Còn nửa canh giờ nữa là tới thời khắc quan trọng của tết Nguyên Tiêu.
Thanh Lăng môn được thắp sáng bởi hàng ngàn chiếc đèn lồng đỏ.
Bên ngoài Kim Quang Điện là các đệ tử cùng nhau náo loạn, cùng nhau cười đùa, cùng nhau chờ đợi khoảnh khắc pháo hoa rực rỡ mỗi năm một lần.
Dương Thừa Tử và các trưởng lão khác ở bên trong Kim Quang Điện bận rộn chuẩn bị hồng bao cho các đệ tử.
Thẩm Nhược Y cũng tới đây từ sớm nhưng vẫn không tìm thấy Hàn Mặc Quân ở trong đám đệ tử.
"Bạch Ân!" Nam Cung Nhạc Vận gọi khiến Thẩm Nhược Y giật mình, rơi luôn chiếc hồng bao trên tay.
Thấy vậy nàng nhặt lại hồng bao để lại vào tay Thẩm Nhược Y, nói tiếp: "Sao muội cứ ngẩn người thế? Chẳng phải mấy hôm trước còn vui vẻ muốn đón Nguyên Tiêu sao?"
Lăng Vô Huyền nghe Nam Cung Nhạc Vận hỏi liền lập tức cười ha ha rồi nói: "Chắc chắn vì tiểu sư tỷ hôm nay chưa gặp được Hàn Mặc Quân rồi."
Thẩm Nhược Y thấy hắn nhắc tới Hàn Mặc Quân liền lập tức phấn chấn trở lại, nàng hỏi: "Đệ biết hắn đi đâu sao?"
Dương Thừa Tử liếc mắt nhìn Thẩm Nhược Y, không vui nói: "Sao cứ nhắc tới tên đồ đệ đó là muội lại như vậy hả? Sáng nay hắn xin phép ta xuống núi rồi, không biết có việc gì quan trọng, cũng không biết có về kịp không."
Không biết có về kịp không?
Đây là lần đầu tiên nàng được đón Nguyên Tiêu ở đây mà...!
Thẩm Nhược Y nghe xong liền buồn, Hàn Mặc Quân nói với sư huynh mà lại không nói với nàng câu nào.
Có việc gì quan trọng tới mức tết Nguyên Tiêu cũng không cần đón? Sau ngày hôm nay mới đi không được sao?
Nhìn thấy trên tay Dương Thừa Tử có hai chiếc hồng bao khác màu Thẩm Nhược Y liền hỏi: "Hai chiếc này là cho ai sao?"
Ba người cùng quay sang nhìn Thẩm Nhược Y.
"Tiểu sư tỷ, chẳng lẽ tỷ không có hồng bao riêng cho đồ đệ của mình sao?"
Nghe Lăng Vô Huyền nói thế Dương Thừa Tử liền cười ha ha, "Ta còn tưởng là muội quan tâm hắn lắm!"
Thẩm Nhược Y lập tức xị mặt, Nam Cung Nhạc Vận cũng bật cười, xoa đầu an ủi nàng.
Nhìn thấy mọi người cùng nhau cười đùa vui vẻ, Thẩm Nhược Y trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Hóa ra...!Cảm giác có người thân chính là như thế này.
Không rõ từ lúc nào, Thẩm Nhược Y đã bất giác coi tất cả những người ở đây là người thân của mình.
Thanh Lăng môn là gia đình của nàng, Dương Thừa Tử là sư huynh, Nam Cung Nhạc Vận là sư tỷ, Lăng Vô Huyền là sư đệ, còn có...!Hàn Mặc Quân và những người khác nữa, đều là người thân của nàng.
Thẩm Nhược Y cũng không nghĩ tới bản thân lại dần dần gắn kết với nơi này, dường như đây không chỉ là thế giới ở trong truyện, mọi người không phải chỉ là một nhân vật trên giấy mà là những người có máu thịt, có suy nghĩ.
Nhìn từng người một, Thẩm Nhược Y bất giác mỉm cười.
Trước khi trở về nhà, ta nhất định phải đối xử với mọi người thật tốt, bảo vệ Thanh Lăng môn.
Lần xuyên không này sẽ là một hồi ức đẹp đẽ nhất của ta.
...!
"Chuẩn bị bắn pháo hoa rồi!"
Di Lăng trưởng lão ở ngoài cửa gọi mọi người ra ngoài, tiếng ồn ào ngày một lớn, các đệ tử và trưởng lão cùng nhau nói chuyện vui vẻ, không còn những lễ nghi thường ngày.
Thẩm Nhược Y cũng vui vẻ nhìn lên bầu trời, chờ đợi khoảnh khắc pháo hoa xuất hiện.
