Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

59: Lãng Mạn Cầu Hôn


trước sau


Editor: Yêu Tà
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Giản Ninh mãi mãi sẽ không quên, lúc đó cô cho rằng cô cùng Trình Dập đi công tác, kỳ thật là Trình Dập dắt cô đi ra ngoài du lịch ngày áp chót của chuyến hành trình, Trình Dập mang cô tới một nhà hàng bình thường ở Florencia.
Vì hôm đó là ngày nghỉ lễ, cho nên trong nhà hàng có rất đông khách, chỗ ở bên trong đều đã kín chỗ, Giản Ninh nhẹ nhàng thêm vui sướng mà nói: “Vậy chúng ta ngồi ở bên ngoài đi.”
Vẻ mặt của Trình Dập âm u, giống như đang mang một gánh nặng nào đó rất ghê gớm, bất mãn không thể giải thích được đối với chuyện trong nhà không còn chỗ ngồi.
Giản Ninh nghĩ thầm: Chẳng lẽ cơn nghiện thuốc lá của anh lại tái phát, cho nên tâm trạng không tốt?
Vì để giúp anh cai thuốc lá, Giản Ninh rất có kiên nhẫn, đôi tay ôm lấy cánh tay của anh, nửa người trên đều dán lên cánh tay của anh, nhẹ nhàng mà nói: “Ngồi ở bên ngoài không khí thoáng đãng, cũng rất tốt mà.”
Không tốt thì còn có thể làm gì bây giờ, Trình Dập lại không thể vọt vào trong nhà hàng đuổi hết khách đi.

Cau mày thở dài, anh bị Giản Ninh lôi kéo ngồi xuống ở bàn ăn ngoài trời.
Khi Giản Ninh vẫn đang lật xem thực đơn, Trình Dập đã chỉ tùy tiện gọi một món gì đó, sau đó nói muốn đi WC.
Giản Ninh nhìn theo bóng dáng anh rời đi, đôi mắt híp lại, cô cảm giác như anh đang muốn đi hút trộm thuốc.

Vì thế cô đặt thực đơn xuống, trộm đi theo anh.
Trình Dập nhận ra được sau lưng có người đi theo, cũng đoán được khẳng định là Giản Ninh cho rằng mình muốn đi hút thuốc, trong lòng anh cực kỳ bất đắc dĩ, muốn lãng mạn mà cầu hôn, làm sao lại khó như vậy!
Cũng may cách chúa tạo ra Giản Ninh, đa phần nằm ở sắc đẹp, cuối cùng Trình Dập đã cắt đuôi được cô sau năm sáu lần rẽ ngoặt.
Anh tới địa điểm đã hẹn trước đó với cửa hàng trang sức —— trong quán cà phê cách nhà hàng ba gian cửa hàng, thành công lấy được nhẫn kim cương mà anh đã đặt.
Đây cũng là nguyên nhân khiến anh không vui khi phải ngồi ở bên ngoài nhà hàng, như vậy làm sao anh có thể ở sau lưng Giản Ninh đi lấy nhẫn.

