Những ngày nghỉ này của Cevi trôi qua vô cùng vui vẻ, bởi vì hắn chẳng những có thêm một cậu em trai Caesar, mà còn có một cậu em họ Brian nữa. Mẫu hậu và vương thúc Berg trước sau sinh hạ hai thằng nhóc Alpha, Vương thúc cũng hiếm khi mang theo đứa nhỏ trở về hoàng cung một thời gian ngắn, hàng ngày Cevi được ở cùng với người thân của mình, tâm tình vô cùng thoải mái vui vẻ.
Em họ Brian có chút hiếu động, hai tay luôn quơ loạn khắp nơi, có một lần, Cevi đưa một món đồ chơi cơ giáp mini cho nó, nó và vương thúc Berg hình như đều cảm thấy đặc biệt hứng thú với cơ giáp, ôm vào trong ngực sống chết không chịu buông, ai dám chạm vào đồ chơi nó nó sẽ khóc lớn, nó vừa khóc, Caesar lập tức không cam lòng yếu thế, cũng khóc toáng theo.
Hai thằng nhóc Alpha giống như đang so xem tiếng khóc của ai lớn hơn, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt nhau, hai đứa liền bắt đầu thi nhau rít gào, tiếng khóc liên tục không ngừng khiến bệ hạ Trand cau mày không muốn đến gần cung điện của vương hậu, ngay cả đội trưởng Reger của đội hộ vệ hoàng gia cũng yên lặng trốn đi xa xa, vương thúc Berg bị làm cho phiền lòng vô cùng, dứt khoát ôm Brian quay về nhà, lúc này Caesar mới an tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng mẫu hậu uống sữa dinh dưỡng.
Vương hậu Anna bất đắc nhĩn nhìn Cevi nói: “Sao em trai của con lại thích khóc vậy chứ? Hồi nhỏ rất ít khi con khóc.”
Cevi sờ sờ đầu em trai, mỉm cười nói: “Có lẽ là do thiên tính thích hơn thua của Alpha đi? Từ nhỏ nó đã muốn so đo xem tiếng khóc ai lớn hơn.”
Anna nói: “Claire cũng là Alpha mà, hồi nhỏ khi nó chơi đùa với con thì chẳng thấy khóc bao giờ, ngược lại còn rất thích ôm con.”
“…” Sắc mặt Cevi có chút xấu hổ, không nhịn được nói: “Mẫu hậu, khi đó con và Claire đều là trẻ con, không hiểu cái gì hết, người đừng nói nữa.”
Anna không nhịn được nở nụ cười: “Được, được, ta không nói.”
Cevi ngồi ở bên cạnh dỗ dành Caesar đang bυ" sữa mẹ, nhị công chúa Seattle yên lặng gục xuống bàn vẽ tranh, tam công chúa Danielle một mình lăn qua lăn lại tóc của búp bê vải, bốn đứa nhỏ đều ở bên cạnh, đó là những ngày hanh phúc nhất của vương hậu Anna.
Chỉ tiếc, trường của Cevi rất nhanh đã bắt đầu khai giảng, vương hậu Anna luyến tiếc hắn, chuẩn bị cho hắn rất nhiều thức ăn quần áo, nhét đầy mấy vali hành lý. Cevi chủ động ôm lấy bà, nói: “Mẫu hậu yên tâm, trường học rất an toàn, quan hệ của con và các bạn cũng rất tốt, ngày nghỉ sẽ lại quay về.”
Anna gật gật đầu, nhẹ nhàng sờ sờ đầu con trai, nói: “Con lại lớn thêm một tuổi, chờ đến lần sau con trở về, Caesar cũng có thể nói được rồi.”
Cevi cười nói: “Vâng, đến lúc đó phải nghe nó gọi con là đại vương huynh.”
Dứt lời còn đưa tay nhéo nhéo mặt tiểu Caesar, Caesar túm lấy tay hắn đặt ở trong miệng ʍút̼ ʍút̼ một lát, phát hiện không thể ăn, lại buông tay anh mình ra, quay đầu đi tìm đồ ăn khác. Cevi không nhịn được cười cười, rút tay về, cung kính hành lễ với vương hậu Anna, nói: “Mẫu hậu, con quay về trường học đây.”
Anna gật gật đầu: “Ừ… Nhớ chăm sóc mình cho tốt.”
Nhìn bóng dáng con trai xoay người rời đi, tâm tình của Anna không khỏi vô cùng mất mát.
Cevi chưa bao giờ khiến bà phải lo nghĩ, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, làm anh cả trong nhà vẫn luôn rất chiếu cố đến các em trai em gái, giống như một người bạn tri kỷ của vương hậu Anna vậy. Học viện Sao Paulo suốt một năm mới có một kỳ nghỉ, sắp tới sẽ có khoảng thời gian một năm không gặp được hắn, cũng không biết lần sau gặp lại hắn có thể cao lớn đến đâu đây?
Tuy rằng Caesar là hoàng tử Alpha mà Anna trông mong, nhưng trong lòng bà thương yêu nhất vẫn là đứa con lớn Cevi này. Vừa nghĩ tới sau này Cevi lớn lên cũng sẽ bị đưa ra khỏi hoàng cung kết hôn với Alpha khác, trong lòng Anna liền cảm thấy không nỡ.
