Những ngày tiếp theo trôi qua lại giống như chậm hơn.
Nhưng đương nhiên không phải vì thời gian chậm đi mà là do nỗi nhớ của Thẩm Nhược Y ngày một nhiều lên.
Kể từ khi biết được tâm tư của Hàn Mặc Quân thì Thẩm Nhược Y cũng đã hỏi Tuyết Nhã về chuyện năm đó.
Biết rằng do mình hiểu lầm tất cả nên trong lòng càng mong gặp lại hắn hơn.
Thẩm Nhược Y đang ngẩn người thì bị tiếng gọi của Tuyết Nhã làm giật mình.
"Thánh Quân!"
Nàng lập tức bỏ sách xuống bàn, vội chạy ra, tầm này thường là lúc mà Tuyết Nhã tới báo tin về Ma Vực.
Thấy Thẩm Nhược Y đi ra Tuyết Nhã liền nói ngay: "Ta tìm ra cách phá kết giới rồi, đây là loại kết giới Song Chiếu."
Kết giới Song Chiếu bắt buộc phải có hai người cùng thi triển linh lực, tu vi không được quá chênh lệch nhau, cùng một lúc đánh từ hai phía đối diện thì mới có thể mở được.
"Chẳng trách ta làm thế nào cũng không thể phá được." Thẩm Nhược Y buồn rầu nói tiếp, "Nhưng Thanh Lăng môn cũng không còn ai có tu vi cao ở lại..."
"Ta giúp người." Tuyết Nhã kiên định đáp.
Thẩm Nhược Y lắc đầu nói: "Không được, nếu tu vi quá khác biệt ngươi sẽ bị phản hệ."
Sau một hồi Tuyết Nhã cứ khuyên nhủ còn Thẩm Nhược Y từ chối thì cả hai cũng bắt đầu thi triển linh lực.
Cuối cùng đúng như sự kì vọng của Thẩm Nhược Y, kết giới quả thật bị phá vỡ.
Không ngờ sức mạnh của nó lại lớn như vậy, nàng vội vàng chạy tới đỡ Tuyết Nhã vừa ngã xuống đất.
"Ngươi không sao chứ?"
Trong lòng Thẩm Nhược Y mặc dù rất cảm kích Tuyết Nhã nhưng vẫn cảm thấy kì quái.
Linh lực vừa rồi của Tuyết Nhã không được xem là ngang sức với nàng, thế nhưng cũng không thể coi thường, so với trước đây thì mạnh hơn rất nhiều.
Sau khi Tuyết Nhã từ đầu tới cuối đều ổn rồi thì Thẩm Nhược Y lập tức cùng nàng xuống núi.
Đáp xuống trấn Vân Phàm.
Cả hai bị ma khí xung quanh làm cho choáng ngợp.
Không phải chỉ mình trấn Vân Phàm mà có rất nhiều nơi khác cũng bị ảnh hưởng rồi.
Tất cả nhà dân đều đóng cửa, trên đường vắng tanh không một bóng người.
Kết giới Thiên Tử bị phá rồi, những người có tu vi cao thì tu bổ kết giới, những đệ tử khác thì tập trung giết ma tu cùng oán linh đang chạy tán loạn khắp nơi.
Thẩm Nhược Y tới ngay Ma Vực, linh lực xanh trên tay nàng trong chốc lát đã hướng về phía kết giới.
Cùng lúc này là mấy chục đôi mắt dồn hết về phía Thẩm Nhược Y, ai cũng không ngờ nàng đột nhiên lại xuất hiện.
"Sư tôn!" Hàn Mặc Quân và Lục Thần lên tiếng.
Tiếp đến là ánh mắt ngạc nhiên và tức giận của Dương Thừa Tử, Thẩm Nhược Y không dám chào hắn, nàng sợ bị mắng.
Nam Cung Nhạc Vận, Lăng Vô Huyền, Đông Phương Thừa Minh cũng không được vui vẻ cho lắm, mọi người hình như đang giận vì nàng đã tới đây.
Cũng may là các đệ tử đều vui mừng, nửa tháng nay thay phiên nhau tu bổ kết giới và giết ma tu nên bọn chúng cũng mệt rồi, Thẩm Nhược Y vừa tới đã làm kết giới xuất hiện thêm một lớp nên ai cũng trầm trồ.
