Thích Trang lúc này nhìn Diêu Diêu cầm kiếm đe dọa trong lòng lo lắng kinh hoàng, hôm nay cậu về thì thấy được cảnh này bèn không suy nghĩ gì vội vàng xông vào cứu người, liền vội vàng hô lên.
“Tỷ tỷ…cẩn thận”.
Bây giờ Diêu Diêu tóc tai rũ rượi toán loán, trang phục xộc xệch, ánh mắt gằn lên sự hận thù chưa từng có, cố nuốt nước mắt tự nhủ phải thật bình tĩnh, phải nắm chặt chiếc gươm này, lớn giọng nói vang.
“Thích Trang, đệ đưa Cố Thanh Ca rời khỏi đây ngay, hãy cứu lấy hắn…”.
Cố Thanh Ca đã không còn sức, ngay cả nói một câu cũng làm hắn đau đớn, không những chân mà ngực cũng đau rát, vệt máu loang lổ trên sàn, sức lực dần dần yếu đi, không thể nào mở miệng nói cũng như gắng được sức, chỉ nghe giọng nói lanh lảnh vang bên tai.
“Ta đã cứu đệ một mạng, giờ ta muốn đệ hãy cứu hắn…mau đi đi…đừng lo cho ta”.
Tình thế ngàn cây treo sợi tóc, Thích Trang trong lòng nấn ná do dự, phải đến khi Diêu Diệu giục lần thứ ba thì cậu vội vàng xông tới ôm lấy Cố Thanh Ca giữa vòng vây quân lính, gắng gượng ôm hắn kéo ra ngoài cổng, quân lính vì sợ xảy ra an nguy với chủ tướng mình nên không thể làm gì, chỉ trơ mắt nhìn Thích Trang ôm lấy Cố Thanh Ca đặt lên ngựa, khi con ngựa lao vút đi thì Diêu Diêu vẫn nằm chặt chiếc gươm không buông, lúc này tiếng nói Nguyễn Khải vang vọng
“Đuổi theo!.
”.
Tức thì hàng chục tên lính nhảy lên ngựa đuổi theo sau, màn đêm dần dần ôm trọn lấy những con người đó, Diêu Diêu căng mắt nhìn vào màn đêm, tay vì run rẩy nên thả lỏng, ngay lúc đó Nguyễn Khải nhanh chóng nắm lấy tay cô bẻ quặt về phía trước một tiếng kêu“Rắc…” vang lên.
“A! đau! huhu”.
Đau đớn tột cùng hiện lên khuôn mặt, mồ hôi rơi lấm tấm, cô ngục ngã xuống sàn, tóc tai toán loạn, hướng ánh nhìn về hắn căm hận kêu gào.
“Gϊếŧ ta đi…”.
Nguyễn Khải nắm mũi gươm chỉ thẳng vào mặt Hạ Diêu Diêu đáp
“Thái Hậu…ngươi lúc nãy làm một việc thật vô ích, ngươi hiện tại nằm trong tay ta, chỉ cần ta muốn gϊếŧ ngươi, Cố Thanh Ca sẽ phải quay trở lại nộp mạng cho ta…haha…ngươi thật ngu xuẩn”.
Sau đó hắn cúi xuống nắm cằm Diêu Diêu bóp mạnh.
“Sao…đúng là mẫu tử tình thâm…với cái chân gẫy cùng với vết thương trên người, ngươi nghĩ rằng hắn sẽ chạy được bao xa”.
Lời nói từ tính đe dọa vang lên bên tai, công với cái tay gãy, Diêu Diệu sụp gối xuống sàn, nước mắt làm nhòe vạt áo, tận cùng của sự đau khổ.
“Truyền lệnh của ta, áp giải Thái Hậu về kinh, 3 tháng sau treo cổ xử tử”.
Giọng nói oang oang truyền ra, cô không thể nghe được gì vì cánh tay đau đớn, bây giờ giống như một con rối bị người ta xỉ vả chà đạp, mái tóc hỗn loạn, trên miệng chảy ra một dòng máu đỏ, ôm cánh tay không còn cảm giác bần thần hi vọng Cố Thanh Ca có thể thoát được.
Tiếng ngựa chạy dầm dầp, gió đêm mạnh mẽ thổi vào táp lên mặt, lên mái tóc, Thích Trang điều khiển con ngựa chạy băng băng qua những cánh đồng, phía sau là một đàn ngựa với những quân lính hò hét đuổi theo.
“Mau đuổi theo, không để cho hắn trốn thoát”.
Những chiếc cung tên từ phía sau lưng bắn tới, chật vật lắm Thích Trang mới tránh né được, dù sao cậu chỉ mới thiếu niên mới lớn, hơn nữa trên ngựa lại vắt ngang một người bị thương nặng nên điều khiển ngựa không được thành thục.
Những tên lính phía sau chạy như vũ bảo, chỉ còn cách hơn mười mét nữa