***
Khác với Cevi suốt cả kỳ nghỉ đều vui vẻ ấm áp ở cùng người nhà, cả kỳ nghỉ của Claire đều ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, tướng quân Byron vì muốn nâng cao thành tích học tập của hắn đã đặc biệt mời riêng một giáo sư dạy học cho y ở nhà, Jamie cùng tuổi với y, cũng bị tướng quân kêu đến lên lớp cùng với y. Thằng nhỏ Beta lắm lời kia lúc nào cũng liến thoắng không ngừng, mỗi ngày đều treo câu “Vì sao” ở bên miệng, Claire bị nó làm cho đầu đau muốn nứt ra, may mà cuối cùng cũng đợi được đến ngày khai giảng.
Thời khắc nhìn thấy Cevi ở ký túc xá, Claire đột nhiên có loại cảm giác thân thiết vô cùng kỳ quái —- Đều là bạn cùng lứa, nhưng y luôn cảm thấy chỉ có khi ở cùng với Cevi thì tâm tình mới thả lỏng được.
Phía sau Cevi còn có một cái đuôi nhỏ, tất nhiên là xá hữu Edean, Cevi giúp Edean xách hành lý, hai người một đường vừa cười vừa nói đi đến trêи tầng. Trải qua một kỳ nghỉ an dưỡng, thân thể của Edean đã tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng mang theo một tia hồng nhuận.
Cevi vẫn không thay đổi gì cả, vừa liếc mắt nhìn thấy Claire, hắn liền đưa tay xoa xoa đầu Claire, cười nói: “Tóc dài quá rồi nha!”
“…” Thật muốn đập cho hắn một trận, chẳng lẽ xoa đầu cũng có thể nghiện sao?
Toàn bộ 35 học sinh của ban một không có ai phải lưu ban, điều này làm cho cô chủ nhiệm lớp Kelly vô cùng vui vẻ.
Học sinh cả lớp có thể thuận lợi thông qua cuộc thi, công lao của lớp trưởng Carlos cũng không nhỏ, nó luôn mang vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở các học sinh nghiêm túc ôn tập trong giờ tự học, nếu như có người ngủ hoặc là lén chơi trò chơi, nó sẽ đi đến trước mặt người nọ nói: “Cậu không được chơi”, “Sắp đến kỳ thi rồi”…
Kỳ thật có rất nhiều người trong ban cảm thấy hắn rất phiền, cũng có không ít người lén lút mắng nó quá đứng đắn, bất quá, Carlos vẫn kiên quyết làm theo ý mình, tự cho là chuyện nên làm, nó cảm thấy chuyện này chính là trách nhiệm của lớp trưởng, dù sao từ nhỏ nó đã có loại tự tin kỳ quái “Lời của tôi mới là chính xác nhất” này.
***
Ngày hôm sau bắt đầu chính thức vào học, Cevi phát hiện, nội dung chương trình học năm hai của học viện Sao Paulo có thể tương đương với chương trình học lớp năm ở kiếp trước của hắn. bởi vì bọn nhỏ ở thế giới tương lai đều trưởng thành sớm hơn, cho nên giáo ɖu͙ƈ của đế quốc phải vượt mức quy định ba năm, Cevi có thể cảm nhận rõ ràng mấy bạn học trong ban sau khai giảng đều hiểu biết hơn trước kia rất nhiều.
Sau khi lên tới năm hai, phòng học của ban một vẫn giữ nguyên, chỉ có thay đổi một số giáo viên, cũng gia tăng thêm một môn học.
Môn học mới được thêm vào năm hai chính là võ thuật, Cevi vừa nghe tên đã cảm thấy vô cùng hứng thú với môn học này.
Buổi chiều thứ tư, các học sinh ban một được bố trí học một lớp võ thuật. Thầy Tony dáng người cường tráng đưa tất cả học sinh đến phòng học lớn dành riêng cho môn học, cho mọi người chiêm ngưỡng bắp tay rắn chắc khỏe mạnh của mình, cao giọng hỏi: “Các bạn có biết, vì sao ký túc xá của học sinh học viện Sao Paulo lại không lắp đặt thang máy hay không?”
Bọn nhỏ không ai trả lời, Tony liền nói tiếp: “Là vì muốn cho các bạn rèn luyện thân thể nhiều hơn! Mỗi ngày đều leo thang lầu, không được dưỡng thành thói quen lười biếng từ nhỏ chỉ ba giây đồng hồ đã bay tới ký túc xá!”
Vẻ mặt mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Ánh mắt của thầy Tony nghiêm khắc đảo qua cả đám, nói: “Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển, dựa vào công nghệ cao đã là tư duy theo quán tính của con người. Thế nhưng, thể trạng cường tráng cũng vô cùng quan trọng, thân thể mà không khỏe mạnh, mỗi ngày lười hoạt động chỉ dựa vào người máy, chờ đến khi các bạn già đi, cũng chỉ có thể nằm trong bệnh viện mỗi ngày để thay các khí quan hoại tử mà thôi! Mục đích khóa võ thuật của tôi, chính là muốn dưỡng thành thói quen rèn luyện từ nhỏ cho các bạn, luyện thành cơ thể cường kiện, điều này mới thật sự có lợi với các bạn! Nghe rõ rồi chứ?”
Mọi người nói: “Nghe rõ.”
Tony nhíu mày: “Chưa ăn cơm hay sao vậy? Lớn tiếng một chút!”
Mọi người cùng gào lên: “Nghe rõ.”
Tiếng vang dội lại trong phòng học, lúc này Tony mới vừa lòng gật