Sáng hôm sau.
Khi nhóm bốn người Thẩm Nhược Y tới trấn Thoại Yên thì đã là giờ ngọ.
Sợ không kịp thời gian nên tất cả vội vàng vào trong trấn dò hỏi tin tức ngay.
Nghe nói Trấn Thoại Yên vốn vô cùng đông đúc, rất nhiều đồ ăn ngon, cảnh cũng tuyệt sắc.
Nhưng do gần đây xảy ra chuyện nên mọi người đã đóng cửa gần hết, hiện giờ trên đường vắng tanh chỉ có vài người qua lại.
Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân cùng đi còn Lục Thần và Tuyết Nhã một nhóm, hai bên chia nhau ra hỏi thăm người dân về vụ mất tích gần đây.
Đi một đoạn thì cả hai phát hiện ra cứ cách vài nhà lại có một nhà có hỉ, thấy lạ nên Thẩm Nhược Y thử gõ cửa một nhà có lụa hỉ trông mới nhất.
Một lúc lâu sau có một vị phu nhân ra mở cửa, nhưng bà ấy lại đang mặc áo tang.
Kì lạ là vị phu nhân này mở cửa ra không phải để mời hai người vào nhà mà là đuổi đi.
Thẩm Nhược Y phải nói mình là Thánh Quân của Thanh Lăng môn thì bà ấy mới chấp nhận.
Sau khi đã hỏi thăm tình hình thì Thẩm Nhược Y mới bắt đầu nói vào vấn đề chính: "La phu nhân, sao bên ngoài là hỉ sự mà bên trong lại làm tang lễ? Vì sao trong trấn lại có nhiều lễ thành thân như vậy?"
Vừa hỏi xong La phu nhân liền khóc nức nở, khuôn mặt sợ hãi, cứ định nói rồi lại ngậm miệng.
Thẩm Nhược Y thấy thế liền trấn an bà ta, cứ đắn đo một hồi cuối cùng bà ấy mới bắt đầu kể về sự kì quái ở trong trấn.
Chuyện đã xảy ra được một năm rồi, nhiều nhà có hỉ sự như vậy là bao gồm cả hỉ sự từ năm trước tới giờ chứ không phải chỉ trong mấy ngày gần đây.
Bắt đầu từ mùa hạ năm trước.
Đầu tiên là nhà của Lưu lão gia, hôm đó là lễ thành thân của con trai ông ấy.
Mọi thứ vẫn bình thường cho tới khi động phòng, ngay khi nến vừa tắt thì mọi người trong phủ nghe thấy tiếng hét của tân lang.
Chỉ là khi vào trong phòng, tân nương thì không thấy đâu còn tân lang đã ngất dưới đất.
Sau đó tân lang tỉnh lại thì trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, có lúc phát điên.
Không những thế, bên cạnh tân lang còn có một dòng chữ được viết bằng máu "Không được dừng hỉ sự".
Sau ngày hôm đó Lưu lão gia đã phát điên, mấy ngày sau không chịu đựng được mà chết.
Mọi người trong nhà càng hoảng loạn, không ai dám ra ngoài cũng không ai nói gì về sự việc này, chỉ lặng lẽ ở trong nhà tổ chức lễ tang.
Nếu có người tới hỏi thì người trong nhà sẽ nói là muốn để hỉ sự lâu để phu thê thêm hạnh phúc, chính vì vậy mà chẳng ai biết cả.
Việc này cứ thế kéo dài tới nửa năm, cứ có hỉ sự thì tân nương trong đêm động phòng sẽ biến mất còn tân lang thì ngất, bên cạnh luôn có dòng chữ bằng máu đó.
Càng ngày càng có nhiều nhà như vậy nên mọi người trong trấn cũng nghi ngờ, sau đó tất cả dồn lại ép hỏi thì mới biết sự việc này.
Nhưng nửa năm sau đó thì không phải tân nương tự biến mất nữa mà là do cống nạp.
Đầu tiên là gia đình Hạ phu nhân, vốn dĩ con gái của bà ấy sẽ có lễ thành thân nhưng vì đã biết rõ sự việc xảy ra nửa năm trước nên hủy.
Chỉ là đúng vào ngày dự kiến làm hỉ sự thì đột nhiên cô nương đó phát điên, một khóc hai thắt cổ đòi cưới cho bằng được, cả Phương công tử là người sẽ cưới Hạ tiểu thư cũng có hành động như vậy.
Người nhà không còn cách nào khác đành phải làm lễ thành thân, cuối cùng vào đêm tân hôn thì kết quả vẫn thế.
Rồi nửa tháng một lần sẽ có một vị cô nương và một vị công tử sống chết đòi cưới nhau, vì thế người trong trấn liền gọi đây là một vụ cống nạp tân nương.
Mọi người trong trấn không phải là không muốn báo sớm với Thanh Lăng môn, là do khi Hạ phu nhân muốn tới báo tin thì con gái của bà ấy ngay lập tức bị như vậy.
Cuối cùng toàn trấn xảy ra chuyện nên không ai dám báo nữa, chỉ sợ rằng sẽ xảy ra chuyện kinh khủng hơn.
"Hỉ sự là do ta mới bày ra sáng nay, hôm qua con gái ta...!Con bé phát điên muốn cưới, có lẽ lần này là tới lượt nó cống nạp rồi.
Tang lễ là ta chuẩn bị, tang phục cũng mặc sẵn, coi như ngày mai tiễn nó bình an lên đường..."
La phu nhân cứ vừa khóc vừa nói, thỉnh thoảng lại nhìn lên bài vị được lập sẵn của con gái mình.
