Đảo Dị Chủng

Chương 97


trước sau


Thú chủ ngây người đứng trên bục gỗ, nó nhìn trong tay chỉ còn nửa khúc dây thừng, tính cách hung dữ dâng lên.

Thú chủ nhảy xuống đuổi theo nô lệ thú nhân của mình.

Một bên là nô lệ thú nhân thể lực khá tệ, chỉ mới vừa chuyển đổi nên sức lực làm sao bằng thú chủ mỗi ngày ăn thịt uống máu? Chốc lát sau thú chủ rượt theo nô lệ thú nhân của mình, mạnh vọt tới trước đè người đàn ông ngã ra đất.

Nô lệ thú nhân bị đè dưới đất không cam lòng yếu thế giơ vuốt nhọn cào mạnh vào mặt thú chủ.

*Xoẹt!*
Thú chủ không đề phòng thế là da nửa mặt bị nô lệ thú nhân cào rách ra, máu vàng nhỏ tí tách.

Thú chủ đau đớn, đôi tay thả lỏng chuyển sang che nửa bên mặt bị cào.

Nô lệ thú nhân thừa dịp trở mình định chạy hướng lối ra có bậc thang đi xuống dưới.

Nhưng nô lệ thú nhân chưa chạy bao xa thì lỗ tai thính nghe sau lưng vang lên tiếng gầm hùng hồn điếc tai.

Nô lệ thú nhân ngoái đầu nhìn ra sau, thấy thú chủ vừa rồi che mắt giờ biến thành một con thú hoang khổng lồ dữ tợn, tứ chi quỳ rạp dưới đất vọt hướng nô lệ thú nhân.

Nô lệ thú nhân không kịp phản ứng đã bị thú chủ biến thân toàn thú nhe hàm răng sắc bén ngậm cánh tay quay đầu hất ra sau.

Thú chủ nhào lên cắn xé.

Buổi tế lễ trở nên hỗn loạn.

Các thú nhân Xích Kha không hứng thú xem đồng hóa mà đổ dồn đi coi màn kịch thú chủ bắt nô lệ.


Trương Diệu, Bùi Yến cố gắng núp trong góc nhưng vẫn bị các thú nhân Xích Kha ùa tới chen lấn tách ra.

Trương Diệu cố gắng kéo xuống mũ áo choàng che mình đi, anh không hy vọng bị thú nhân Xích Kha chú ý.

Trương Diệu chưa tự kỷ đến mức cho rằng ai gặp cũng yêu mình, nhưng tại đây nô lệ nam mặt mũi xấu xí đều bị nhiều thú nhân rình rập, tranh giành, cộng với lời Lão Hồ từng nói.

Trương Diệu cảm thấy cố gắng không bắt mắt là hơn, tốt nhất đừng khiến các thú nhân Xích Kha chú ý, dù chỉ một chút cũng không được.

Trương Diệu, Bùi Yến leo lên đây xem tế lễ một là vì nơi này có nhiều thú nhân Xích Kha tụ tập, có lẽ sẽ nghe ngóng được tin tức hữu dụng.

Thứ hai là hy vọng sẽ tìm được tin tức thuyền gỗ nổi, thứ ba là tò mò hoạt động đồng hóa có nội dung như thế nào.

Kết quả leo lên ngọn Nghịch Căn Ô Thụ mới phát hiện các thú nhân Xích Kha toàn là kích động gầm rống xem đánh nhau, không nói lộ ra tin tức gì.

Hai người cho rằng thuyền gỗ sẽ được bày trên ngọn Nghịch Căn Ô Thụ, nhưng Bùi Yến dắt Trương Diệu đi một vòng không thấy một chút gì liên quan gỗ nổi.

Về hoạt động tế lễ, nhìn đồng loại của mình ăn trái cây, biến dị thất bại chết đi không thấy chuyện gì đáng vui.

Trương Diệu nghĩ hoạt động tế lễ không còn gì đáng xem, vì an toàn anh quyết định cùng Bùi Yến rút lui, rời khỏi tế lễ hỗn loạn.

Trương Diệu vừa nghĩ xong bỗng nhiên một thú nhân chạy tới góp vui, người đầy lông lá va chạm vào anh.

Bùi Yến thì nắm dây thừng đi đằng trước, hai người không đứng gần nhau, bốn phía là thú nhân Xích Kha chật ních chen lấn kéo giãn khoảng cách giữa Trương Diệu và Bùi Yến.

Hai người không kịp phản ứng, Trương Diệu bị lực xung kích làm người lảo đảo thụt lùi mấy bước.

Dây leo cột cổ Trương Diệu hơi dài, thế là hai người càng cách xa nhau.

Bùi Yến muốn kéo dây lại tránh cho Trương Diệu thụt lùi té xuống nhưng đã muộn một bước.

*Bịch!*
Lưng Trương Diệu đập vào một thân thể nóng hổi, tim anh run lên.

Hỏng rồi!
Trương Diệu định né tránh nhưng một móng vuốt bấu mũ áo choàng và đầu của anh.

