Theo lời đại phu cho Cố Thanh Ca ăn cháo và uống thuốc đều đặn, ngày ngày thay băng, thì thấy có những chuyển biến tích cực, vết thương dần khép lại không còn đỏ rát như trước nữa, đúng là thương tích nhanh lành hay không đa phần là nhờ vào ăn uống và chăm sóc.
Ánh nắng bình minh chiếu vào trong sân, những tia nắng xuyên qua những đám lá in hình thù kì dị lên mắt đất, trước sân là tiểu hài tử ngoan ngoãn đang quét lá, chiếc đầu bóng loáng lúc trước đã không còn, bây giờ là những sợi tóc nhô lên, tiểu hài tử từ lâu đã không ăn chay, Diêu Diêu ăn gì thì cậu ăn cái đó, dinh dưỡng đầy đủ kiến cơ thể nhỏ bé dần dần cao lên, từ trong nhà bưng bát cháo ra thấy Thích Trang đang lúi húi quét dọn, cô vui vẻ đáp.
“Đệ ra ngoài kia chơi, để đó tỷ quét”.
Giọng nói vừa cất lên thì tiếng đập cửa từ ngoài truyền vào, vội thả bát cháo xuống ghế đá đi ra mở cửa, thì đập vào mắt là một nam nhân trạc tuổi tứ tuần, dáng dấp gao gầy, khuôn mặt dài in lên những vết nhăn nơi khóe mắt.
“Xin hỏi là người nào đến ở ngôi nhà này vậy?”.
Lời vừa dứt thì Thích Trang nhanh nhẹn từ trong nhà đi ra đáp.
“Là hài tử hộ dân Minh Đại trở về”.
Liếc nhìn tiểu hài tử ra hiệu im lặng, cô vội vàng đon đả chào hỏi.
“Ngài là ai, có việc gì tới đây! mời ngài vào nhà nói chuyện”.
Nam nhân thấy thiếu phụ xinh đẹp như hoa, tim đập bang bang, ngần ngừ một lát sau đó bước vào, ba người đến bên cạnh ghế đá ngồi, Diêu Diêu rót trà mỉm cười lắng nghe nam nhân trước mặt nói.
“Ta là trưởng thôn Võ Nha, căn nhà này vốn dĩ của hộ dân Minh Đại, nhưng sau một thời gian không sinh sống, đã bị tịch thu lại! ”.
Nghe xong Thích Trang nhảy cẫng lên đáp.
“Không!.
có chuyện như thế được, phụ mẫu ta đã mua đứt nó rồi mà”.
Nam nhân nhìn tiểu hài tử, ánh mắt thâm trầm đáp lại.
“Ngươi từ lâu không về ở, ai cũng nói nhà này là căn nhà hoang, nên quy về tài sản của triều đình”.
Lời giải thích vừa dứt, Diêu Diêu cũng cảm thấy có lý, hơn nữa giờ ở trong thôn, thân cô thế cô, việc trước mắt là chăm sóc cho Cố Thanh Ca tốt lên đã, những chuyện phiền não tránh được thì tránh.
“Vậy! vậy! bây giờ muốn ở căn nhà này phải làm thế nào?”.
Căn nhà này đã lâu không có ai ở, giờ có người đến, mục đích của trưởng thôn đến đây chỉ muốn thu một ít tiền thôi.
“Mua lại căn nhà này, giá là 2 lượng bạc”.
Đổi hai lượng bạc có nơi tránh mưa tránh nắng, hơn nữa nơi này hẻo lánh an toàn cũng xứng đáng, bây giờ trong tay Diêu Diêu có một xập ngân phiếu, dù có ăn tiêu thoải mái cũng không quá lo lắng, nghe xong một lúc sau cô mới trả lời.
“Ta không có nhiều tiền như