"Ngày mai?" Thẩm Nhược Y hốt hoảng nói.
La phu nhân buồn bã gật đầu, bà nói: "Tất cả có ba ngày, ngày đầu tiên là tân nương và tân lang đòi cưới, ngày thứ hai là chuẩn bị cho hôn lễ, ngày thứ ba là đêm động phòng."
...
Sau khi biết được rõ ràng mọi chuyện thì Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân cùng tới chỗ hẹn sẵn để gặp Lục Thần và Tuyết Nhã bàn cách.
Lục Thần và Tuyết Nhã tới tìm Vương lão gia, người báo tin tới Thanh Lăng môn.
Hóa ra con trai của ông ta chính là tân lang ngày mai cưới con gái của La phu nhân.
Ông ta nói dù sao ngày mai con của ông ta cũng chết rồi, thà làm gì đó còn hơn không, sau này ma tu này có làm gì kinh khủng hơn nữa cũng không quan tâm.
Cuối cùng Thẩm Nhược Y nghĩ ra một kế sách, chính là đóng giả tân nương.
Sau khi đã bàn bạc xong xuôi với cả hai bên La phủ và Vương phủ, Tuyết Nhã cho La tiểu thư và Vương công tử uống thuốc mê để ngăn hai người lại phát điên.
Lục Thần và Hàn Mặc Quân về Vương phủ, Thẩm Nhược Y và Tuyết Nhã ở lại La phủ.
Tất cả đều chuẩn bị hỉ phục sẵn sàng cho ngày hôm sau.
Đã tới giờ tý nhưng Hàn Mặc Quân vẫn nằm thao thức không ngủ.
Từ sau ngày hôm đó hắn và Thẩm Nhược Y vẫn chưa nói gì với nhau, cả ngày hôm nay lại luôn bận rộn, những chuyện cần nói hắn lại phải tiếp tục giữ trong lòng.
Ngoài chuyện này, hắn còn đang lo nghĩ về ngày mai.
Dù sao nhân vật chính trong hỉ sự lần này là Thẩm Nhược Y, hắn sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Khi Thẩm Nhược Y nói mình đóng giả tân nương Hàn Mặc Quân đã rất lo lắng, chỉ là hắn biết mình không thể thay đổi quyết định của nàng nên đành gạt nỗi lo sợ này qua một bên.
Nếu Thẩm Nhược Y nhất định phải đối mặt với nguy hiểm thì Hàn Mặc Quân cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
Lần bắt ma tu này ngoài nỗi sợ hãi ra thì Hàn Mặc Quân còn cảm thấy chút chờ mong.
Dù là giả đi nữa thì Thẩm Nhược Y cũng sẽ cùng hắn bái lễ, vén khăn...!Còn có động phòng.
Đều là những thứ hắn mơ mà không được.
- ----------------------
Chiều hôm sau, hỉ sự chính thức bắt đầu.
Khi kiệu đón tân nương tới trước La phủ thì Tuyết Nhã và Thẩm Nhược Y cũng vừa chuẩn bị xong.
Theo đúng nghi lễ khi thành thân, Tuyết Nhã giả thành La phu nhân chầm chậm dắt tay Thẩm Nhược Y đang chùm khăn voan lên kiệu.
Bên ngoài là tiếng trống kèn vô cùng khoa trương nhưng trên đường vẫn vắng tanh không có một bóng người.
Qua một khắc thì tới Vương phủ, tân lang Hàn Mặc Quân xuống ngựa.
Hắn tới kiệu tân nương, vén màn kiệu lên, đưa tay ra đỡ Thẩm Nhược Y bước xuống.
Tuyết Nhã và Lục Thần đã vào bên trong trước một lúc rồi, cả hai ngồi sẵn trên ghế chuẩn bị cho Vương lão gia và La phu nhân để chờ nghi lễ bắt đầu.
Bên trong phủ cũng chỉ có người hầu của hai phủ chứ không còn ai khác, tất cả đều đang diễn kịch để chờ buổi động phòng tối nay.
Tiếng của bà mối từ trong nhà hô to: "Tân lang đưa tân nương vào bái đường!"
Lúc này Hàn Mặc Quân ở bên cạnh Thẩm Nhược Y nói nhỏ: "Người không nhìn rõ đường nên ta sẽ đi chậm một chút, yên tâm đi theo ta."
Thẩm Nhược Y bị sự ôn nhu này của hắn làm mặt đỏ lên, nàng đang thấy thật may vì đã có khăn voan che rồi, nếu không thì không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Từ lúc được Hàn Mặc Quân đỡ tay từ kiệu xuống trong lòng Thẩm Nhược Y đã thấp thỏm không yên, nàng phải luôn tự trấn an bản thân rằng tất cả chỉ là giả.
Hàn Mặc Quân cũng bất đắc dĩ phải cùng nàng thành thân, nàng cũng chẳng muốn cùng hắn, đều là giả thôi...!
Rõ ràng là giả...!Nhưng tại sao lúc đó nàng lại không nghĩ ngợi gì mà chọn tân lang là Hàn Mặc Quân?
Cố gắng không nghĩ lung tung, sợ chậm trễ thời gian nên Thẩm Nhược Y gật đầu với hắn.
Lúc này Hàn Mặc Quân mới bắt đầu bước từng bước thật chậm.
Sau khi cả hai tiến vào bên trong cửa chính, bà mối tiếp tục nói: "Tân lang tân nương bái đường!"
"Nhất bái thiên địa—— Bái!"
"Nhị bái cao đường—— Bái!"
"Phu thê giao bái—— Bái!"
Hàn Mặc Quân và Thẩm Nhược Y đứng đối diện nhau.
Cùng nhau