"Sư tôn."
Bên tai là giọng nói quen thuộc mà mình vẫn luôn mong ngóng, Thẩm Nhược Y ngay lập tức quay đầu lại.
Hàn Mặc Quân đứng sau lưng nàng từ bao giờ, hơi thở của hắn có chút gấp gáp.
Thấy vài giọt mồ hôi trên trán hắn, Thẩm Nhược Y vội bước tới đưa tay lên lau.
Nàng vui mừng hỏi: "Ngươi đi đâu giờ mới về?"
"Ta tới Thành Cẩm Giang một chuyến." Từ túi trong áo, Hàn Mặc Quân lấy ra miếng ngọc bội hoa đào đưa cho Thẩm Nhược Y, "Tìm cái này giúp sư tôn."
Nhìn miếng ngọc bội trên tay Thẩm Nhược Y mới nghĩ lại chuyện này.
Từ Thành Cẩm Giang về nhiều ngày rồi mà nàng không để ý, mãi tới ngày hôm qua mới phát hiện ra ngọc bội mất rồi.
Tối qua Thẩm Nhược Y chợt nhớ rằng khi rời khỏi khách điếm mới không thấy ngọc bội nên hỏi thử Hàn Mặc Quân một câu.
Không ngờ hắn lại để ý chuyện này như vậy, còn lập tức đi luôn ngày hôm nay.
Nhận miếng ngọc bội trên tay Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y cảm động nói: "...Cảm ơn Mặc Quân."
Sau đó lại nghĩ tới việc Hàn Mặc Quân suýt nữa thì về muộn Thẩm Nhược Y liền muốn mắng hắn: "Ngày khác đi không được? Nếu hôm nay không kịp về thì không cần đón Nguyên Tiêu với sư tôn ngươi sao?"
Hàn Mặc Quân cười dịu dàng, hắn giải thích: "Đáng lẽ ta có thể về sớm hơn, chỉ là trên đường xảy ra một số chuyện nên bị trì hoãn thời gian.
Nhưng mà chắc chắn sẽ kịp, lần đầu đón Nguyên Tiêu cùng sư tôn...!Ta nhất định không bỏ lỡ."
Thẩm Nhược Y cũng chưa kịp đáp trả thì trên trời đột nhiên xuất hiện từng đợt pháo hoa sáng rực, cùng với đó là tiếng hò reo của tất cả mọi người trong Thanh Lăng môn, tiếng cười nói rộn ràng, trong mắt ai cũng có tia pháo hoa rực rỡ.
"Mặc Quân, Nguyên Tiêu vui vẻ." Thẩm Nhược Y cười thật ngọt với hắn.
"Sư tôn, Nguyên Tiêu vui vẻ."
Nói rồi Hàn Mặc Quân đưa ra trước mặt Thẩm Nhược Y một chiếc trâm cài bằng bạc, bên trên gắn một miếng ngọc cực trong, hình hoa đào nhưng là màu xanh lam.
Thần sắc ôn hòa tựa gió xuân, hắn nhẹ nói: "Lễ vật Nguyên Tiêu cho sư tôn."
Không nghĩ tới Hàn Mặc Quân lại chuẩn bị lễ vật cho mình, trong lòng Thẩm Nhược Y lần nữa cảm thấy rối bời.
Chần chừ một lúc mới cầm chiếc trâm lên, nàng còn chưa kịp nói gì thì đã bị tiếng của Lăng Vô Huyền lấn át.
"Nguyên Tiêu vui vẻ." Nói rồi hắn đưa hồng bao cho Hàn Mặc Quân, "Sư thúc phá lệ phát hồng bao cho ngươi, thật đáng thương cho đứa trẻ không được sư tôn phát hồng bao."
Nam Cung Nhạc Vận và Dương Thừa Từ cũng tới đưa hồng bao cho Hàn Mặc Quân, hai người đồng thanh nói: "Nguyên Tiêu vui vẻ, sư bá cũng phát hồng bao cho ngươi vì sư tôn ngươi không có."
Thẩm Nhược Y bất lực nhìn mọi người, đúng là ai cũng rất biết cách trêu chọc nàng mà!
"Các trưởng lão Nguyên Tiêu vui vẻ." Lục Thần và Tuyết Nhã cùng lên tiếng.
Sau đó có thêm cả Nhiên Vân và Lưu Thành Ca, tất cả cùng nhau ăn bánh trong đêm Trừ Tịch, tán gẫu với nhau cho tới tận đêm muộn.
...!
Thẩm Nhược Y trở về phòng.
Nàng nằm trên giường một lúc rồi nhưng không ngủ được, tay vẫn cầm chiếc trâm bạc mà Hàn Mặc Quân đưa.
