Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: Xuân Hoàng
Lễ trao giải vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền vang.
Trong phòng chiếu phim Trục Ảnh, im phăng phắc.
Lý Dao và Dương Hi ngồi ở hàng đầu tiên, phía sau là những đồng nghiệp khác, phòng hơn mươi người, đều cùng nhau tự nguyện “tăng ca” để chứng kiến khoảnh khắc bảo bối nhà mình huy hoàng.
Tuyệt đối không nghĩ tới, lại phải ăn một tô cẩu lương.
Nhưng chất lượng cơm tó bọn họ ăn không giống với người khác vì tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Nhất là Lý Dao và Dương Hi.
Thân là bạn thân của Giản Ninh, Trình Dập, nhìn thấy hai người bọn họ có thể quang minh chính đại nói cho cả thế giới biết người mình yêu là ai, thật sự là thấy mừng thay cho hai người từ đáy lòng, cảm động vì tình cảm này.
Nhưng đồng thời với tư cách là đồng nghiệp của hai người, Lý Dao và Dương Hi lại không thể không lo lắng liệu công việc của hai người có vì việc này mà gặp phải khó khăn gì hay không, nhất là đối với Giản Ninh, đây có thể là một vách núi đen.
Đồng nghiệp phía sau nghe tiếng vỗ tay âm vang, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng đều thấy không yên tâm nhìn về hai người ngồi phía trước là Lý Dao và Dương Hi.
Lý Dao cùng Dương Hi trầm mặc một hồi, đợi lễ trao giải đã trao đến giải Phim điện ảnh hay nhất, hai người mới nhìn thoáng qua nhau.
Lý Dao gật gật đầu, Dương Hi mím môi, sau đó đứng lên, nói với mấy đồng nghiệp phía sau: “Đã như vậy, hiện tại chúng ta chỉ có thể cố gắng làm giảm mức tổn thất đến mức thấp nhất thôi.”
Tiểu Ngô chịu trách nhiệm liên lạc với người hâm mộ đứng lên: “Tôi nên nói thế nào với mọi người trong fanclub đây?”
Giám đốc Lưu phòng PR mày ủ mặt ê nói: “Haiz, mọi người cũng đừng lo lắng như vậy, mỗi lần nguy hiểm đều là một bước ngoặt, nếu làm tốt, nói không chừng có thể khiến sự nghiệp Giản Ninh nâng cao một bước đó.” Đây là quan điểm tốt nhất cũng là kết quả lý tưởng nhất nhưng nào có dễ dàng như vậy.
Nữ minh tinh lúc đang nổi tiếng lại công khai tình cảm yêu đương, dù thế nào thì đó cũng là một sự việc gây chấn động sự nghiệp.
Giám đốc Lưu nói xong lại thở dài một tiếng, tự giác đi ra ngoài liên lạc các phòng PR, cùng nhau ra sức cứu vãn tình hình.
Còn những đồng nghiệp khác có thể giúp đỡ cũng lập tức đi làm việc, những người khác như video editor , nhiếp ảnh gia, kỹ sư ánh sáng đều là những nhân viên làm việc trong hậu trường, họ đều lên Weibo đăng bài chúc mừng, muốn dùng tiếng nói nho nhỏ của mình để thể hiện sự ủng hộ.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Giản Ninh và Trình Dập không cần nghĩ cũng biết sẽ có rất nhiều phóng viên bao vây hai người cho nên hai người không tham gia lễ chúc mừng.
Trình Dập để trợ lý Giản Ninh đi về xe bảo mẫu chờ, còn anh đưa Giản Ninh lên xe lén lút lái đi từ cửa sau.
Chiếc xe màu đen chạy trên đường, sự yên tĩnh của ban đêm khiến người ta cảm thấy tĩnh tâm.
Giản Ninh vẫn đang mặc lễ phục dạ hội, ngồi ở ghế lái phụ, cô nặng nề thở dài một hơi, mắt nhìn xa xăm, hỏi Trình Dập: “Có phải em đã quá xúc động rồi không ạ?” Không đợi Trình Dập trả lời, cô đã quay đầu nhìn về phía Trình Dập: "Nhưng em không hối hận.
Còn anh thì sao?"
Trình Dập cười với cô một cái, một tay cầm tay lái, một tay nắm tay cô: “Em lo lắng gì chứ? Người nói sẽ rất vui nếu được công khai tình cảm không phải là anh sao? Còn những chuyện khác, tùy duyên thôi, em không hối hận thì còn băn khoăn cái gì nữa.”
Nói có lý, Giản Ninh gật gật đầu.
Trình Dập nhìn con đường dài vô tận phía trước: “Giản Ninh,” Giản Ninh quay đầu nhìn anh: “Em là nghệ sĩ được Trục Ảnh