Thế nhưng, cũng may sau một chút lộn xộn không như ý, có thể tiếp tục thực hiện ý định
Lãng mạn cầu hôn của anh.
Anh đi ra ngoài từ cửa sau quán cà phê, lại từ sau phố đi lại vào bên trong quán ăn, mang theo nụ cười tự tin nắm chắc mọi việc trong tay, anh lại lần nữa xuất hiện trên bàn ăn.
Thế nhưng, Giản Ninh đã biến mất ——
Anh dùng tiếng Ý hỏi người phục vụ, vị tiểu thư vừa rồi ngồi ở chỗ này đâu? Người phục vụ nói thấy cô ấy đi theo ngay sau anh, sau đó không thấy quay lại.
Trong lòng Trình Dập có một tảng đá lớn đang chìm xuống không thấy đáy.
Giản Ninh IQ không cao lắm, đi theo một hồi, đã không nhìn thấy Trình Dập đâu rồi.
Cô hoảng loạn mà chậm rãi xoay ba vòng, bỗng nhiên phát hiện chính mình không biết đang ở đâu, nơi này không phải nơi vừa rồi đi ngang qua.
Mấy ngày này ở nước ngoài, đều là Trình Dập phụ trách sắp xếp mọi thứ, cô chỉ cần ngây ngốc đi theo là được, cái gì cũng không cần nghĩ, cho nên hiện tại khi chỉ còn lại một mình cô, cô hoàn toàn không tìm được phương hướng.
Đêm mùa thu ở Florencia có chút lạnh.
Khi Giản Ninh ra cửa không nghĩ tới muộn thế này vẫn còn ở bên ngoài, cho nên mặc không nhiều lắm.
Cô ngồi trên ghế ở hành lang của cục cảnh sát, ôm lấy bả vai mà run bần bật, bỗng nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, ngoại trừ đóng phim, thi thoảng sẽ làm nũng với Trình Dập, còn cái gì cũng không làm được.
Trình Dập tìm Giản Ninh một buổi trưa, nhận được được điện thoại của cục cảnh sát, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Giản Ninh hai mắt ngấn lệ, đáng thương mà ngồi ở chỗ kia.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Giản Ninh khóc ngoài lúc ở trên giường, thật may mắn, cuối cùng anh đã tìm được cô!
Trước mắt Giản Ninh nhìn thấy một đôi giày quen thuộc, hướng lên trên nhìn thấy quần tây quen thuộc, tiếp theo là áo lông quen thuộc, cuối cùng là cái móng heo lớn quen thuộc vô cùng kia (* thấy dịch raw là móng heo mà sửng sốt), cô ngồi đó, hai mắt trừng to, ai oán mà nhìn anh, dùng ánh mắt để nói: Anh mau tới đây nha! Mau ôm em đi! Em rất lạnh đó!
Sau khi Trình Dập cùng cô bốn mắt nhìn nhau, khẽ thở ra một hơi, rồi từng bước đi tới trước mặt cô, Giản Ninh chờ đợi cái ôm nhẹ nhàng của anh, nhưng anh lại mạnh mẽ kéo cô lên, rồi ôm chặt cô vào lòng.
Anh ôm rất chặt, dùng quá nhiều sức, Giản Ninh ho khan hai tiếng, “Em thở không nổi! Anh buông ra chút!”
Dường như Trình Dập đang muốn đối nghịch với cô, càng ôm chặt hơn, vùi đầu vào cổ cô nói: “Em nói thử xem, nếu em trở thành nữ minh tinh đầu tiên bị mất tích khi du lịch thì phải làm sao bây giờ?”
Đỉnh đầu Giản Ninh hiện lên một dấu chấm than to đùng, “Cũng may là anh đã tìm được em!” Nói xong, cô cũng ôm chặt lấy Trình Dập.

Trên người anh thật ấm áp, Giản Ninh nhắm mắt lại hưởng thụ cái ôm ấm áp này, Trình Dập lại đẩy cô ra.
Giản Ninh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, ngay sau đó, mông đã bị anh dùng sức đánh một cái, không phải rất đau, nhưng có chút đau, rõ ràng đây là cái đánh mang tính chất trừng phạt của anh.
Giản Ninh tràn ngập tủi thân: “Anh làm gì vậy chứ?”
Vẻ mặt Trình Dập nghiêm túc hỏi: “Về sau phải nghe lời anh, biết không?”
Giản Ninh xoa xoa mông, cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ, lần này nếu không phải mình giám sát anh quá mức, cũng sẽ không dẫn đến việc thiếu chút nữa đi lạc.
Cô khẽ chu miệng, tủi thân gật đầu lia lịa, lén ngước mắt nhìn anh một cái, lại thấy vẻ mặt Trình Dập đang rất nghiêm túc.
Cô nghĩ thầm: Làm gì nha, cô cũng đã nhận sai, tại sao vẻ mặt anh vẫn còn hung dữ như vậy.
Giọng nói lạnh lùng của Trình Dập từ đỉnh đầu truyền đến: “Nhắm mắt lại.”
“A?” Giản Ninh có chút không thể hiểu được.
Ngẩng đầu thì thấy nét mặt nghiêm túc của Trình Dập, liền ngoan ngoãn mà làm theo.
“Chìa tay ra.”
Thời điểm nhắm mắt lại, các giác quan sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm.
Bỗng nhiên Giản Ninh cảm thấy điều hòa ở cục cảnh sát đặc biệt thô ráp, không khí xung quanh mang theo chút

