Cố Thanh Ca hướng ánh mắt nhìn tiểu hòa thượng đứng phía sau nghi hoặc, tiểu hòa thượng hấp tấp chạy lại khoe khoang.
“Thí chủ có muốn chơi cùng không, trò chơi này vui lắm”.
Chưa kịp để Diêu Diêu ngăn cản thì tiểu hòa thượng đã dẫn hắn đến giữa sân thành thục hướng dẫn cách chơi, Diêu Diêu chạy theo phía sau nói lớn.
“Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi”.
Nhưng hai người kia đâu có nghe, hắn nghiêng đầu sang đáp.
“Mẫu hậu, khi nãy người hò reo hăng say thế mà”.
Quả thật lúc nãy hắn nghe tiếng ồn ào nên đi qua đây xem, đứng nhìn thấy hai người kia chơi hăng say, nét mặt ai nấy cũng vui vẻ, không có sự lo lắng âu lo gì cả.
Ba người thành thục cầm con quay giật mạnh, con quay quay tít thành các vòng vang lên tiếng lộc cộc hòa với âm thanh của gió thổi và chim kêu tạo nên bản nhạc kì lạ, sân viện là một góc sân nhỏ, bên cạnh trồng những cây hoa bao bọc xung quanh, phía trong viện là bộ bàn ghế và giường nằm đơn giản, cánh cửa mở toang hắt ánh nến từ trong viện ra ngoài sân.
Con quay của Cố Thanh Ca quay lâu nhất, vừa nhanh vừa lâu, một lúc sau Diêu Diệu mất hết kiên nhẫn nói lớn.
“Không được, ta và Thích Trang cùng đấu với ngươi, chúng ta mỗi người 5 lượt, còn ngươi chỉ có một lượt quay”.
Tiểu hòa thượng cũng khí thế nhảy ngay vào tiếp lời.
“Đúng đấy, thí chủ có chơi qua rồi”.
Cố Thanh Ca đứng thẳng người vặn vẹo gân cốt sau đó thủng thẳng đáp.
“100 lần cũng được nhưng nếu ta thắng thì mẫu hậu phải đáp ứng một điều kiện”.
Thích Trang và Hạ Diêu Diêu ngoảnh mặt nhìn nhau, một lúc sau cô hỏi lại.
“À! nếu ta thắng thì hoàng nhi cũng phải đáp ứng mẫu hậu một điều điện”.
“Được”.
Thế là cuộc thi bắt đầu những cú nảy quay của Cố Thanh Ca xoay rất lâu, tầm một khắc giờ mới dừng lại, ngược lại thì những cú xoay của Hạ Diêu Diêu và Thích Trang lại xoay rất nhanh, dù cô quay 50 hay 100 lần thì lâu nhất cũng chỉ vài phút là dừng lại, không hiểu sao lại như thế, rõ ràng trò chơi này không thiên về thể lực mà thiên về sự khéo léo kĩ thuật, ba người dõi mắt theo con quay xoay vòng, một lúc sau Diêu Diêu hết kiên nhẫn cô dậm chân lên con quay nói.
“Được rồi, ta chịu thua! hoàng nhi muốn gì”.
Hắn nhặt con quay lên xong nhìn một lúc ngẫm nghĩ đáp.
“Chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi nói cho người”.
Nói xong thì xoay lưng rời đi để Diêu Diêu đứng ngẩn người nhìn theo, bỗng nhiên tay trái bị một lực nhẹ kéo xuống.
“Hắn là hài tử của tỷ tỷ?”.
“Đúng vậy!.
” Diêu Diêu ngẩn người nhìn hồi lâu, chợt nhớ lại những lời hắn nói với lão hòa thượng kia, thầm suy nghĩ.
“Có hay không hắn sẽ kêu mình trả lại thân xác này”.
Diêu Diêu cười khổ, thật sự là cô cũng không có cách nào hết, mà hắn lại càng không thể