệu nghĩ nếu mới rồi anh không nghe lầm thì đó là tiếng người, còn là ngôn ngữ nước ngoài.
Tuy Trương Diệu không nghe hiểu người đó la cái gì nhưng anh biết phải ngăn Bùi Yến lại ngay.
Khó khăn lắm mới gặp một con người biết nói tiếng người, Trương Diệu không muốn người đó thành xác chết.
Bùi Yến nghe Trương Diệu lên tiếng liền dừng tay, cắm đao vào vỏ sau lưng.
Hắn vươn tay ra lôi người định rụt vào sâu trong đống cỏ khô ra ngoài.
Tay Bùi Yến vừa tiếp xúc cơ thể người này chợt cảm giác có gì đó là lạ, rất nhẹ, tứ chi kỳ kỳ.
Bùi Yến không nghĩ nhiều, kéo người đó ra đặt ngay giữa hang, đỉnh đầu người đó gần với khoáng thạch chiếu sáng nhất.
Bùi Yến thả tay ra đứng sang một bên, đánh giá người té dưới đất định chui vào bụi cỏ lại.
Bộ dạng người này quả nhiên giống như cảm giác lúc nãy của hắn.
Trương Diệu đi tới gần, trông thấy người bị Bùi Yến kéo ra khỏi đống cỏ, bộ dạng của người này khác hẳn sự tưởng tượng của anh.
Trong phút chốc đầu óc Trương Diệu ngừng vận chuyển, anh lớn như vậy chưa từng thấy con người nào sẽ có hình dạng thế này.
Người đó nằm sấp dưới đất, cơ thể gấp khúc định trườn về đống cỏ dại.
Toàn thân gã run rẩy, có vẻ rất sợ Trương Diệu, Bùi Yến.
Tại sao gã nằm sấp dưới đất? Tại sao phải trườn tới trước? Đó là vì người này không có cánh tay, vị trí hai bên vai là miệng vết thương to đã khép lại, rõ ràng tay gã bị cắt xuống chứ không phải dị tật bẩm sinh.
Người nằm dưới đất luôn gục mặt xuống, Trương Diệu không thấy mặt mũi của gã thế nào, nhưng xem màu da thì rõ ràng khác với người da vàng.
Làn da lộ ra ngoài lớp da thú