Editor: Không hề mập chút nào
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Nếu nói đối mặt với cấp trên nghiêm khắc như Dương Hi, khí thế của Trần Mỹ Quyên đã giảm đi một nửa, vậy thì đối diện với gương mặt lạnh lẽo như sông băng ngàn năm của ông chủ như Trình Dập, cô hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Giản Ninh đang trên đường đi chụp ảnh bìa tạp chí, nhìn Trần Mỹ Quyên ngồi trong xe thở ngắn than dài, “Cậu sao vậy? Gặp phải chuyện phiền toái gì sao? Tớ có thể giúp gì cho cậu không?”
Trần Mỹ Quyên nghe cô nói như vậy, mắt sáng lên, vội xoay người, nắm lấy tay cô, “Ninh Ninh, tớ đi gặp tổng giám đốc Lý nhưng anh ta nói phải thông qua sự đồng ý của đạo diễn Trình, tớ nào dám đi quấy rầy ông chủ lớn.
Cậu xem quan hệ của cậu và đạo diễn Trình tốt như vậy, không bằng cậu đi hỏi anh ấy, xem có thể lấy kịch bản Giang Sơn Mỹ Nhân không?”
Trần Mỹ Quyên là sau khi Trình Dập và Giản Ninh chia tay mới được sắp xếp đi theo Giản Ninh.
Người ngồi đằng sau xe bảo mẫu là một trợ lý đã đi theo Giản Ninh một thời gian tương đối dài.
Mặc dù bên ngoài Giản Ninh phủ nhận quan hệ với Trình Dập nhưng vị trợ lý này ngày thường không hay nói, tâm tư lại vô cùng tinh tế.
Cô đang cúi đầu nhìn di động thì nhanh chóng ngước lên nhìn phản ứng của Giản Ninh, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm Trần Mỹ Quyên đúng là đồ đầu heo.
Tay Giản Ninh bị Trần Mỹ Quyên nắm chặt, lại nghĩ thầm rằng Trình Dập còn quan tâm đến chuyện của mình sao? Nghĩ đến Trình Dập, trong lòng cô liền loạn thành đoàn, ngưng thở một chút khiến bản thân không nhớ đến anh.
Sau đó, cô nhẹ nhàng rút tay về, dịu dàng khuyên nhủ: “Chuyện công việc thì phải dựa theo quy định của công ty đi.
Cậu trực tiếp đi tìm Lý Dao, đối với Lý Dao và chị Dương Hi đều tốt, ngộ nhỡ truyền ra ngoài thì cũng ảnh hưởng xấu đến cậu.”
Trần Mỹ Quyên vô cùng căng thẳng, nhíu mày.
Giản Ninh thấy dáng vẻ chau mày lo lắng của cô ta, cũng không muốn cô ta tiếp tục rầu rĩ không vui, liền nhẹ nhàng vỗ bả vai cô ta và nói, “Ban đầu tớ không để ý đến bộ phim này lắm, nhưng sau khi cậu mãnh liệt đề cử, tớ đã xem kỹ kịch bản, tớ thấy cũng hay.
Cho nên trong buổi họp lần sau, cậu nhắc đến tớ một chút, tớ lên tiếng để thuyết phục mọi người xem sao.”
Trần Mỹ Quyên vốn đã nản lòng nhưng nghe thấy Giản Ninh dịu dàng khuyên nhủ thì ý chí chiến đấu lại bùng lên, muốn đem tài nguyên tốt nhất trên đời về cho nghệ sĩ mà mình dẫn dắt.
Cô ta gật đầu thật mạnh một cái, “ừ” một tiếng vững vàng.
Lúc bộ phận quản lý nghệ sĩ của Trục Ảnh mở họp một lần nữa, nghiêm túc đối diện với Dương Hi, Trần Mỹ Quyên lấy hết can đảm một lần nữa đề nghị cho Giản Ninh quay bộ phim Giang Sơn Mỹ Nhân.
Cô ta nghe lời Giản Ninh, chuẩn bị sắp xếp tất cả sẽ nói gì trong buổi họp lần này.
Khi Dương Hi tới đã nghe Lý Dao nói qua chuyện bỏ qua mình mà trực tiếp đi tìm anh.
Ban đầu nghe xong cô đã vô cùng tức giận, sau đó lại suy nghĩ rằng kịch bản này có sức quyến rũ gì mà khiến Trần Mỹ Quyên cố chấp như vậy?
Lần này Trần Mỹ Quyên tiếp tục đề cập đến trong buổi họp, Dương Hi cũng bắt đầu tương đối coi trọng kịch bản này.
Cuối cùng Trần Mỹ Quyên còn cẩn thận bổ sung “Chính Giản Ninh cũng rất thích kịch bản này.”
Dương Hi vốn còn muốn nhắc tới chuyện Trần Mỹ Quyên vượt quyền trong cuộc họp nhưng hiện nay cô ta tuân theo quy trình bình thường thì chắc chắn đã có người chỉ điểm cho thế nên bỏ qua một lần.
Vẻ mặt Dương Hi nghiêm túc nói “Nếu Giản Ninh cũng thích, thì tôi sẽ đi tìm Trình Dập hỏi ý kiến một chút.”
Nếu có thể khiến Trình Dập xem qua kịch bản thì chuyện này chắc chắn có hy vọng rồi.
Trần Mỹ Quyên cười đến thỏa mãn, nghĩ thầm tuân theo quy trình làm việc cũng không khó khăn như tưởng tượng.
**
Buổi sáng Trình Dập đã tới Trục Ảnh, nhìn thấy kịch bản nằm trên bàn làm việc liền nhíu mày một cái.
Dựa theo thói quen trước kia, kịch bản của Giản Ninh được lựa chọn để trực tiếp trên bàn anh thì đều đã được Dương Hi mở họp sàng lọc và lựa chọn, chờ anh phê duyệt.
Nhưng hôm nay……
Anh gọi điện thoại nội bộ cho Dương Hi.
“Không phải tôi đã nói qua về sau chuyện của công việc của Giản Ninh, nếu không quá đáng thì cô mở họp quyết định không cần phải thông qua tôi hay sao?”
Dương Hi đang ngồi trong văn phòng mình, mắt trợn trắng, nhưng ngoài miệng ôn tồn nói “Ai nha, đều do thói quen trước kia, lần này nhất thời sơ sót.
Xin lỗi tổng giám đốc Trình nha, hiện tại tôi đang có nhiều việc cần xử lý, chờ buổi chiều tôi sẽ ghé ngang chỗ anh lấy về.”
Hai người này, một người là ông chủ công ty, một người là quản lý cao cấp, đưa một văn kiện chỉ cần sai trợ lý đi là được, đâu cần chính mình phải làm.
Dương Hi nói như vậy, Trình Dập cũng không phản bác, “Ừ” một tiếng, rồi cúp máy.
Dương Hi thấy phản ứng này của Trình Dập, lắc đầu cười nhẹ, nghĩ thầm Giản Ninh muốn quay phim, anh không xem qua mới là lạ!
Hơn ba giờ chiều, Dương Hi nhìn đồng hồ, dự tính Trình Dập hẳn là đã đọc xong kịch bản liền đi đến văn phòng tầng 3 tìm anh.
Cô gõ cửa rồi đi vào, Trình Dập đang tập trung nhìn màn hình máy tính, kịch bản nằm trên bàn làm việc, cách xa Trình Dập.
Dương Hi vươn tay cầm lấy rồi quay đầu muốn rời đi.
Đi được ba bước rồi mà vẫn không thấy Trình Dập có phản ứng gì.
Cô cảm thầy kỳ lạ, chẳng lẽ Trình Dập thật sự không đọc kịch bản, thật sự không quan tâm Giản Ninh muốn diễn phim gì?
Chuyện này thật sự không có khả năng nha.
Cô đi thật chậm để cho Trình Dập thêm chút thời.
Nhưng thẳng đến khi Dương Hi đã đi tới cửa, Trình Dập cũng không lên tiếng.
Dương Hi đưa tay lên cầm tay nắm cửa, nghĩ thầm hay là cho tổng giám đốc Trình một cái bậc thang đi xuống, bản thân chủ động hỏi một chút?
Vì thế cô quay đầu lại, tựa như tự nói chuyện “Cái kia…… Không biết kịch bản này cho thích hợp cho Giản Ninh quay không?” Cô nhìn về phía Trình Dập, thấy Trình Dập vẫn đang nhìn máy tính như cũ, như thể hoàn toàn không nghe được lời cô nói.
Dương Hi nghĩ thầm, thật sự tuyệt tình như vậy?
Nàng liền quyết định đi ra khỏi văn phòng lại không nhìn thấy được Trình Dập ở phía sau, nhìn chằm chằm kịch bản trên