"Thánh Quân tới rồi, tốt quá!"
Đám đệ tử đang reo hò thì bị lời nói không mấy vui vẻ của các trưởng lão khác cắt ngang.
"Ai cũng tới đây tu bổ kết giới từ nửa tháng trước, chỉ có mình Thánh Quân ở lại Thanh Lăng môn ăn không ngồi rồi."
"Chuyện xảy ra bao lâu nay Thánh Quân không xuất hiện, giờ đây tới góp chút công sức lấy danh lợi hay gì?"
Thẩm Nhược Y định im lặng cho qua thì nghe thấy tiếng Hàn Mặc Quân vang lên: "Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng Dạ Thiên môn cũng chỉ có Kim Hạ Huyền xuống núi, nếu không phải ma khí lan tới Dữ Ngọc Sơn thì e rằng trưởng lão cũng vẫn ở trên núi ăn không ngồi rồi."
Cảm động nhìn Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y thấy bình thường hắn luôn ít nói, không ngờ hắn lại mở miệng vì mình.
Trong lòng nàng cảm thấy ấm áp vô cùng, hóa ra trước nay Hàn Mặc Quân vẫn luôn để ý tới nàng, quan tâm nàng, bảo vệ nàng, chỉ là nàng ngu ngốc không hiểu.
Kim Hạ Huyền cũng lên tiếng: "Bây giờ mới là lúc nguy hiểm nhất, nếu muốn trốn thì Thánh Quân sẽ trốn lúc này chứ sao phải xuống đây giúp chúng ta?!"
"Đúng thế!" Lãnh Nguyệt Tâm cũng phụ họa theo.
"Ngươi rốt cuộc là đệ tử của Dạ Thiên môn hay Thanh Lăng môn hả?!" Một đệ tử Dạ Thiên môn lên tiếng.
"Dạ Thiên môn có đệ tử không biết phân biệt tốt xấu như ngươi sao?" Kim Hạ Huyền tức giận quát.
Sau đó là tiếng của Phong Tiêu Cung, đều có ý bênh Thẩm Nhược Y.
Nghe nói môn qu.y đầu tiên của phái là đúng sai không cần biết, cứ có chuyện thì bênh nữ nhân trước.
Tiêu chưởng môn quả là có hận thù sâu sắc với nam nhân!
Người của Thanh Lăng môn cũng không chịu để yên, lập tức bênh vực: "Thánh Quân của chúng ta không sai!"
Cuối cùng là tiếng quát tháo của Dương Thừa Tử chấm dứt chuyện này, những người khác cũng không nói gì nữa mà tức giận bỏ đi, không tu bổ kết giới nữa.
Xung quanh chợt im lặng, lúc này Thẩm Nhược Y mới lén nhìn sang Hàn Mặc Quân thì thấy hắn cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt ôn nhu khó tả này của Hàn Mặc Quân làm Thẩm Nhược Y có chút ngại ngùng, nàng quên hết đầu đuôi những gì đã nghĩ sẵn, trực tiếp nói luôn.
"Mặc Quân, ta thích..." / "Xảy ra chuyện lớn rồi!!"
Cùng một lúc nói ra, chỉ là tên đệ tử kia hô lên quá to khiến tiếng của Thẩm Nhược Y bị lấn át.
Tất cả dừng tay, cùng nhau chạy về hướng tây.
Hàn Mặc Quân kịp thời nắm lấy tay Thẩm Nhược Y giữ lại, hắn gấp gáp nói: "Sư tôn, vừa ta nghe không rõ."
Thẩm Nhược Y cười nhìn hắn, nắm lấy tay hắn kéo đi, nàng đáp: "Tới bên kia xem trước đã, việc này đợi chút nữa lại nói cho ngươi."
Ở phía tây, nửa tháng trước mọi người đã tạm dựng một nơi nghỉ ngơi để tiện thay nhau tu bổ kết giới.
Đột nhiên vừa rồi những người ở đây đều trúng độc, sau đó không lâu thì nhóm người từ Ma Vực chạy tới cũng đột ngột cũng mất hết sức lực, hộc máu ngay tức khắc.
"Mặc Quân!"
Hàn Mặc Quân cũng không ngoại lệ, Thẩm Nhược Y ở ngay bên cạnh kịp thời đỡ lấy hắn.