Có tiếng rống của thú nhân nóng tính vang lên từ sau lưng Trương Diệu:
- Một nô lệ mà dám đụng ta?
Trương Diệu hoàn toàn không nghe hiểu thú nhân đang kêu to cái gì, anh cảm giác rõ ràng thú nhân túm lấy mình cực kỳ tức giận, không chấp nhận chút gì khiêu khích, chọc giận.

Thú nhân bị Trương Diệu đụng liền muốn tính sổ với người đã đụng mình.

Có nhiều nô lệ thú nhân trên đầu và người trùm áo choàng, nhưng thú nhân bị Trương Diệu đụng khá khó chịu với cái mũ trên tay mình.

Bàn tay đầy lông nhúc nhích, móng sắc bén nhô ra dài hơn, nó xé mũ áo choàng làm bằng cỏ ra.


Cái mũ bị xé rách lộ ra

Trương Diệu nghiêng cổ né móng vuốt sắc bén để ngừa da đầu mình bị xé theo cái mũ.

Một vuốt khác của thú nhân đặt trên vai Trương Diệu, bắt buộc anh xoay nửa người lại đối diện với nó.

Khi thấy khuôn mặt nô lệ đụng mình, cả dáng người hoàn chỉnh, thú nhân vốn rất tức giận bỗng chốc tâm tình tốt hơn một chút.

Miệng đầy răng nhọn ngoác tận mang tai, mắt nhìn chằm chằm nô lệ trước mặt mình.

Thú nhân rất thích.

Thú nhân chưa kịp nhìn kỹ thì nô lệ con người dưới vuốt của nó bị một thú nhân xa lạ chẳng biết chui từ đâu ra cướp đi.

Thú nhân xa lạ kéo nô lệ con người kia ra sau lưng mình.

Thú nhân một lần nữa khó chịu, nó giương mắt quang sát thú nhân cũng mọc lông đỏ như nó, có thể biến thân toàn thú.

Nếu là thú nhân bình thường, nó có thể không quan tâm gì trực tiếp cướp nô lệ ngay.

Nhưng thú nhân trước mắt có sức mạnh dường như ngang ngửa với nó, nếu tranh đấu sẽ làm nó mất nhiều thời gian và sức lực.

Thú nhân ngẫm nghĩ, kéo nô lệ sau lưng mình ra trước mặt, dùng tiếng thú nói với thú nhân lạ:
- Ta muốn nô lệ của ngươi, ta và ngươi đổi đi.

Trương Diệu bị Bùi Yến kéo ra sau lưng, anh biết lúc này chưa thể bùng nổ, vội vàng kéo mũ áo choàng bị xé nát còn dính chút ít trùm lên đầu lại.

Trương Diệu cố gắng gục đầu xuống, không muốn khiến nhiều thú nhân chú ý hơn.

Trương Diệu nhìn thú nhân thô lỗ xé mũ mình đang rít gào nói cái gì đó với Bùi Yến, anh không biết nó đang nói gì.

Lúc này Bùi Yến không thể phiên dịch cho Trương Diệu ngay trước mặt thú nhân, nhưng anh nhìn nó kéo một thú nhân mọc đầy lông đen, tứ chi ngắn ngủn từ sau người ra đứng giữa nó và Bùi Yến là anh thấy ngờ ngợ.


Chắc...!Không phải thú nhân này muốn đổi nô lệ đó với anh đi? Cái này...!Đáng sợ thật.

Trương Diệu không ngờ vô tình đụng người đã gây ra rắc rối lớn như vậy.

Trương Diệu thầm cảm thán xui xẻo, chợt phát hiện Bùi Yến đứng che trước mặt mình hơi rục rịch.

Trông bề ngoài Bùi Yến không khác gì bình thường, nhưng Trương Diệu cảm giác rất rõ ràng.

Trương Diệu nhìn Trương Diệu đưa tay ra sau lưng, duỗi hướng phần eo, định rút đao dài ra.

Trương Diệu ngây người.

Này này, tình huống chưa nghiêm trọng đến nông nỗi đó đúng không? Trương Diệu muốn mở miệng cảnh cáo Trương Diệu đừng hành động lỗ mãng, kiềm chế xúc động, bây giờ không phải lúc đánh nhau.

Nhưng trước bao cặp mắt nhìn, Trương Diệu không thể lòi hàng nói chuyện với Thú chủ của mình.

Trong lòng Trương Diệu lo lắng, tràn đầy thắc mắc, anh ngước mắt lên trừng thú nhân muốn trao đổi nô lệ, huyên thuyên nói chuyện với Bùi Yến.

Ban đầu Trương Diệu bị chộp đầu liền dời tầm mắt nên không cẩn thận chú ý quan sát thú nhân đã chộp mình.

Khi thấy rõ bộ dạng thú nhân, Trương Diệu cực kỳ giật mình.

Trùng hợp khó tin, chẳng ngờ Trương Diệu vô tình đụng phải thú nhân đầu toàn lông đỏ, trên lông ngực mọc dúm lông trắng hình dạng như mặt trăng, xéo bên màng tang có một vết sẹo dữ tợn.

Thú nhân có mấy đặc điểm bắt mắt này chẳng phải là hung thủ giết cha của Bùi Yến mà Luc bị làm thành người sâu đã kể sao?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện