Thẩm Nhược Y được Lý Tử Lạc đưa về Tịnh Lăng Viên, vừa tới nơi nàng đã nhìn thấy một đứa trẻ cùng tuổi với mình đang chạy ra gọi lớn.
"Sư tôn!!"
Lý Tử Lạc cũng cười đáp lại: "Bạch Ân, ta đã nói không được chạy nhanh như thế, cẩn thận không ngã."
Bạch Ân chạy tới ôm lấy Lý Tử Lạc, cười thực vui vẻ.
Nhìn Thẩm Nhược Y lấm lem bùn đất đứng bên cạnh, Bạch Ân hỏi: "Muội là Thẩm Nhược Y?"
Thẩm Nhược Y nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Ân chạy tới ôm Lý Tử Lạc trong lòng liền trùng xuống.
Nước mắt lại sắp rơi rồi, nàng nhớ cha nương, nàng cũng muốn ôm cha nương mỗi khi hai người đi làm về.
Nhất thời không khống chế được cảm xúc, Thẩm Nhược Y vừa gật đầu vừa bật khóc thành tiếng.
Bạch Ân thấy vậy liền vội đi tới đứng trước mặt Thẩm Nhược Y, không quản một thân đầy bùn đất mà ôm lấy nàng.
Bạch Ân nói: "Y Y đừng khóc, tỷ tỷ thương muội."
Thẩm Nhược Y cũng vòng tay ra ôm lấy Bạch Ân, một bên khóc một bên dỗ rất lâu sau mới tách ra.
Sau đó, Lý Tử Lạc tạm thời xếp cho Thẩm Nhược Y và Bạch Ân ở cùng một phòng, cả hai cũng coi như là thân thiết.
Bạch Ân vốn là đứa trẻ không cha không mẹ thường phải đi lang thang, được một gia đình ở thôn Dã Vi mang về nuôi.
Chỉ là số phận không được tốt, cha mẹ nuôi không yêu thương nàng, nhưng may mắn rằng Liễu Nhược Yên và Thẩm Cố Phong vẫn luôn quan tâm tới nàng, thường để Bạch Ân tới nhà cùng chơi với Thẩm Nhược Y.
Nằm trên giường, trong đầu Thẩm Nhược Y vẫn là khung cảnh đẫm máu của tối ngày hôm trước, không thể ngủ được.
Nàng cứ nghĩ tới là lại khóc không ngừng, Bạch Ân đành phải kể chuyện cho nàng nghe.
Sau đó Bạch Ân bắt đầu kể lại chuyện một năm về trước.
Một năm trước, khi Lý Tử Lạc tới tìm thì gia đình của Thẩm Nhược Y trốn đi, nhờ Bạch Ân ở lại trông nhà.
Lúc đó hắn tìm từng nhà một, tới nhà Thẩm Nhược Y thì chỉ thấy mỗi Bạch Ân.
Cảm thấy kì lạ nên hắn nán lại hỏi: "Ngươi ở đây một mình sao?"
Bạch Ân theo lời dặn của Liễu Nhược Yên gật đầu.
Nàng ngẩn người từ lúc thấy Lý Tử Lạc bước vào, một thân bạch y tỏa sáng, từ khi sinh ra nàng chưa từng thấy một người nào oai
phong đẹp đẽ tới vậy.
Bạch Ân sùng bái nói: "Người là Tiên Quân sao? Người đẹp quá."
Lý Tử Lạc cười gật đầu.
Cũng đã tìm quanh thôn cả nửa ngày trời rồi nên Lý Tử Lạc quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mà vẫn cảm thấy không đúng lắm, hắn lại hỏi Bạch Ân thêm mấy lần nữa, chỉ là Bạch Ân cũng rất nghe lời, không để lộ ra chút nào về gia đình Thẩm Nhược Y.
Sau đó Bạch Ân tò mò hỏi: "Tiên Quân, người muốn tìm ai ạ?"
"Một bé gái mười hai tuổi, là người Thẩm gia, bát tự hai mươi tháng chạp."
Bạch Ân vừa nghe liền biết Lý Tử Lạc đang nhắc tới Thẩm Nhược Y đành vờ như không có gì.
Cả hai ngồi với nhau nói thêm một lúc thì bụng Bạch Ân bỗng kêu "ọc ọc".
Lý Tử Lạc cười nhìn Bạch Ân, sau đó nhớ ra mình vừa được đám nhóc trong thôn cho ít bánh kẹo, hắn lấy một chiếc kẹo đậu đỏ đưa ra trước mặt nàng.
"Cho ngươi." Lý Tử Lạc nói.
Bạch Ân chần chừ không nhận, Lý Tử Lạc không còn cách nào khác liền cẩn thận bóc vỏ ra rồi đưa tới tận miệng cho nàng.
Hắn ôn nhu hỏi: "Thế này thì sao? Nhận chứ?"
Bạch Ân gật đầu, rón rén cầm lấy viên kẹo trên tay Lý Tử Lạc rồi cho vào miệng, nàng vui vẻ nói: "Ngon quá!"
Thấy ánh mắt của Bạch Ân lấp lánh nhìn mình khiến Lý Tử Lạc vừa thương vừa buồn cười, tiện tay lấy thêm vài cái đưa cho Bạch Ân.
"Vậy thì cho ngươi thêm nhiều chút."
Lần này Bạch Ân không nghĩ ngợi gì mà lấy luôn kẹo trên tay Lý Tử Lạc, nàng muốn chút nữa đem chia cho cả Thẩm Nhược Y.
Thấy thời gian không còn sớm nên Lý Tử Lạc cũng chuẩn bị quay trở về Thanh Lăng môn, hắn vừa mới đứng dậy bước đi thì vạt áo đằng sau bị Bạch Ân nắm lấy.
Nhìn tròng mắt của Bạch Ân rưng rưng nước mắt, Lý Tử Lạc trong một khoảnh khắc lại nhớ về lúc bản thân mình cũng giữ mẫu thân như thế này, hắn đau lòng nhìn nàng.
Lý Tử Lạc nhẹ giọng nói: "Ta...!Lúc khác trở lại đây thì ta lại mang kẹo tới cho ngươi."
Bạch Ân lắc đầu, không nói năng gì.
Lý Tử Lạc cúi người ngang với tầm mắt của Bạch Ân rồi giúp nàng lau nước mắt, hắn dịu dàng nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Bạch Ân bị sự chăm sóc dịu dàng của Lý Tử Lạc làm nuối tiếc, nàng không chỉ muốn thế, nàng muốn nhiều hơn, muốn được nhận kẹo mỗi ngày từ người này.
Từ khi sinh ra tới giờ nàng không có ai cả, không có ai là của một mình nàng, không có ai là dịu dàng với mình nàng.
Nàng làm nũng với hắn, nói: "Ta không muốn ở đây...!Cho ta đi cùng..."
"Chuyện này...!Không được." Lý Tử Lạc từ chối.
Hắn không thể vô cớ đem một người bình thường tới con đường tu tiên đầy gian khổ này được.
Cuối cùng Lý Tử Lạc vẫn là không dám nhìn Bạch Ân nữa, quay người dứt khoát bước đi.
Đột nhiên Bạch Ân cất tiếng: "Vậy...!Nếu ta mười hai tuổi, bát tự cũng như vậy, cũng họ Thẩm thì sao?"
Lý Tử Lạc bất ngờ quay đầu lại nhìn Bạch Ân, trong mắt đều là bất ngờ và khó hiểu.
Bạch Ân sợ Lý Tử Lạc không tin mình liền nói thêm vài câu: "Vừa rồi...!Ta sợ người tìm ta có mục đích xấu nên không nói, ta chính là người mà Tiên Quân muốn tìm, ta tên Thẩm Bạch Ân, người gọi ta Bạch Ân thôi là được."
Sau đó Lý Tử Lạc liền thông báo với toàn thôn Dã Vi về chuyện
cần giải quyết rồi đưa Bạch Ân trở về Thanh Lăng môn.
...
Bạch Ân kể lại, thở phào nói tiếp.