Nhìn kĩ từng chút một thì nàng thấy ở cuối trâm còn có hai chữ "Sư tôn", là Hàn Mặc Quân tự khắc, nét chữ của hắn Thẩm Nhược Y có thể nhận ra.
Mặc dù sau lần ở Thành Cẩm Giang thì quan hệ giữa Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân cũng tốt hơn trước rất nhiều, nhưng nàng vẫn chưa có can đảm để nghĩ sang hướng khác.
Hàn Mặc Quân đối với nàng là đồ đệ đối với sư tôn, người hắn thích là nữ chính Tuyết Nhã.
Nghĩ một hồi lại cảm thấy buồn bã, Thẩm Nhược Y cất trâm vào hộp, thổi tắt nến rồi đi ngủ.
Bên phòng đối diện, Hàn Mặc Quân nhìn thấy phòng Thẩm Nhược Y tối rồi mới bắt đầu cởi y phục, chuẩn bị lên giường.
Sư tôn.
Sư tôn...!
Trong đầu hắn đều là Thẩm Nhược Y.
Nói chính xác hơn, bắt đầu từ ba năm trước Hàn Mặc Quân đã luôn nghĩ về Thẩm Nhược Y.
Thời gian cứ thế qua đi, hắn bất giác vì nàng mà thay đổi rồi.
Từng ngày lặng lẽ ở phía sau nàng, chỉ cần nàng vui vẻ hắn liền vui vẻ.
Một câu nói vu vơ của Thẩm Nhược Y, hắn cũng sẽ khắc sâu trong lòng.
Không nhớ rõ từ lúc nào mỗi khi cầm bút tay lại vô thức viết tên nàng trên giấy.
Lên giường rồi cũng không thể chợp mắt, Hàn Mặc Quân nhớ lại trước đây Thẩm Nhược Y cũng nằm trên chiếc giường này ngủ say như con mèo nhỏ, còn ngửi mùi của hắn...!
Càng nghĩ càng không ngủ nổi, Hàn Mặc Quân chùm chăn qua đầu, giọng khàn khàn thì thầm.
"Sư tôn..."
- -------------------
Sau tết Nguyên Tiêu là những ngày bận rộn tu luyện của các đệ tử để chuẩn bị cho đại hội Tinh Hiển sắp tới.
Cứ như thế nhanh chóng trôi qua ba tháng, các phái đã bắt đầu cử ra các đệ tử ưu tú tham gia đại hội.
Đại hội Tinh Hiển diễn ra tại Nhạc Vân môn, đây là môn phái lớn nhất Tu Chân Giới nằm ở khu vực Lĩnh Bắc sơn.
Khi biết tin Dương Thừa Tử và Lăng Vô Huyền sẽ dẫn theo các đệ tử đi, Thẩm Nhược Y liền ngay lập tức tới tìm Lăng Vô Huyền.
Lăng Vô Huyền cũng không muốn đi tới mấy nơi thi đấu nhàm chán này, chỉ là hắn cũng lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Nhược Y.
Lời mà sư tôn trước khi đi đã dặn ai cũng nhớ trong đầu, tất cả thực sự không dám để nàng tùy tiện đi đâu.
Nhưng cuối cùng Lăng Vô Huyền vẫn chịu thua trước Thẩm Nhược Y, thôi thì để nàng đi vậy.
...!
Trước ngày đi tham gia đại hội, Lăng Vô Huyền không yên tâm, tới phòng tìm Thẩm Nhược Y dặn dò.
"Ta có cái này cho tỷ."
Vừa nói xong Lăng Vô Huyền liền đặt hai ngón tay lên ấn đường của mình, sau đó hắn lại đặt hai ngón tay vào ấn đường của Thẩm Nhược Y.
Nàng cảm giác như có một luồng linh lực chảy qua người, khó hiểu hỏi hắn: "Đệ vừa làm gì?"
"Một sợi linh thức của ta." Nói rồi Lăng Vô Huyền ngồi xuống, tự rót chén trà uống một hơi, "Tỷ không còn nguyên đan, nếu xảy ra chuyện ta cảm nhận được liền tới ngay, cũng coi như truyền cho tỷ chút linh lực.
Tự bảo vệ mình cho tốt."
Thẩm Nhược Y cảm động nói: "Huhu cảm ơn đệ..."
"Không cần, không cần, không cần." Lăng Vô Huyền lập tức xua xua tay rồi nói tiếp, "Ta sợ tỷ có chuyện sẽ bị trách phạt, tốt nhất là đừng có phiền tới ta."
Nói xong hắn lập tức đi ra khỏi phòng, Thẩm Nhược Y thở dài nhìn theo, trong lòng cực kì thương hắn.
Nàng biết tính Lăng