Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: Xuân Hoàng
Giản Ninh thấy trên kệ để ảnh của Lý Dao, ban đầu cô còn tưởng do mình nhìn nhầm.
Đi vào cầm lên mới thấy, đúng là Lý Dao thật!
Cô nhìn ba mẹ bên cạnh một chút, mang theo sự khó hiểu, hỏi: “Ba, mẹ, vì sao trong nhà lại có ảnh của Lý Dao vậy ạ?” Còn dùng một cái khung vàng rực để trang trí rồi đặt ngay cửa ra vào, vị trí dễ thấy nhất nữa chứ.
Giản Ninh nhìn về phía mẹ Giản trước, mẹ Giản xấu hổ chỉ chỉ về phía ba Giản.
Giản Ninh lại nhìn về phía ba mình, mặt ba Giản vẫn chưa thể tin được: “Ninh Ninh, này… Con không giới thiệu hả?” Cho dù đáp án đã rõ ràng nhưng dường như ông vẫn chưa hết hy vọng với Lý Dao…
Giản Ninh vừa nghe, chán nản vỗ trán, biết ba mẹ lầm người.
Cô đi đến bên người Trình Dập, một tay vô cùng thân thiết khoác vào tay anh, một tay mềm nhẹ đặt lên ngực anh: “Ba, mẹ, để con chính thức giới thiệu với hai người, người này là bạn trai của con, Trình Dập.”
Trình Dập cho dù sự ghen tị đã bay tràn ngập trong lòng nhưng đối mặt với ba vợ tương lai, có khổ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Ai kêu anh muốn lấy cục cưng của người ta về làm vợ chứ…
“Con chào chú dì ạ.” Anh cười đưa quà cho mẹ Giản.
Mẹ Giản vui vẻ nhận quà.
Cho dù là Lý Dao hay là Trình Dập, đều là người trẻ tuổi ưu tú, người nào làm con rể bà cũng hài lòng! Bà mời Trình Dập vào phòng khách ngồi chơi.
Giản Ninh đứng chỗ thay giày nhìn người ba đang buồn bã yếu đuối của mình.
Ba Giản cực kỳ vô tội, đi vào hai bước, nhỏ giọng than thở: “Con nói sớm cho ba mẹ biết bạn trai con là ai, không phải là được rồi sao, cứ úp úp mở mở.”
Giản Ninh:...
Được rồi, nồi con đội.
Lúc ăn cơm, ba Giản nhìn con rể tương lai thật sự, trong lòng rất áy náy, liên tục gắp thức ăn cho Trình Dập, bù đắp cho sự nhầm lẫn của mình.
Trình Dập cũng nhận ra ý nghĩ của ba Giản nên liên tục kính rượu với ông.
Hai người đều đang cố gắng hết mình để quên đi lịch sử xấu hổ, để Lý Dao trở thành quá khứ.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người đến sofa ngồi xem tv và nói chuyện phiếm.
Nhà Giản Ninh thế nào Trình Dập biết rõ.
Ba mẹ Giản Ninh cũng rất rõ tình hình của Trình Dập, dù sao lên mạng tra sẽ ra, đa số toàn cảm thấy đáng tiếc cho chuyện tình yêu của cha mẹ Trình Dập.
Hai bên cũng không cần phải hỏi để hiểu thêm cái gì, vì thế mẹ Giản hỏi ý định sau này của Giản Ninh và Trình Dập: “A Dập, tuổi Ninh Ninh không còn nhỏ nữa, hai đứa định khi nào kết hôn?”
Giản Ninh đang gặm táo, nghe mẹ mình hỏi vấn đề này thì khó tin hỏi lại: “Mẹ, con mới 25.”
Mẹ Giản bĩu môi: “Hàng xóm cách vách nhà chúng ta là bạn học của con, năm nay đã sinh tới đứa thứ hai rồi, con còn không biết xấu hổ nói mình mới 25 à!”
Ba Giản mất hứng, “25 thì sao? Con gái cưng của tôi cho dù là 52 tuổi cũng là hòn ngọc quý trên tay tôi! Bà không cần phải giống mấy bà hàng xóm bên ngoài, thích dùng tuổi để phán xét một người, tôi cũng sắp 60 rồi nhưng vẫn thấy mình rất trẻ!”
