“Tôi cho cô đi lên sao?” Nói xong liền hùng hổ đi về phía Bạch Giai Kỳ, vừa rồi khi cô quay người anh phát hiện chân cô đang chảy máu.
Đã thế người này còn cậy mạnh mà không đi rửa vết thương đi.
Bạch Giai Kỳ nghe thấy tiếng bước chân chưa kịp định thần thì cả người đã bị nhấc bổng lên cao, theo sát đỏ là gương mặt âm trầm của người đàn ông.
“Anh…”
“Anh cái gì mà anh.
Tôi không muốn bị người chỉ trích có một người vợ tàn tật nên cô chăm sóc bản thân cô thật tốt đi.” Hình ảnh thảm thương nhưng trong mắt của Sở Hạo Vũ lại chỉ có một mảnh lạnh lùng đến đáng sợ.
Bạch Giai Kỳ ngước mắt nhìn anh, hai mắt đẫm nước, cô khổ sở, anh luôn quát mắng cô.
Vậy mà cô lại có thể vì đôi lúc anh quan tâm mà nảy sinh tình cảm với anh.
Cô cực kì khinh thường bản thân mình.
Hóa ra bản thân mình là một ngu ngốc như vậy.
Đặc biệt những hình ảnh vừa nãy như một đòn cảnh tỉnh nói cho cô biết trái tim mình nếu trao ra sẽ chỉ như chiếc bánh bị vứt vào thùng rác.
Sở Hạo Vũ mở cửa phòng đặt cô ngồi lên, nắm lấy chân của cô quan sát.
Sau đó đứng dậy đi về phía chiếc bàn gần ban công, hòm thuốc bắt đầu từ hôm anh bị thương vẫn chưa được trả về nơi sản xuất.
Anh dùng bông thấm ít cồn rửa sạch vết thương cho cô.
Nhưng vừa mới chạm vào cô đã giật lại, anh vội nắm chặt.
Cảm giác mềm mại truyền đến là anh có chút không biết làm sao, giờ phút này anh mới thực sự cảm nhận được cô nhỏ hơn anh rất rất nhiều lần.
Bàn chân nhỏ trắng noãn chỉ bằng nửa bàn tay anh, gót chân điểm xuyến vết máu đỏ càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp.
Cố nén cảm xúc muốn hôn lên chân cô mà xử lý vết thương.
“Đau lắm sao?” Dán băng gạc xong, anh ngẩng đầu lên nói, đập vào mắt chính là hai mắt hồng hồng, nước mắt im lặng rơi xuống của cô.
Sở Hạo Vũ dùng tay nhẹ nhàng lắm nước mắt cho cô.
Bạch Giai Kỳ gật đầu “Đau ạ!”
“Anh thổi thổi, sẽ không đau nữa!” Lần đầu anh cảm thấy bản thân ấu trĩ như vậy.
Mặc dù như anh anh vẫn cúi người nhẹ nhàng thôi.
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào gót chân cô, bỗng nhiên Bạch Giai Kỳ cảm thấy có thứ gì đó mềm mại ẩm ướt chạm vào chân mình.
Cô nhìn xuống, bản thân liền ngơ ngác anh… anh đang hôn lên chân cô.
“Đừng… bẩn… bẩn lắm!” Bạch Giai Kỳ muốn rụt chân lại nhưng không kịp rồi.“Em đừng khóc! Ngoan ngoãn được không?” Nhẹ nhàng, từ tốn làm người nghe có cảm giác được xoa dịu.
“Tôi ngoan ngoãn, anh liền...”
Chưa kịp để cô nói hết câu anh đã chặn lại “Chỉ cần ngoan, ngày mai anh dẫn em đi gặp mẹ được không?” Anh dụ dỗ.
“Thật sao?” Hai mắt Bạch Giai Kỳ sáng lên, đã lâu lắm rồi cô chưa từng được gặp mẹ mình.
Sở Hạo Vũ hôn lên mắt cô, anh gật đầu “Đi ăn cơm trước!” Sau đó muốn khom người bế cô lên.
Cô bỗng lăn người về bên phải “Không đi, anh đi mà ăn cơm với cô ta!” Hừ đừng tưởng anh vừa dụ dỗ cô liền quên khi nãy anh ở dưới kia tình tứ với Châu Vũ Đồng như thế nào.
Cô ta còn giả vờ đánh rơi cô hãm hại cô.
Anh thấy hành động của cô liền giật mình, cô… có phải cô ghen hay không? Anh mỉm cười, giơ tay muốn kéo cô.
Bạch Giai Kỳ nhìn anh cười, có chút thẹn quá hóa giận “Đừng có dùng đôi tay của anh chạm vào em, hừ!”
Dáng vẻ nũng nịu này làm Sở Hạo Vũ chết mê, anh đứng dậy.
Cô cứ nghĩ rằng anh tức giận rồi, bực bội mà vo vạt áo.
Sau đó, cô kinh ngạc nhìn anh đi vào nhà vệ sinh, rất nhanh tiếng nước đã vang lên.
Anh… anh đi rửa tay?
Không đầy hai phút sau, Sở Hạo Vũ lau tay đi ra ngoài.
Anh cười như không cười rồi hỏi: “Như vậy được rồi chứ? Nếu không tin em có thể ngửi thử, rất