"Cũng may là sau đó sư tôn biết ta nói dối mà không trách ta, tiếp tục để ta làm đồ đệ của người.
Nhưng mà ta không nói ra điều gì về muội cả, ta nghe nói người bên thôn lại tới tìm nên mới xảy ra chuyện này."
Nàng nhìn Thẩm Nhược Y, cực kì hối lỗi mà nói: "Hơn nữa...!Ta phải xin lỗi mới đúng, ta đã mạo danh muội.
Nếu không thì người đáng lẽ được ở đây là muội rồi."
Thẩm Nhược Y nằm nghĩ một lúc rồi mới đáp: "Muội không trách tỷ, muội còn phải cảm ơn tỷ mới phải.
Muội không cần tu tiên trở thành Tiên Quân gì cả, muội chỉ muốn được ở bên cha và nương thôi."
Thấy Bạch Ân lại vui vẻ trở lại, Thẩm Nhược Y nói: "Bạch Ân tỷ, vừa rồi muội nhìn thấy trong tủ đồ của tỷ chỉ có mỗi y phục đỏ."
Bạch Ân nghe thấy câu hỏi này đột nhiên tủm tỉm cười, ánh mắt chuyển sang hướng khác.
Ngữ điệu không giấu được sự vui vẻ, nàng đáp: "Ta...!Năm đó sư tôn cho ta kẹo...!Toàn bộ đều là kẹo đường đậu đỏ, màu đỏ.
Sư tôn còn nói rất hợp với ta."
Bạch Ân vừa nói vừa chỉ hộp kẹo trên bàn, "Trên bàn kìa, mỗi ngày người đều mang cho ta.
Đổi lại, sư tôn rất thích cháo mà ta nấu, mỗi ngày ta cũng đều nấu mang tới cho người."
Thấy Thẩm Nhược Y thẫn thờ nhìn hộp kẹo, Bạch Ân nghĩ nàng đang nhớ tới cha nương nên nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng: "Ta đã nghe sư tôn nói về chuyện xảy ra ở thôn rồi, muội đừng quá đau lòng, có lẽ là do mệnh trời thôi.
Sau này muội ở đây sống thật tốt là được, ta sẽ bảo vệ muội thay cho bá phụ và bá mẫu."
Nghe Bạch Ân nói thế Thẩm Nhược Y cũng bớt tủi thân phần nào, nàng không muốn nghĩ về chuyện không vui kia nữa.
Nàng không muốn tin mình chính là nguyên nhân của chuyện kinh khủng kia.
Và nàng càng không tin mệnh trời.
Vốn dĩ Thẩm Nhược Y chưa từng nghĩ tới việc muốn trở thành Tiên Quân hay gì cả, nàng chỉ muốn một đời bình an bên cạnh cha nương.
Chỉ là không được rồi, nếu ông trời đã trêu đùa nàng thì nàng nhất định phải tu luyện cho thật tốt.
Chẳng phải tu tiên rồi thì có thể làm gì cũng được sao?
Nàng muốn gặp lại cha và nương, nàng phải trở thành Tiên Quân.
Một người trở nên trưởng thành có lẽ không phải đong đếm bằng thời gian sống trên đời mà là dựa vào mức độ tồi tệ của những việc người này phải trải qua.
Lần đả kích này đã ép Thẩm Nhược Y trưởng thành quá nhanh, nàng nhận ra rằng con người quá đỗi phức tạp, quá đỗi độc ác.
Rõ ràng cha nương nàng, chính bản thân nàng chưa hề làm gì nhưng lại bị đổ tội, tới mức ép chết.
Lòng người thực ra lại bạc bẽo tới vậy, trước đây cha và nương nàng đã giúp biết bao nhiêu người, đối với người trong thôn cũng hết lòng, vậy mà...
Nếu thực sự chỉ biết vô âu vô lo thì có phải lại một lần nữa nàng sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự không?
Thẩm Nhược Y chưa từng nghĩ về việc này, nhưng sau lần này nàng biết cuộc sống không hề đơn giản như mình đã