mùi của kim loại, mà Trình Dập trước mặt lại không thể chạm vào, anh giống như một cảnh sát đang áp dụng án tử hình đối với tù nhân.
Cô nghĩ tới điều mà cô không nên nghĩ, cảm giác cả gương mặt đều bắt đầu nóng lên từ tai lan đến má, cô nuốt một ngụm nước bọt, nỗ lực xóa bỏ sự cám dỗ của Trình Dập trong tâm trí.
Sau khi đưa tay ra, ngón tay ấm áp của Trình Dập, cầm lấy ngón áp út của Giản Ninh, sau đó một chiếc nhẫn kim loại lạnh như băng được đeo vào ngón áp út.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong lòng Giản Ninh: Trời ạ, chẳng lẽ là……
Cô vội mở mắt, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương to như trứng bồ câu đang yên vị trên ngón áp út của mình.

Cô ngạc nhiên tới mức dùng tay kia che miệng mình, đôi mắt trợn tròn ngẩng đầu nhìn về phía Trình Dập.

Mới vừa rồi vẻ mặt Trình Dập còn lạnh như băng, bây giờ lại khôi phục vẻ dịu dàng ấm áp mà anh luôn có khi đối mặt Giản Ninh.
Khóe miệng anh mang theo ý cười, nhuốm sâu vào đáy mắt.
“Hiện tại, anh ra lệnh cho em, đồng ý lời cầu hôn của anh.”
Giản Ninh ngơ ngác mà nhìn anh, không nghĩ khóc, thế nhưng nước mắt cứ tự trào ra, còn nóng hết cả hốc mắt.
Cô dựa vào trên người anh, hai tay nắm lấy vạt áo của anh, giọt nước mắt to như hạt đầu rơi xuống từng giọt từng giọt, gật đầu như giã tỏi.
“Em đồng ý.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, các cảnh sát tóc vàng xung quanh, nhìn thấy có người thực sự ở trong Cục cảnh sát cầu hôn, một bên cảm thấy thích thú, một bên vỗ tay chúc phúc.
Bàn tay Giản Ninh đang đeo chiếc nhẫn kim cương to nắm chặt tay Trình Dập, sau đó chụp một bức ảnh, đăng lên Weibo: Tôi đồng ý ~
Nửa giờ sau, Weibo tê liệt.
Khó có được ngày nghỉ cuối tuần có thể ngủ một giấc ngủ nướng, các lập trình viên lại khẩn cấp tăng ca,vội vàng đi thuê một công ty khác để mở rộng sức chứa của sever.
Lập trình viên ngồi ở trong phòng máy tính, tháo kính mắt xuống lau mồ hôi, “Rải cẩu lương cũng không báo trước một chút, tôi sắp thành anti fan của Giản Ninh rồi!”
Sau khi Weibo khôi phục bình thường, bạn bè trên mạng phát hiện một chi tiết bất thường, chính là định vị của Giản Ninh ——
Vì sao mà địa điểm cầu hôn của đạo diễn Trình lại ở cục cảnh sát?
Về chuyện lạc đường này, bởi vì sự thật khiến Giản Ninh quá mất mặt, cho nên cô kiên quyết không cho Trình Dập nói ra, nên cũng không có người biết được.
Bởi vậy, trên mạng lưu truyền các loại suy đoán.
Câu chuyện đó được viết ra, thậm chí còn xuất sắc hơn so với kịch bản của Trình Dập!
Khi Giản Ninh đáp chuyến bay quay về, nhìn thấy những suy đoán này, nghĩ lại chân tướng sự việc, cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Cô hỏi Trình Dập: “Nếu sau này IQ của con chúng ta cũng như em thì làm sao bây giờ?”
Trình Dập đang thắt dây an toàn, nghe thấy câu hỏi của cô, động tác đều dừng lại, “Lúc này anh vừa mới cầu hôn, sao em đã nghĩ ngay đến vấn đề IQ của con chúng ta vậy?” Anh nghĩ lại theo vấn đề của cô, đôi mắt nhíu lại……
“Khi em nhất quyết bắt anh bỏ thuốc lá, có phải sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của đứa trẻ hay không? Thật không ngờ, em đã suy nghĩ đến lâu dài như vậy.”
Ôi, không hổ là ảnh hậu do đích thân anh dạy dỗ ra, bình thường dáng vẻ trông vô tâm, không ngờ cô lại âm thầm nghĩ tới chuyện có con trong tương lai.