Mẹ Giản bóp vai ba Giản, dùng ánh mắt khiển trách nhìn ông: “Ông với ai là người một nhà hả? Cứ tới thời khắc mấu chốt là lại ra tay phá dỡ đài của tôi!”
Trình Dập đúng lúc lên tiếng: “Chú dì, con không dám giấu diếm, con là người rất mong mỏi có thể có tổ ấm gia đình.
Nhưng công việc của con và Giản Ninh đặc biệt, mấu chốt là phải xem khi nào Giản Ninh muốn kết hôn.
Chỉ cần cô ấy muốn, con sẽ lập tức cầu hôn.”
Mẹ Giản vốn cho rằng lời này của anh là muốn thay bà và chồng phá giải sự xấu hổ, nhưng nghe xong thì những lời của anh đều rất chân thành, bà cảm thấy Trình Dập thật sự đặt con gái bà trong tim.
Sau khi ba Giản nghe xong hỏi con gái: “Ninh Ninh, vậy còn con? Tuy nói dù con bao nhiêu tuổi vẫn còn là con của ba nhưng cũng cố gắng đừng như mấy ngôi sao nữ ngoài kia, rõ ràng đều có bạn trai mà năm sáu chục tuổi cũng không chịu lập gia đình."
Giản Ninh:...
Về vấn đề này, cô vẫn chưa muốn đối mặt, là vì cô không đưa ra một đáp án có thể làm mọi người vừa lòng.
Nhất là đối với Trình Dập, cô càng cảm thấy áy náy.
“Hmmm… Bây giờ con vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Ba Giản và mẹ Giản nhìn nhau, đều khẽ nhíu mày.
Ở gia đình bình thường, cho dù cha mẹ tiến bộ mức nào cũng hi vọng con mình sau khi ổn định công việc có thể thuận lợi kết hôn sinh con.
Giản Ninh có thể đoán được biểu cảm của cha mẹ nên cúi cầu không dám nhìn hai người.
Lúc này, bàn tay to ấm áp của Trình Dập ôm bả vai Giản Ninh, anh ôn nhu nói: "Không sao, anh chờ em, bao lâu cũng được."
Trong lòng Giản Ninh như được ánh sáng chiếu rọi, ngẩng đầu nhìn anh, cái gì cũng chưa nói mà cầm chặt tay anh.
Cha mẹ Giản Ninh đều thấy hành động nhỏ này, lúc này mới hoàn toàn chấp nhận chàng rể tương lai.
**
Hai ngày sau, cha mẹ Giản Ninh đến sân bay tiễn con gái và con rể tương lai.
Ba Giản vẫn nhớ Lý Dao nhiệt tình đón tiếp mình nhưng ông lại không có cách nào báo đáp cậu ấy.
Vì thế trước khi chia tay nên cố ý dặn dò Trình Dập: “Chàng trai Tiểu Lý kia không tệ, con trở về nói cảm ơn giúp chú, nói sau này nếu cậu ấy đến dù phải xin nghỉ chú cũng sẽ đón cậu ấy toàn bộ hành trình!”
Trong lòng Trình Dập lập tức chua lè, nhưng trước mặt ba vợ tương lai, anh phải biểu hiện hào phóng vì thế cười đồng ý.
Sau khi trở lại Trục Ảnh, Lý Dao cười đi tới văn phòng Trình Dập.
“Nghe nói Giản Ninh dắt cậu về ra mắt ba mẹ! Chúc mừng nha! Cuối cùng cậu cũng có một cái danh phận rồi!”
Trình Dập lạnh lùng liếc Lý Dao một cái, đem lời dặn dò của ba vợ tương lai truyền đạt.
Lý Dao sau khi nghe xong, vui vẻ xoa tay nhưng thấy sắc mặt Trình Dập không tốt, trong lòng khó hiểu: “Nè, cậu sao thế? Vì sao lại có dáng vẻ khó chịu mặt mày cau có?”
Trình Dập cũng không nào thể nói: “Bởi vì cha mẹ vợ tương lai của tôi rất thích cậu nên tôi thấy ghen tị.”
“Không có gì, tôi nghĩ lại, tôi thân là con rể mà lại không thực hiện được trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.
Sau này chú với dì có đến