Nghe Luc nhắc đến cha của Bùi Yến, Trương Diệu rất giật mình vì người nước ngoài này cũng biết.
Không ngờ anh thật may mắn, gặp ngay người trong đội đi tìm gỗ nổi hơn mười năm trước, còn là người quen biết cha Bùi Yến.
Trương Diệu vốn không ôm hy vọng sẽ gặp được, dù sao mười mấy năm trôi qua, đặc biệt trông thấy hành động hung hăng của thú nhân Xích Kha làm anh càng cảm thấy cả đoàn bị bắt dữ nhiều lành ít.
Ai ngờ thật sự gặp một người sống sót.
Trương Diệu nhìn người nước ngoài nằm dưới đất, kết cấu thân thể bị sửa chữa dị dạng khủng bố, sống không bằng chết, anh cảm thấy tạo hình kỳ dị thế này không phải kiểu nô lệ mà thú nhân Xích Kha cần.
Không tay để nhúc nhích, không chân để đi, ăn uống tiêu tiểu cần dựa vào thú nhân đút, chăm sóc.
Trông như thể thú nhân cố ý tạo ra hình dạng khủng bố này theo sở thích của mình, nhìn cho vui.
Trương Diệu rất đồng tình người nước ngoài nằm dưới đất.
Bùi Yến đứng một bên nghe Luc tự nhận quen với cha mình thì nửa tin nửa ngờ.
– Sao ta biết lời ngươi nói là thật hay giả?
Bọn họ vừa gặp Lão Hồ mặt người dạ thú, chuyện gì đều không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Có lẽ người nước ngoài và thú nhân Xích Kha cấu kết với nhau?
– Ha ha ha ha ha ha! Nhìn bộ dạng của ta như bây giờ còn cần gì lừa các người? Hơn nữa ta quen biết cha mẹ ngươi, nếu không biết thì sao ta biết tên cha ngươi? Biết ngươi tồn tại? Bây giờ ngươi lớn lên to con thế này, đường nét khá giống cha.
Tuy màu mắt, màu da hoàn toàn khác nhưng ta có thể nhìn ra từ mặt mũi.
Luc quan sát mặt mày Bùi Yến, gã thầm cảm thán năm tháng trôi nhanh.
Lần trước gặp Bùi Yến chỉ là đứa bé nằm trong ngực người lớn, chớp mắt đã là người đàn ông cao to đứng trước mặt gã.
Luc cho rằng Bùi Yến còn sống thì nhóm người ở lại có lẽ cũng sống tốt, gã dò hỏi:
– Mẹ của ngươi đâu?
Trong trí nhớ của Luc đó là một phụ nữ tuy nhỏ nhắn đáng yêu nhưng tính cách rất kiên cường, gã luôn nhớ cô, đặc biệt là khi cha Bùi Yến đã...!
– Chết rồi.
Lúc đó Bùi Yến còn nhỏ nhưng hắn vẫn nhớ rõ hình ảnh khắc sâu vào óc, mãi mãi không bao giờ quên.
Xác mẹ mục rữa bốc mùi bị đám thú dữ khát máu cắn nuốt, Bùi Yến không thể quên.
Nhắc đến mẹ làm sắc mặt Bùi Yến càng lạnh lẽo hơn.
Nhìn biểu tình khó xem của Bùi Yến, Luc vốn chìm trong ký ức ấm áp, hiếm khi mặt mày bừng sáng trong phút chốc vụt tắt:
– Vậy sao? Khi đó chúng ta đã nói sau khi tìm được gỗ nổi sẽ đến đón các người...!
Trong lòng Luc biết rõ Bùi Yến có thể sống đến bây giờ chắc đã trải qua rất nhiều đau khổ, những người khác đều chết, như vài người trong số bọn họ, đều chết từ lâu.
* * *
Nhớ lại hơn mười năm trước Luc chỉ khoảng hai mươi tuổi, từ nhỏ cùng cha Bùi Yến là hàng xóm với nhau, cùng chơi đến lớn.
Tính cách cha Bùi Yến bẩm sinh sáng sủa, nhiệt tình với mọi người, thích chăm sóc người khác.
Cha Bùi Yến rất quan tâm Luc không nhỏ hơn mình bao nheiue.
Luc xem cha Bùi Yến như anh cả, bạn bè của mình.
Khi hai người lớn lên, cha Bùi Yến ra nước ngoài du học, ở bên kia quen bầu bạn suốt đời với mình.
Hai người yêu nhau vài năm sau đó tổ chức lễ cưới, mời Luc tham gia.
Luc đi dự tiệc cưới, quen mẹ Bùi Yến.
Trong lúc nói chuyện Luc phát hiện mẹ Bùi Yến là một phụ nữ dịu dàng, hấp dẫn.
Quan hệ giữa ba người rất tốt, thường xuyên liên lạc.
Luc rất tò mò và hứng thú với quyết định ở lại thành thị đó của cha Bùi Yến, thế là gã cũng ở lại, xin vào học tại đây, trải nghiệm cuộc sống mới.
Rồi Bùi Yến sinh ra, mọi người sống vui vẻ và hạnh phúc.
Mãi đến một ngày có người bạn đề nghị cả đám đi du lịch.
Mọi người bàn bạc, lên kế hoạch chuyến đi thật lâu cuối cùng quyết định ngày đi.
Cha mẹ Bùi Yến, Luc mang theo Bùi Yến sơ sinh, cùng các bạn bè hẹn nhau lên tàu viễn dương, rẽ sóng đến thành thị bọn họ định đi chơi.
Đoạn tai nạn thì không cần Luc miêu tả