Nàng vừa truyền linh lực cho Hàn Mặc Quân vừa quan sát tình hình những người khác, lo lắng nói: "Mọi người..."
Thẩm Nhược Y còn chưa nói hết thì tiếng của Nam Cung Nhạc Vận vang lên: "Đan dược có vấn đề."
Lúc này, những người của Chương môn ung dung bước ra trước mặt tất cả mọi người, vẻ mặt ai nấy đều thản nhiên, không chút lo lắng.
Các chưởng môn khác lập tức hiểu tình hình, tức giận lên tiếng: "Các ngươi phản bội Tu Chân Giới?! Ngũ đại môn phái đã mất một chỉ còn bốn môn phái chúng ta giúp đỡ nhau..."
"Ngũ đại môn phái? Vậy thì tại sao Chương môn ta luôn bị các ngươi coi thường vì tu vi không cao, luôn khinh những người luyện đan bọn ta?!" Người lên tiếng là Mộc chưởng môn của Chương môn.
Dương Thừa Tử khó khăn nói: "Ta chưa từng nghĩ tới việc coi thường những người luyện đan, Tinh Hiển đại hội cũng đưa ra ý kiến về tỉ thí luyện đan..."
Không để hắn nói hết, nàng ta ngắt lời: "Đủ rồi, bớt giả nhân giả nghĩa.
Cũng nể tình các ngươi chưa từng gây khó dễ cho bọn ta nên đệ tử của Thanh Lăng môn ta không hề hạ độc."
Sau đó Mộc chưởng môn hướng về phía Tuyết Nhã, cung kính nói: "Những người của Thanh Lăng môn cần hạ độc, đều nghe theo lời của công chúa điện hạ."
"Tuyết Nhã? Công chúa?" Tất cả đồng thanh.
Không ai hiểu mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, một đệ tử của Thanh Lăng môn lại có thân phận gì đây?
Tuyết Nhã lặng lẽ bỏ vài lọ đan dược trên tay xuống, đi tới trước mặt Thẩm Nhược Y.
Hàn Mặc Quân nhìn từng nhất cử nhất động của Tuyết Nhã, một tay nắm chặt tay Thẩm Nhược Y, một tay dùng chút linh lực cuối cùng triệu Tu Lam kiếm.
"Công chúa Tuyết Nhã, con gái của Ma tôn, bái kiến chư vị."
Tuyết Nhã vừa dứt lời thì tiếng xì xào bàn tán, oán hận lập tức vang lên.
"Người của Ma Giới! Nàng ta là công chúa Ma Giới!"
"Thanh Lăng môn giấu giếm người của Ma giới! Còn không mau cho chúng ta một lời giải thích?!"
"Là đệ tử của Thanh Lăng môn, phái các người có phải đã theo Ma giới không?!"
Dương Thừa Tử uất nghẹn trong họng, không biết nên nói gì cho hợp lí, cũng không biết chuyện là thế nào.
Hắn còn đang tự trách mình bất cẩn, thu nhận người của Ma Giới làm đệ tử suốt bao nhiêu năm không hề phát hiện ra.
Tuyết Nhã không muốn nhiều lời với người khác, trực tiếp nói với Thẩm Nhược Y: "Thánh Quân, chỉ cần người theo ta về Ma Giới thì những người này sẽ được giải độc."
Nghe thấy vậy, tiếng cãi nhau lại vang lên.
"Thánh Quân mang trọng trách cứu Tu Chân giới, mong Thánh Quân hãy giúp bọn ta!"
"Vừa rồi các ngươi nói Thánh Quân không ra gì, giờ lại vội vàng muốn Thánh Quân chết thay mình?!"
Nghĩ lại lúc Tuyết Nhã giúp mình phá kết giới Song Chiếu, Thẩm Nhược Y cũng không cảm thấy quá bất ngờ về chuyện này, chỉ là không ngờ Tuyết Nhã lại có thân phận thế này.
Nhưng có một điều Thẩm Nhược Y đoán đúng, mục đích để Ma Giới làm tới mức này chính là nàng.
Biết chuyện này đều do mình mà ra, nàng đương nhiên sẽ không trốn tránh.
Điều khiến Thẩm Nhược Y nuối tiếc là Hàn Mặc Quân, là tình cảm chưa kịp nói