Mà ảnh hậu Giản Ninh có dáng vẻ nào không thể diễn được.
Lúc này cô khẽ vén sợi tóc bên tai, ánh mắt vô cùng quyến rũ, tiếp theo đôi tay ưu nhã mà đưa ra trước mặt, khí định thần nhàn mà nói: “Bất luận thế nào khuyên anh bỏ thuốc là vì muốn tốt cho thân thể anh, anh lại nghĩ đi đâu vậy.”
Trình Dập cong môi, mỉm cười nhìn cô phát huy kỹ thuật diễn điêu luyện của mình, chỉ tiếc là thần thái cô có thể khống chế, nhưng mạch máu sẽ không lừa người, khuôn mặt đỏ bừng của cô đã bán đứng cô.
Anh ghé sát vào bên tai cô, cười xấu xa nói: “Vợ ngoan, về đến nhà chồng sẽ thỏa mãn em.”
Lần này Giản Ninh đỏ bừng mặt đến tận cổ, xấu hổ đến độ nói chuyện đều nói lắp, “Anh anh anh, nói bậy gì đó!”
Cô nhất thời kích động, tiếng nói chuyện quá lớn, khiến tất cả hành khách xung quanh đều nhìn cô.
Cô vội cúi đầu, bắt lấy cổ áo Trình Dập, thấy anh cười đến đắc ý, trong lòng khó chịu, nhỏ giọng uy hiếp nói: “Anh chờ xem, về nhà em sẽ xử lý anh!”
Trình Dập cười ha hả nói: “Được, sau khi về nhà…”
Anh không nói tiếp, nhéo nhẹ cằm cô, sau đó quay lại chỗ ngồi nghiêm chỉnh.
Trong nụ cười của anh có quá nhiều thâm ý mà Giản Ninh không bắt được, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, bắt đầu thất thần, đột nhiên cảm thấy sau khi về đến nhà, sợ rằng cô sẽ bị anh xử lý…
Giản Ninh: QAQ
Hiện tại cô xin tha thứ, có quá sớm hay không?
TOÀN VĂN HOÀN
Tác giả có lời muốn nói: Viết xong rồi!
Tiếp theo là một quyển sảng văn bắt quỷ.
*****
Mèo có đôi lời thế này: Cảm ơn các chị đã cùng em lấp hố này, nếu để mình em, không biết đến bao giờ bạn ấy có ngày hoàn như hôm nay.

Cảm ơn các bạn độc giả đã đọc ở diễn đàn, các bạn đọc ở nơi khác thì quay lại đây để ủng hộ các editor chính chủ khác nhé.

Love u 3000.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện